Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 142: Hoài Nghi





Bắc Nhung hoang vắng, đô thành Bắc Nhung gọi là Khiếu Thiên Thành, đại khái là thứ duy nhất toàn bộ Bắc Nhung sẽ không di chuyển.

Dung Ngọc đã đến, gây ra oanh động không nhỏ, dáng người đĩnh bạt, mặt nạ màu bạc lóe quang mang phá lệ chói mắt.

“Công tử, chúng ta bị trở thành quái vật xem.

” hộ vệ nhìn thấy tầm mắt người chung quanh, thấp giọng nói bên tai Dung Ngọc.

Dung Ngọc nhìn thành trì thô cuồng trước mắt, bá tánh ăn mặc hào phóng, chung quanh còn phiêu tán mùi tanh của dê bò, thật sự không biết nên nói gì.

Nhưng, không trung trên đỉnh đầu lại rộng lớn xanh thẳm, nhìn một cái khiến cho người cảm thấy chính mình thật nhỏ bé.

“Chỉ cần xem quần áo liền biết chúng ta không phải người Bắc Nhung, bị nhìn nhiều vài lần thôi, không cần để ý tới.

” Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua hán tử thô cuồng đi theo phía sau hai bước nói: “Lâm phó tướng, hy vọng lần này hai nước chúng ta giao lưu, có thể kết thúc mỗi năm lệ thường các ngươi yêu cầu di chuyển.


Lâm Siêu Phong cười gật đầu, hắn là phó tướng trấn thủ ở biên cảnh hai nước, nửa tháng trước Dung công tử tiến đến cầu kiến, nói là mang theo thư tay của Hoàng Đế Đại Vinh, có chuyện quan trọng muốn nói với Đại vương bọn họ, mà hắn xem qua phong thư, dấu niêm phong màu đỏ thắm là ngọc tỷ của Hoàng Đế Đại Vinh, Dung công tử là tổng quản sự chợ trao đổi Bắc Cảnh, hơn nữa Dung gia là nhà giàu số một Đại Vinh triều, cho dù ở Bắc Nhung cũng rất có danh tiếng, tự nhiên cũng sẽ không chậm trễ, cho nên hắn mới hộ tống Dung công tử lại đây.

“Nếu thật sự giống như Dung công tử nói, bá tánh Bắc Nhung chúng ta sẽ có cuộc sống cơm no áo ấm, kỳ thật, ai nguyện ý mỗi năm di chuyển hai lần nam bắc, quá mệt mỏi.

Hơn nữa mấy năm nay nếu không có…… Hắc hắc, ngài biết đó, đây cũng là không có cách nào, không đi, mỗi năm Bắc Nhung chúng ta không biết sẽ đói chết bao nhiêu con dân.


“Lý giải là một chuyện, nhưng chỉ dựa vào đoạt, chung quy không phải kế lâu dài, bệ hạ chúng ta anh minh nhân hòa, cũng muốn kết thúc chiến loạn vài chục năm giữa hai nước chúng ta, làm tướng sĩ trấn thủ ở biên cảnh có thể về nhà với thê tử và con cái, không cần mấy năm không thấy được người nhà.


Loại tình huống này tự nhiên không phải chỉ có Đại Vinh, tướng sĩ Bắc Nhung làm sao không phải như thế, ít nhất phó tướng Lâm Siêu Phong cũng đã hai ba năm không nhìn thấy chính mình tức phụ và con cái, thậm chí ngay cả tang lễ của mẹ già đều không về kịp.

“Có thể như vậy, tự nhiên chính là không thể tốt hơn, kỳ thật cuộc sống thoải mái, ai nguyện ý đánh giặc, Bắc Nhung chúng ta cũng không nhỏ hơn Đại Vinh các vị bao nhiêu, chỗ các vị người rậm rạp, chúng ta bên này chính là thực thoải mái.


“Mỗi nơi đều có ưu điểm, nếu không sao gọi là cố thổ nan li (khó lòng rời xa quê hương).

” Dung Ngọc cười nói.

