Nhật Ký Tình Nhân

Chương 279: Đơn ly hôn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Chương 279: Đơn ly hôn

Anh nợ em một câu yêu thương!


Không nằm ngoài dự đoán của tôi, ở hành lang hay trong phòng đều lắp đủ loại camera, mặc dù tạm thời tôi vẫn chưa phát hiện được trong phòng riêng này có camera hay không nhưng người thích thu thập thông tin của mấy người viên chức như ông Phương, cũng không ngoại trừ khả năng sẽ bố trí để theo dõi. “Ừm.” Tôi khẽ đáp lời, chờ cô ta nói câu tiếp theo.

Cô Phương chậm rãi cất xấp văn kiện trên bàn, tôi cho rằng cô ta muốn đặt vào đâu đó, nhưng lại trực tiếp đưa cho tôi. Cô ta nói: “Lần trước nếu như không có bản ghi âm của cô, vị trí này của tôi hiện tại e là cũng không có ngồi dễ dàng được như vậy”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tôi buồn bực cúi đầu liếc nhìn văn kiện, là một tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của Kiều Lam, chỗ tên của ông Phương vẫn còn đang bỏ trống. Sau khi xem xong lá đơn, cô Phương tiến đến rút ra tờ phía dưới đưa cho tôi xem: “Nhưng xem ra, chuyện vẫn còn chưa xong.

Tờ giấy phía dưới là tài liệu có liên quan tới vấn đề phân chia tài sản, chỉ là sau khi ly hôn, về mặt phân chia tài sản mà nói, người chịu thiệt thòi nhiều nhất chính là ông Phương. "Đây là giấy tờ mà Kiều Lam đã kêu người mang tới cho tôi hôm nay, đoán chừng là muốn kiện chuyện này ra toà. Nhưng mà Kiều Lam bên đó có Lục Kính Đình làm chỗ dựa, chỉ sợ là khó đối phó."

Anh nợ em một câu yêu thương!


Giọng của cô Phương không cao cũng không thấp, chậm rãi truyền vào tại tôi, giống như muốn tôi giúp đỡ cô ta làm gì đó. Tôi bỏ xấp văn kiện xuống, không giả bộ mơ hồ không hiểu, trực tiếp hỏi cô ta muốn mình làm gì.

Cô ta mỉm cười thật sâu, nói: “Cô trước kia cũng có liên quan với Lục Kính Đình đôi chút, có thể bắt tay làm từ phía của anh ta hay không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tôi thoảng nhíu chặt nhân trung, vốn dĩ muốn thuận theo bản năng mà từ chối. Thế nhưng đột nhiên nhớ tới lời của Tần Thiên Khải nói, nếu muốn tiếp tục lăn lộn trong cái vòng tròn này, vậy Lục Kính Đình chính là đối tượng cần phải qua lại như thế nào. Cho nên, dù cho trong lòng đang đấu tranh tư tưởng gay gắt, đến cuối cùng tôi vẫn gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng cũng không chắc sẽ có tác dụng “Cô có thể làm là giúp đỡ rất lớn rồi. Cô Phương niềm nở cười tươi, vỗ vỗ vào vai tôi hai cái.

Tôi mấp máy khỏe môi, không nói gì cả. Cô ta lấy lại xấp văn kiện trên tay của tôi, nói: “Vụ kiện được quyết định sẽ diễn ra vào tuần sau, cô chỉ có thời gian một tuần thôi. Chuyện của Nhạc Tín cứ tạm gác lại đã, chờ cho chuyện này giải quyết xong, Nhạc Tín bên đó tùy ý cô xử trí, tôi sẽ không có ý kiến, cũng sẽ ủng hộ cô.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tôi nhìn cô ta xoay người đặt giấy tờ vào bên trong tập hồ sơ trên giá sách bên cạnh, trong đầu lại suy nghĩ một hồi. Thật ra cũng không phải là không thể làm hai việc cùng một lúc, nhưng tạm thời cũng đã đồng ý rồi. “Hôm nay cô về trước đi, mấy ngày này cô cố gắng làm tốt chuyện này nhé.” Cô ta cất đồ xong liền xoay người qua nói với tôi, trên mặt hiện ra một vẻ hiền hòa. Tôi cúi đầu, đứng lên rời đi.

