Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Chương 61: Chúng ta




Nói là sẽ không có ảnh hưởng, nhưng trên thực tế, ảnh hưởng của loại ảnh chụp đồng tính thân mật thậm chí còn có hôn môi này vẫn là đến rất nhanh rất rõ ràng.
Khi Trương Tử Đồng từ nhà cha mẹ chạy tới công ty, mới biết được đối phương quả nhiên là thành tâm muốn chỉnh nàng, tất cả những đối tác chuẩn bị kí kết, chưa kí kết, phàm là những công ty đang do dự có nên hơp tác với tập đoàn Hằng Tín hay không thì gần đây đại khái đều tỏ vẻ là không thể hợp tác được, lần sau đi. Hỏi nguyên nhân, người ta nói: "Cuộc sống cá nhân của quản lý công ty các ngươi có vấn đề, hợp tác sợ sẽ ảnh hưởng không tốt."
Khi một công ty đã hợp tác lâu dài đột nhiên gọi điện thoại tới, dùng cùng loại giải thích khiến cho những dự án hợp tác còn chưa bắt đầu lại đã đổ vỡ, Trương Tử Đồng trực tiếp ném điện thoại đi, may mà đó là điện thoại cố định, nếu là di động thì chắc chắn sẽ phải ném vào một góc rồi, thành hàng phế liệu bể nát.
Bất quá là ăn một bữa cơm trưa mà thôi, nàng cũng đã trở thành đối tượng để cả N thị buôn chuyện cùng khinh bỉ? Nhưng còn may là, giống như nàng suy nghĩ, cũng không phải tất cả mọi người đều không cần lợi nhuận, lại càng không thể không cần kiếm tiền, ngoại trừ mấy công ty vốn không có khả năng muốn hợp tác trăm phần trăm, đại đa số công ty ít nhất là còn đang án binh bất động, duy trì thái độ xem xét tình hình. Một khi đã như vậy, xem như những tin đồn truyền miệng này cũng không còn quá quan trọng.
Nếu việc này coi như nhẹ nhàng, vậy sự xuất hiện của Từ Lâm chính là kinh đào hãi lãng.
Tập đoàn Hằng Tín khẩn cấp mời họp cổ đông, Trương Tử Đồng vốn là cười lạnh một tiếng, mang thái độ dửng dưng mà tham gia, trên tay Trương Tử Đồng có không nhiều lắm cổ phần của công ty, nhưng Trương Hằng Tín có, nhị đại* não tàn cũng được, phong kiến thừa kế cũng được, ít nhất quyền quyết định sẽ không mất đi, nàng cũng sẽ không nói chuyện phẩm đức cao thượng gì đối với một đám lão hồ li này.
(*kiểu con ông cháu cha)
"Xin hỏi Từ tổng, bây giờ ngài đây là..." Khi Trương Tử Đồng nhìn thấy Từ Lâm ở trong phòng họp đột nhiên cảnh giác lên.
Nhưng thật ra Từ Lâm không thèm để ý đến Trương Tử Đồng, khẩu khí có vài phần khinh thường: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Con người khi cảm thấy mệt mỏi thì thứ nghĩ đến đầu tiên nhất định là gia đình cùng người thân của mình, sau khi hội nghị cổ đông kết thúc Trương Tử Đồng mang vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên muốn gọi điện thoại cho Thanh Khê, khi cầm lấy điện thoại mới nhớ tới, Thanh Khê đã trả phép trở lại STOP đi làm rồi, lúc này, nàng hẳn là đang ngồi trước máy tính nghiêm túc làm việc đi.
Nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn là nhịn không được gởi đi một cái tin nhắn, trong đó có hai chữ – "Thanh Khê...".
Nàng nhìn thấy chữ gởi đi thành công, nắm chặt di động trong tay, muốn chạy vọt đến một không gian khác.
Nếu như đã không còn phần sự nghiệp này, hoặc là nói đã không còn thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Tín thoạt nhìn có vẻ rực rở hào nhoáng này, nàng còn có dũng khí để làm cho Thanh Khê yêu nàng hay không, còn có dũng khí để yêu Thanh Khê hay không?
"Ta ở đây."
Trả lời cũng chỉ có ba chữ, Thanh Khê nói, nàng ở đây.
Đúng vậy, nàng ở đây, nàng ở đây là tốt rồi.
Nhưng là chính mình ở đâu? Vì sao nàng có một loại dự cảm không nắm bắt được.
Trên đường về nhà nhận được điện thoại của La Phi, nàng cùng La Phi, cũng trở nên càng ngày càng xa lạ, từng dùng thân phận bằng hữu để giữa lấy một người toàn tâm toàn ý vì nàng ở bên cạnh, đương nhiên là ích kỷ. Bây giờ lại muốn tìm vô số loại thân phận để trói buộc một người, lại càng là ích kỷ.
Bên cạnh La Phi có một giọng nữ không phải của La Phi, Trương Tử Đồng cũng không có tâm tình đi phỏng đoán chủ nhân của thanh âm này là ai, tai nghe bluetooth dán vào làn da, xúc cảm lạnh lẽo làm cho nàng từ tư duy mơ hồ tỉnh lại, những thứ Triệu Thanh Khê đưa cho nàng luôn mang theo một loại thanh nhuận đến từ Triệu Thanh Khê, xuyên qua thể xác khiến cho tinh thần trở nên bình tĩnh cùng lý trí.
"Ngươi ổn chứ?" Thanh âm La Phi vẫn giống như trước kia, tràn đầy thân thiết, lại cực lực ẩn nhẫn.
"Bình thường."
Một trận trầm mặc.
"Ngươi nghĩ làm sao?"