“Ha ha ha, Dung công tử nói đúng lắm, ta là thô nhân, không hợp những lời văn vẻ, đừng trách móc.


“Sẽ không, Lâm phó tướng thật tình.


Ngay sau đó, phía trước truyền đến một trận thét to, sau đó chính là một đám nam tử bưu hãn vọt lại đây, nhìn dáng vẻ chỉ sợ là hộ vệ hoàng thành Bắc Nhung.

“Người tới chính là sứ thần Đại Vinh?” nam nhân đi đầu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống Dung Ngọc, mặt mang trào phúng, “Thì ra là một thư sinh văn nhược.


Dung gia hộ vệ bị những lời này làm cho tức giận không nhẹ, vừa muốn tiến lên cãi cọ, lại bị Dung Ngọc duỗi tay ngăn lại, “Các hạ là……”
“Đừng các hạ các thượng, lão tử chính là không quen nhìn người Hán các ngươi, lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thống lĩnh cấm quân Bắc Nhung Từ Lượng.


Dung Ngọc ôm quyền nói: “Từ thống lĩnh có lễ, lần này ta đại biểu Hoàng Đế Đại Vinh tới là có chuyện quan trọng thương lượng, cũng không phải muốn tới đánh nhau ẩu đả, mặc kệ hãn tướng hay là thư sinh, đều không có can hệ.


“Sách, người Hán các ngươi chính là nói nhiều lươn lẹo, đi theo Bổn thống lĩnh.


” Từ Lượng cười nhạo trừng mắt nhìn Dung Ngọc, sau đó quay đầu ngựa lại đi về phía hoàng thành.

Lâm Siêu Phong cũng rất xấu hổ, hắn biết người ta tới là mưu phúc lợi vì quốc gia chính mình, Từ tướng quân cũng thực sự quá phận, nhưng thân phận người ta cao hơn chính mình, lại là người Đại vương tín nhiệm, chính mình không dám mở miệng.

Lại xem Dung Ngọc, hắn dường như không có việc gì, chậm rì rì đi tới.

Hoàng thành Bắc Nhung tự nhiên không tinh xảo bằng Đại Vinh triều, nhưng cũng coi như một tòa thành lũy, thậm chí còn có một ít tục khí, đương nhiên đây là trong mắt Dung Ngọc, có lẽ đây là tác phong Bắc Nhung.

“Nói vậy vị này chính là tổng quản sự chợ trao đổi Bắc Cảnh, Dung gia Ngũ công tử?” Một nam tử nhìn qua rất văn nhã từ nơi xa đi lên trước, chắp tay cười hỏi, “Tại hạ Diệp Trác, Tể tướng Bắc Nhung.


“Tại hạ Dung Ngọc, đã sớm nghe danh Diệp đại nhân, năm trước Hoàng Đế quốc gia của ta đăng cơ, chính là ngài đi triều bái, Hoàng Đế bệ hạ quốc gia của ta cũng tán thưởng Diệp đại nhân có thêm.


Diệp Trác làm động tác mời, cười nói: “Tại hạ vẫn luôn thực thích văn hóa người Hán, từ nhỏ đã bắt đầu học, cho nên Hoàng Đế bệ hạ quý quốc đăng cơ, Đại vương mới phái ta đến triều hạ.


Từ thống lĩnh thất lễ lúc nãy nhìn thấy Diệp Trác cũng thu liễm tính tình, mang theo nhân mã rời đi.

Diệp Trác xem sắc mặt Từ Lượng liền biết, tất nhiên là tự mình chạy đến ra oai phủ đầu với Dung công tử, lại nhìn sắc mặt Dung công tử, Diệp Trác than thở trong lòng.

Từ thống lĩnh ỷ vào Đại vương sủng ái, ở Khiếu Thiên Thành có thể nói là ương ngạnh lợi hại, tuy đủ võ công và trung thành, nhưng thật sự không thể kham đương đại nhậm, nếu gặp được sứ thần quốc gia khác, vứt chỉ là mặt mũi Đại vương, chỉ sợ Dung công tử cũng nghĩ Đại vương không biết cách ngự hạ.

“Ta cũng nghe Lâm phó tướng khoái mã truyền thư biết được mục đích lần này Dung công tử tới, nếu thật sự có thể thành công, Đại vương chúng ta tất nhiên sẽ đạt thành hiệp nghị.


“Kể từ đó, hai nước chúng ta rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, chợ trao đổi cũng sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.


Thác Bạt là hoàng tộc Bắc Nhung, vẫn luôn như thế, hiện giờ Đại vương Thác Bạt Hạ kiêu dũng thiện chiến, mưu trí cũng không tệ, nếu không cũng sẽ không trổ hết tài năng trong mấy chục huynh đệ giành được ngôi vị.

Vừa qua năm, Đại Vinh liền phái người đến truyền tin, làm hắn rất ngoài ý muốn.

Hắn là người có dã tâm, thờ phụng chính là khai cương thác thổ, nhưng Đại Vinh triều có Minh gia quân, trăm năm qua đều giằng co không phân thắng bại, hơn nữa mấy năm nay, Bắc Nhung tiêu diệt mấy tiểu quốc quanh thân, diện tích quốc thổ khuếch trương, mà dân cư Bắc Nhung thưa thớt, quản lý thật đúng là có chút ngoài tầm tay với.

Hiện giờ Đại Vinh phái sứ thần lại đây là muốn làm gì?
Bên này là “chiến trường” của Dung Ngọc, mà bên kia Đường Mẫn biết được Vu Uyển Ninh diễn xuất, cũng chỉ dư lại tươi cười.

“Thần thiếp? Hay cho một tiếng thần thiếp.

” Nàng nắm bàn tay thành quyền, để ở cằm, nhìn cảnh xuân nở rộ xán lạn, khóe môi tươi cười châm chọc.

Vu Uyển Ninh tự xưng thần thiếp trước mặt biểu ca, chẳng lẽ nàng cho rằng chính mình là nữ nhân của Cảnh Đế? Có phải nữ nhân này bị nhốt ở Vĩnh Hạng hơn một năm, đầu óc hư rồi hay không?
Ninh Hỉ ở bên cạnh gật đầu, tuy hắn không có qua đó, nhưng bộ dáng Vu Uyển Ninh luống cuống, người Vĩnh Hạng ai không nghe được, đây chính là Phương công công tự mình nói cho hắn nghe, tuyệt đối không trộn lẫn hơi nước.

“Bệ hạ tự mình dặn dò Phương công công, nói là chờ phế đế qua đời, làm Vu thị tuẫn táng.


Đường Mẫn nhấc mày, có vẻ khiếp sợ, nàng không nghĩ tới biểu ca sẽ làm Vu Uyển Ninh tuẫn táng cho phế đế.

Tuẫn táng thực tàn nhẫn, trong lòng biểu ca cũng rõ ràng, hắn cũng không phải người thích giết hại, hiện giờ có thể làm ra quyết định này, thực hiển nhiên chạm vào vảy ngược của hắn, nếu không biểu ca sẽ không làm ra quyết định như vậy.

Nhưng nếu biểu ca đã quyết định, Đường Mẫn sẽ không mở miệng phản đối, việc này liên quan đến tôn nghiêm và quyết đoán của đế vương.

Khương cô cô cũng đã nhận ra tâm ý Đường Mẫn, tiến lên thấp giọng nói bên tai nàng: “Nương nương, thân mình Vu thị bởi vì lần này đẻ non mà hỏng rồi, về sau cũng chịu không nổi thời tiết biến hóa, hơn nữa lúc trước nếu không có phế đế cứu nàng, ngay lúc đó phạt trượng chỉ sợ cũng không sống nổi, hiện giờ cũng xem như Vu thị trả ân tình cho phế đế.



“…… Nói cũng đúng.

” Chỉ là tuẫn táng, chung quy vẫn làm nàng cảm thấy không thoải mái, không bằng trực tiếp xử tử nàng còn hơn.