Chỉ vài ngày, chuyện ảnh chụp lan truyền rất nhanh rất rộng, kỳ thật La Phi không muốn biết. Nữ nhân mình ái mộ mười năm ôn nhu hôn môi một nữ nhân khác, cho dù chỉ là ảnh chụp, cũng sẽ làm trái tim như đao cát.
"Nghĩ tới nghĩ lui thì được gì? Nếu hữu dụng còn cần ngươi phải hỏi sao?"
"Ngươi cùng nàng..."
"Chúng ta, là chúng ta." Cắt ngang lời nói của La Phi, Trương Tử Đồng nói vô cùng cường ngạnh.
Thì ra là thế. La Phi giống như mới hiểu ra được, tự giễu cười, "Ta đã hiểu, hy vọng 'Các ngươi' có thể qua được một cửa này."
Do chênh lêch trong thời gian làm việc, Trương Tử Đồng thường xuyên phải làm việc đến khuya mới có thể trở về, vì thế Thanh Khê dùng phương thức mà nàng xem là ôn hào nhưng thực chất là cực kỳ cố chấp để từ chối Trương Tử Đồng đưa đón.
Cứ như vậy, thời gian Thanh Khê vẽ tranh cũng càng ngày càng nhiều, cho nên khi Trương Tử Đồng về nhà không có nghe được thanh âm quen thuộc từ TV truyền ra, toàn bộ phòng khách là một mảnh im lặng.
"Ngươi đã về rồi, đi tắm rửa một cái, ta hâm canh nóng một chút." Nghe thấy tiếng Trương Tử Đồng mở cửa, Thanh Khê ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhợt nhạt.
Thói quen ngồi ở trước cửa sổ sát đất, ban ngày là tràn đầy ánh sáng, ban đêm là những vì sao lấp lánh, cho dù không có ánh mặt trời cùng sao, cũng sẽ có một cảnh quan khác liên quan đến thiên nhiên.
"Sao lại ngồi dưới đất?" Khó khăn cùng ưu sầu trong lòng bị nụ cười thản nhiên của Thanh Khê làm tan rã hơn phân nửa, Trương Tử Đồng cũng mang theo mỉm cười hỏi, "Lại đang vẽ sao?"
"Ân." Lựa chọn bỏ qua câu hỏi trước, câu trả lời của Thanh Khê càng như là tùy ý có lệ, cho dù nàng rất là nghiêm túc, thu dọn dụng cụ vẽ tranh, Thanh Khê đi vào trong phòng của mình.
Bắt đầu từ khi bị Tô Viên lừa dối đến quán bar đêm đó, Thanh Khê cũng đã ở trong phòng ngủ của Trương Tử Đồng, theo Thanh Khê thay đổi chỗ ở còn có quần áo cùng sách của nàng, thứ duy nhất còn ở lại chỗ cũ chờ xử trí cũng chỉ có mấy loại dụng cụ vẽ tranh cùng một vài bức tranh Thanh Khê đã sắp xếp cẩn thận.
Ăn cơm xong, theo thường lệ là Trương Tử Đồng rửa chén, sau khi rửa chén xong thì gọt hai trái lê, bỏ hạt, cắt thành từng miếng để vào dĩa, cầm theo một cái nĩa bạc, đem đến phòng khách.
Mặc kệ Trương Tử Đồng làm như vậy bao nhiêu lần, Thanh Khê vẫn không có quen được, đại khái là nữ nhân đều thích được nâng nui trong lòng bàn tay, cho nên cho dù không quen, Thanh Khê vẫn có thể từ những hành động nhỏ nhặt như vậy cảm thấy ngọt ngào.
"Hôm nay ở công ty thế nào?" Lời đồn đãi có bao nhiêu tổn thương người, Trương Tử Đồng cũng đã lĩnh giáo rồi, thân phận cùng vị trí như mình còn tránh không được bị cấp dưới lén lút đùa cợt, vậy Thanh Khê liền càng làm cho nàng lo lắng.
"Cũng giống như trước thôi, đi làm rồi tan tầm."
Thanh Khê nói rất thoải mái, mà sự thật là như thế nào, Trương Tử Đồng cũng không quá rõ ràng, không có chính mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn luôn không có kiên định.
Trương Tử Đồng cau mày, lúc trước nàng muốn Thanh Khê xin nghỉ thêm vài ngày, chờ chuyện này bình tĩnh một chút lại đến STOP, hoặc là trực tiếp thôi việc, nhưng Thanh Khê chính là bất đắc dĩ lắc đầu, ngày hôm sau trở về công ty đi làm bình thường, giống như những chuyện cảy ra chính là ảo giác.
"Thanh Khê."
Trương Tử Đồng đột nhiên lên tiếng, sau đó nhìn người ngồi bên cạnh đang bình yên nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Hằng Tín có chút việc, trong khoảng thời gian này ta sẽ có chút bận rộn, ngươi phải tự chăm sóc mình, có chuyện gì ủy khuất thì nói cho ta biết, không cần một mình che dấu, biết không?"
Ngữ khí giống như là mệnh lệnh, nhưng tất cả đều tràn đầy quan tâm, Thanh Khê chậm rãi cụp mắt xuống, giống như đang trầm tư, bỗng nâng mắt lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Sẽ không ủy khuất." Cho tới bây giờ sẽ không cảm thấy ủy khuất.
Khi một người có một người khác ở trong lòng, tất cả mọi chuyện liên quan đến người kia cũng không phải là ủy khuất, cam tâm tình nguyện, làm sao lại cảm thấy ủy khuất.
Yênổn giữa những lời đồn đãi, thản nhiên trước những lời thêm mắm dặm muối, nếu nhưđã lựa chọn Trương Tử Đồng, sẽ an tâm chấp nhận mọi thứ liên quan đến Trương TửĐồng, dù là tốt, hay là xấu.