Nếu kết cục đã chú định, nàng cũng không tiếp tục rối rắm.

Như thế nào đều được, ai kêu ngươi ghê tởm biểu ca nhà ta.

Hiện giờ đã tiến vào tháng ba, Đôn Đôn cũng đã bắt đầu bò tới bò đi trên giường, chỉ là Đường Mẫn phát hiện, con trai nhỏ thực thích an tĩnh, cho dù bò, cũng gần như không cần lao lực.

Ngươi đặt hắn trên giường, chờ qua một đoạn thời gian lại trở về xem, hắn cũng chỉ thoáng động vài cái.

Đường Mẫn đang vội vàng công việc vặt hậu cung, đồng thời thường xuyên nhìn con trai, thấy hắn chỉ dựa vào gối dựa, ngẫu nhiên huy động cánh tay, duỗi duỗi chân một chút.

“Đoàn Tử lớn như vậy chính là thực thích động, Đôn Đôn thực an tĩnh, chẳng lẽ thật sự có quan hệ tới tên hắn?”
Khương cô cô bưng trà đệ lên, nhìn Nhị điện hạ thành thật cười nói: “Nương nương không cần lo lắng, nô tỳ thấy Nhị điện hạ chính là rất thông tuệ.


“Hiện tại nơi nào có thể nhìn ra được thông tuệ hay không, chỉ là còn nhỏ như vậy liền lười nhác, về sau lợi hại cỡ nào.


“Rồng sinh chín con mỗi con bất đồng, có hoạt bát giống Thái Tử điện hạ, tự nhiên cũng có an tĩnh giống Nhị điện hạ.


Nhưng này cũng quá an tĩnh đi?
Tháng năm, sứ thần Bắc Nhung mang theo tràn đầy tâm ý của Đại vương Bắc Nhung đi vào Đại Vinh, sứ thần lần này tới như cũ là Tể tướng Diệp Trác năm trước tới triều hạ, mà đi cùng hắn còn có hơn mười người Bắc Nhung hiểu được gieo trồng.

Lần này bọn họ mang đến tạ lễ cho Đại Vinh cũng rất phong phú, trong đó có sáu con ngựa quý, ba chủng loại, mỗi chủng loại đều là một đực một cái, hấp dẫn sự chú ý của Đường Mẫn là hai hãn huyết bảo mã, trước kia nàng cũng chỉ xem qua trên sách, chưa từng thấy thật, trăm nghe không bằng một thấy, cho dù nàng không hiểu ngựa, nhìn thoáng qua cũng có thể biết nó cực quý.

Mặt khác còn có không ít đặc sản Bắc Nhung, thực hiển nhiên đều là chọn tốt nhất đưa tới Đại Vinh.

Hai ngày trước đều là yến hội tiền triều, Đường Mẫn cũng không thích tham dự, lúc sau chính là người Bắc Nhung mang đến đi theo Dung Ngọc và quan viên Đại Vinh thiện nông cày không ngừng du tẩu ở hai đầu bờ ruộng, hiểu biết nông cày nhất trước sau đều là dân chúng.

Bọn họ tới học tập đều là những loại rau dưa và lương thực thích hợp mùa đông, Bắc Nhung thổ địa cực lớn, dân cư không nhiều, nếu khai khẩn đồng ruộng, chỉ cần một vụ lúa mì vụ xuân liền đủ để chống đỡ một năm, rau dưa chịu rét cũng có, hơn nữa bên kia có thể gieo trồng cây cối, củi chính là quốc gia nào cũng không thể thiếu.

Người Bắc Nhung vốn cảm thấy quốc gia chính mình cằn cỗi, phần lớn bá tánh đều ăn không đủ no, nhưng hiện giờ đi vào Đại Vinh mới phát hiện, bọn họ vẫn có rất nhiều ưu thế địa lý, chỉ là không phát hiện mà thôi.

Khó trách bọn họ binh mã cường hãn, lại như cũ không làm gì được Đại Vinh.

Chờ người của Diệp Trác quay về Bắc Nhung, mang đi không ít giống lúa mì vụ xuân loại tốt, năm nay trồng khẳng định là chậm, hơn nữa bọn họ cũng không có nhiều ruộng như vậy, trở về còn cần kêu gọi bá tánh khai khẩn đồng ruộng, Bắc Nhung là dân tộc du mục, tuy lấy chăn thả là chủ, nhưng nếu nói đến khai khẩn thổ địa, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chẳng sợ chỉ dùng một phần mười diện tích quốc thổ cũng đủ một năm tới bá tánh Bắc Nhung cơm no áo ấm, năm sau hai vụ cũng đủ tồn trữ, mặt khác còn có rau dưa, bá tánh Đại Vinh đều đào hầm chôn dưới đất, như vậy quanh năm suốt tháng đều có thể ăn rau dưa.

Trên đường trở về, Diệp Trác cảm khái nói: “Sang năm trồng lúa mì vụ xuân thu, bá tánh chúng ta không lo đồ ăn, đều có chuyện làm, cũng không cần đánh giặc.


“Từ khi Đại vương đăng cơ đã rất ít đánh giặc, Bắc Nhung chúng ta luôn luôn là dân tộc trên lưng ngựa, hằng ngày ăn cũng đều là thịt, nếu có thể tự cấp tự túc, xác thật là chuyện lợi quốc lợi dân.


Trưởng công chúa cuối tháng sáu về Thịnh Kinh, sau đó ngay cả công chúa phủ đều không trở về, trực tiếp tiến cung cầu kiến bệ hạ.

“Bệ hạ, Lưu Ngạn hắn……”
“Đường tỷ, tỷ đi xem hắn đi, thái y nói thân mình hắn chịu đựng không nổi bao lâu.


” Cảnh Đế nhìn trưởng công chúa phong trần mệt mỏi, cũng không nói dư thừa vô nghĩa.

Trong lòng Trưởng công chúa thực phức tạp, nàng thật sự không biết nên như thế nào đối mặt vị đế vương này, kỳ thật lúc nhận được tin tức, tư tâm nàng cho rằng đệ đệ dầu hết đèn tắt nhanh như vậy, có lẽ là Cảnh Đế hạ tay sau lưng, lần này nàng mang theo nữ y đắc lực nhất trở về, giả làm tỳ nữ mang theo bên người, chính là vì chờ nhìn thấy Lưu Ngạn, chẩn trị cho hắn.

Đi vào Vĩnh Hạng, còn chưa vào phòng Lưu Ngạn, trong một phòng khác lại truyền tiếng cười làm người phát thấm.

“Trong phòng kia chính là Vu thị?”
“Hồi trưởng công chúa, đúng vậy.


“Điên rồi?” Trưởng công chúa nhíu mày, quỷ khóc sói gào như vậy, Lưu Ngạn làm sao còn có tinh lực nghỉ ngơi.

Cung tì kia nhấp môi không nói, chẳng lẽ nàng có thể nói là bị dọa điên sao?
Hơn nữa lúc trước còn gọi lại bệ hạ, tự xưng “Thần thiếp”, nữ nhân như vậy quả thực chính là không biết xấu hổ, làm người ghê tởm hơn cả Câu Lan tô son trát phấn, bệ hạ anh minh thần võ, Hoàng Hậu nương nương càng là nhân hòa dày rộng, Vu thị là cái thứ gì, một chiếc giày rách, còn dám mơ ước bệ hạ, người nơi này chính là từ đáy lòng khinh bỉ chán ghét nữ nhân kia, nếu không phải còn cần lưu trữ nàng tuẫn táng cho phế đế, sớm không biết bị đối đãi như thế nào, có thể ấm no hay không chỉ sợ khó nói.

“Làm nàng an tĩnh chút.

” Trưởng công chúa nhìn cửa phòng nhắm chặt kia, sau đó đi vào phòng Lưu Ngạn.

Trước khi tới nàng tưởng tượng rất nhiều hình ảnh nhìn thấy đệ đệ, nhưng đều không đánh sâu vào bằng tận mắt nhìn thấy.

Đã từng là đế vương, hiện giờ nằm trên giường giống như một bãi bùn lầy, gầy lợi hại, giống như chỉ có hít vào không có thở ra.

Trên bàn bên cạnh là đồ ăn đã sớm nguội lạnh, xem mấy món ăn, ít nhất về ẩm thực, Cảnh Đế không bạc đãi hắn.

“Lương Mai, nhìn xem cho hắn rốt cuộc như thế nào.


“Dạ, điện hạ.

” nữ tử đi theo trưởng công chúa tiến lên trước, sau đó ngồi xuống cạnh giường, ngón tay đè lại mạch tượng trên cổ tay lộ ngoài đệm chăn.

Hồi lâu sau, Lương Mai mới thu hồi ngón tay, đứng dậy nói: “Điện hạ, công tử này là bệnh cũ năm xưa, vốn dĩ nếu tĩnh tâm điều dưỡng, vẫn có thể sống đến sáu mươi, nhưng hắn tâm tư quá nặng, thế nên tới tình trạng như hôm nay.

” Lương Mai nói thực sáng tỏ, tình trạng của phế đế hiện giờ không có bất luận quan hệ gì với vị trên long ỷ.

Trưởng công chúa nghe vậy, trong lòng rất áy náy, nàng không nên hoài nghi bệ hạ.

Nếu bệ hạ thật sự không dung được đệ đệ, lúc trước hắn đăng cơ, Lưu Ngạn cũng đã không còn đường sống, nhưng nàng không có cách nào, hiện giờ cũng chỉ còn lại một người thân là hắn, mắt thấy hắn cũng thực mau rời đi chính mình, trong lòng nàng bất lực, yêu cầu một nơi phát tiết.

“Có biện pháp chữa trị không?”
Hy vọng cuối cùng theo Lương Mai lắc đầu mà hoàn toàn tắt.

“Nô tỳ cũng sớm nghe danh Triệu thái y của Thái Y Viện, ngay cả hắn đều không thể cứu trị công tử, nô tỳ điểm này y thuật cũng không thể làm gì, điện hạ, công tử thật đã tới lúc cưỡi hạc về tây.


Trưởng công chúa mỏi mệt gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước đi.


“Dạ!”
Trưởng công chúa đi đến ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn đệ đệ xương gò má ao hãm, lúc này mới hơn một năm, cả người trở nên khủng bố như thế, nếu lúc trước hắn không bị Tiền Hoài An lợi dụng, hiện tại hắn như cũ là Hoàng Đế cao cao tại thượng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên cực kỳ hận mẫu thân, đại đệ đệ, Nhị muội muội đều bị mẫu thân gián tiếp hại chết, mà hiện giờ đệ đệ duy nhất còn lại cũng vì mẫu thân mới đi đến một bước này, trong lòng nàng âm thầm khiếp sợ, một nữ nhân lại có thể điều khiển thiên hạ hưng suy, nếu bà không dung túng Tiền gia quá nhiều, tỷ đệ bọn họ sao có thể đi đến tình cảnh hôm nay.

Đại đệ đệ là tiền triều Thái Tử, nguyên nhân chết đến giờ chưa rõ, nhưng lại không thấy mẫu thân có quá nhiều bi thương, mà cháu gái kia càng là một mình ở ngoài cung lớn lên sau đó vì vị hôn phu chết mà ở goá đến nay, tuy mỗi năm đều sẽ tiến cung bái kiến mẫu hậu, lại không thấy mẫu hậu có bao nhiêu thích nàng, bên ngoài có vẻ quan tâm rất nhiều, nhưng cảm tình rốt cuộc như thế nào, trưởng công chúa vẫn là có thể phân rõ.

Bởi vậy có thể thấy được, đại đệ đệ chết tuyệt đối có can hệ chặt chẽ với mẫu hậu, hoặc có lẽ bà trực tiếp giết hắn.

Năm đó Nhị muội muội ái mộ Khúc Trường Khanh, mẫu hậu lại cứng rắn buộc Khúc trưởng công tử bỏ vợ cưới người khác, thế nên làm Khúc Trường Khanh tự vận trước Lân Đức điện, máu nhiễm thềm ngọc, do đó làm hại Nhị muội muội bi thương u buồn quá độ mà chết.

Lưu Ngạn càng là như thế, rõ ràng đều đã trở thành thiên hạ tôn sư, lại bị Tiền gia mẫu hậu một tay bồi dưỡng bức bách đến hoàn cảnh này, đế vương biến thành phế đế, còn bị cầm tù ở Vĩnh Hạng, hiện giờ càng là không sống được bao lâu.

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được cười khổ: “Mẫu hậu, ngài thật sự là tội nhân Đại Vinh triều chúng ta, là ngài làm hại con tiễn đi một đám đệ đệ muội muội.



“Hoàng tỷ……” Lưu Ngạn mở mắt ra, con ngươi vẩn đục không có tiêu cự, hoàn toàn chính là tướng gần chết.

“Nhị đệ, đệ tỉnh rồi.

” Nàng lấy lại tinh thần, vội vàng nắm lấy tay Lưu Ngạn, “Cảm giác thế nào?”
“Còn có thể như thế nào, thân mình đệ có thể kiên trì đến hoàng tỷ trở lại, cũng đã là tổ tông phù hộ.

” Hắn gian nan nói, “Vừa rồi đệ làm một giấc mộng, rất dài rất dài, mơ thấy ngũ hoàng thúc, hắn không hận đệ, lại không nhìn đệ, dường như đệ chính là một người xa lạ, đệ liều mạng kêu hắn, muốn xin lỗi nhận sai, nhưng hắn và ngũ thẩm đi thực mau, đệ liều mạng chạy, lại trước sau không thể tới gần, hoàng tỷ, đệ biết sai rồi, nhưng tất cả đều đã chậm, chỉ sợ dù đệ chết, cũng không mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.


Trưởng công chúa chịu đựng nước mắt, nức nở nói: “Đừng nói ngốc, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, nếu đệ thật sự ăn năn, tin tưởng hoàng thúc tất nhiên sẽ tha thứ đệ.


“Thật vậy sao? Hoàng thúc thật sự sẽ tha thứ đệ sao?”
“Sẽ, hoàng tỷ có bao giờ lừa gạt đệ chưa?” Hiện tại phế đế bốn mươi tuổi, lại bất lực giống như một hài tử, trong lòng trưởng công chúa chua xót, muốn nói đệ không được chết, nhưng lời tới bên miệng, lại trước sau đều nói không nên lời.

Hiện giờ tồn tại, đối với Lưu Ngạn chỉ là một loại tra tấn, nếu lòng mang oán trách, có lẽ hắn còn có động lực sống sót, nhưng nếu lòng mang áy náy, cho dù nàng nháo đến địa phủ Diêm Vương, cũng cứu không được tánh mạng Lưu Ngạn.

“Nếu là vậy thì tốt rồi.

” Dứt lời, hắn nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Trưởng công chúa kinh hãi, vội vàng duỗi tay đặt dưới cánh mũi hắn, nhận thấy được còn có hơi thở, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Trong Khôn Ninh Cung, trưởng công chúa và Đường Mẫn lẳng lặng ngồi ở phòng khách.

“Lúc nhận được thư từ bệ hạ, ngay lúc đó tỷ nghĩ là Lưu Ngạn kiên trì không được nhanh như vậy, có phải là bệ hạ ra tay hay không.

” Trưởng công chúa cười khổ, “Chỉ là sau đó tỷ lại nghĩ, nếu bệ hạ thật sự không dung được Lưu Ngạn, cũng không cần chờ tới bây giờ, lúc ấy liền xử tử hắn, cũng sẽ không có triều thần phản đối, rốt cuộc Lưu Ngạn là họa quốc quân chủ, thiếu chút nữa làm hại Đại Vinh thay đổi triều đại, vạn lần chết khó tạ tội.


“Trưởng tỷ có ý nghĩ như vậy cũng là lẽ thường của con người, không cần áy náy.

” Đường Mẫn cười khẽ, nếu nàng đứng ở lập trường của trưởng công chúa, có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy.

“Cũng chỉ có muội dám an ủi tỷ như vậy.

” Trưởng công chúa cúi đầu uống một ngụm trà, “Chỉ sợ Lưu Ngạn không sống được bao lâu, còn về Vu thị, bệ hạ nói làm nàng tuẫn táng, kỳ thật tỷ không quá nguyện ý, tuy Lưu Ngạn đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng trước sau đều là đệ đệ của tỷ, Vu thị còn không xứng, nhưng cũng không sao, trên đường hoàng tuyền luôn phải có người hầu hạ hắn.


Đường Mẫn nhìn trưởng công chúa, hơi hơi nhấp môi cười nói: “Xem ra trưởng công chúa đã biết.


“Nội giám bà tử ở Vĩnh Hạng phần lớn thời gian đều không ra ngoài được, cũng chỉ có thể nói chút chuyện như vậy, chỉ cần hơi chút hỏi thăm liền có thể biết toàn bộ, đời này Lưu Ngạn chính là hủy trong tay nữ nhân.


Đường Mẫn không cho là đúng, nhưng thấy trưởng công chúa thương tâm khổ sở, cũng không rải muối trên miệng vết thương của nàng.

Cái gì gọi là hủy trong tay nữ nhân, nếu Lưu Ngạn hành vi đoan chính, hiện tại cũng sẽ không có kết cục như vậy, lúc trước Trình Nghê Thường, sau lại Thịnh Tư Nghiên, lúc sau Vu Uyển Ninh, còn không phải đều là kết quả hắn sắc dục huân tâm?
Tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão, quy kết tội lỗi lên người nữ nhân, cũng chỉ có những nam nhân tệ bạc mới có thể làm được.

Trưởng công chúa là bị tình thân che mắt, nóng lòng phát tiết tâm tình khó có thể thư giải của chính mình.

“Nếu Vu thị hưởng thụ phú quý Lưu Ngạn mang cho nàng, liền phải thừa nhận kết quả nghèo túng lúc sau, đây là thiên lí tuần hoàn, nàng lại không phải thiên tiên trên trời, dựa vào cái gì chỗ tốt đều làm nàng chiếm, lúc trước nàng bị Tiền Hoài An đưa đến bên người Lưu Ngạn, cũng đã không có quyền lợi làm chủ chính mình, tánh mạng nàng trước nay đều không phải do nàng, Thái Hậu chết Vu thị là nhân tố rất quan trọng, lần này đi theo Lưu Ngạn đi xuống, thỉnh tội với Thái Hậu đi thôi.


Chuyện kia năm trước trưởng công chúa cũng nghe Cảnh Đế nói, nếu không biết chuyện này, nàng còn đồng tình Vu thị vài phần.

Hiện giờ người thân đều không còn nữa, trưởng công chúa lại không có bất luận lo lắng gì, có lẽ nàng hiểu rõ, Cảnh Đế tuyệt đối sẽ không xuống tay với nàng, đứa bé kia từ nhỏ chính là ân oán phân minh, nếu ngay cả chính mình hắn cũng không dung tha, hiện tại hai con trai của nàng cũng sẽ không được phong vương, phu quân cũng sẽ không chưởng quản chợ trao đổi Nam Cảnh.

Thử nghĩ một chút, nếu năm đó ngũ hoàng thúc kế thừa đại thống, có lẽ một nhà bọn họ đều sẽ không có việc gì, hiện giờ cũng chỉ làm một Vương gia nhàn tản, nhưng nếu như vậy, nàng còn có thể gả cho phu quân hay không?
Hiện giờ nhớ đến, tất cả đều là mệnh, chiêm trước không nhất định có thể cố sau, chỉ có thể thuận theo ý trời.

.