Người của Nhạc Tín cũng đã ra về, cả căn phòng riêng yên ắng xuống, chỉ có Lộ khiết và Loan Vân đang ngồi đối diện nhau. Lúc tôi đi vào, hai người đó đang trò chuyện vui vẻ, nhưng khi tôi tiến vào trong, chủ đề đang bàn tới liền ngưng lại. Lộ khiết chạy tới trước mặt tôi, hỏi tôi thấy biểu hiện tối hôm nay của cô ấy như thế nào. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, khóe miệng cong lên nói cũng được. Sau đó nhanh chóng lướt ánh mắt nhìn về phía Loan Vân muốn nói vài lời, nhưng dưới cái nhìn phát sáng của Lộ khiết khiến tôi không thể nói thành câu. Tôi thở dài một hơi, bảo bọn họ về cùng với tôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đầu tiên là đưa Loan Vân về trước, sau đó mới đưa Lộ Khiết về nhà. Lộ Khiết có chút phấn khích, về tới nhà rồi vẫn luôn miệng nói về chuyện ở Hồng Tuyết lâu. Tôi ở trong bếp vừa nấu bữa tối cho cô ấy vừa nghe cô ấy lảm nhảm bên tai. Đợi tới lúc ngồi vào bàn ăn mới yên tĩnh lại đôi chút, cô ấy thu lại nụ cười, trên vẻ mặt đặc biệt sáng lạn kia lại lộ ra chút u tối. Lộ Khiết thấp giọng nói, giọng điệu càng khiến người nghe thoáng rùng mình: “Chị Ái Phương, em cũng muốn làm nghề như của chị”

Tay đang cầm đũa ngưng lại, tôi sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cô ấy cúi đầu rủ mắt xuống, đôi lông mi dày kia chắn lại khiến tôi không thể nào nhìn ra được biểu cảm bên trong. Giọng của cô ấy rất nhẹ, cứ như thể đang nói một chuyện rất đỗi bình thường. Tôi nằm chặt đôi đũa, đặt cạch một tiếng trên bàn. Cô ấy theo đó thoảng run rẩy, giật mình nhìn về phía tôi. “Vương Thiết Kiên như vậy còn chưa đủ à?” “Không phải, em... “Không có lỗi phải gì hết, sáng ngày mai chị đưa em về lại Thanh Hải, em mở tiệm cơm kinh doanh sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.” Một cô gái xuất thân từ vùng quê, không có gì đặc biệt, ưu điểm lớn nhất chính là nấu ăn rất ngon. Mẹ của Lộ Khiết trước đây cũng là một đầu bếp nấu đám có tiếng trong thôn, tôi hoàn toàn tín nhiệm để cô ấy nấu ăn hơn là làm bất cứ chuyện gì khác. Tôi không làm nên trò trống gì cả, cũng đã khiến cô ấy sa chân vào con đường này lâu vậy rồi, chí ít chuyện đúng đắn hiện tại mà tôi có khả năng làm chính là đây. Thế nhưng không cần nghĩ cũng biết, Lộ khiết sẽ không đồng ý. Cô ấy kìm nén tới khuôn mặt nhỏ nhằn kia ửng đỏ, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi. Truyện88.vip trang web cậ*p nhật nhanh nhất

Anh nợ em một câu yêu thương!


Một lúc lâu sau mới mở miệng từ chối tôi: “Chị Ái Phương, em cảm thấy mình hoàn toàn có thể giúp được chị.” “Giúp thế nào?” Tôi cười nhạo hỏi lại, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của cô ấy. Ấy nhưng không ngờ rằng, câu tiếp theo của cô ấy lại khiến tôi chú ý tới. “Em biết Kiều Lam lên giấu ông Phương mở một cửa tiệm mátxa, kinh doanh loại hình hoạt động đồi trụy sau lưng ông Phương. Trước đó anh Kiên chính là làm việc cho cô ta, mà em cũng là vì muốn giành lấy độ hot của cô ta nên mới đi ra ngoài nhận khách riêng.

Tim tôi vang lên thình thịch, hồi lâu cũng chưa kịp phản ứng lại. Nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô ấy cũng không giống đang nói dối, trên gương mặt đó còn có chút căng thẳng, sợ tôi sẽ không tin. Tôi nằm chặt tay, nghĩ ngợi một lúc giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm: “Cho nên? Như thế thì chứng tỏ được gì?” “Em có thể giúp chị tiếp cận cô ta, hiện tại cô ta còn chưa biết em tới tìm chị

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tôi thoáng ngạc nhiên, cũng đã từng nghĩ tới đây là cách hay. Thế nhưng tôi không thể dựa dẫm vào cô ấy được. “Đừng nghĩ nữa, nhanh ăn cơm đi

Lộ khiết phụng phịu chu môi, hẳn học không vui lấy đũa chọc chọc vào bát cơm, qua hồi lâu vẫn không ăn miếng nào. Tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bỏ đũa xuống nói: “Thế này đi, mấy ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt trước đã, còn chuyện sau này thì chờ chị giải quyết xong công việc lại nói được không?” “Em biết chị Ái Phương nói thế chỉ là để gạt em thôi”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tôi bị em ấy đánh gục, ngơ ra mất hồi lâu không nói được câu nào. Mãi đến lúc không thấy tôi lên tiếng, em ấy mới sốt sắng mở lời: “Chị Ái Phương, thật sự chị không muốn nhờ cậy em chút nào sao? Em có thể đem tới cho chị rất nhiều lợi ích. Còn nữa, gần đây Kiều Lam đang bí mật tìm người làm gì đó, tuy em không biết rõ là chuyện gì, nhưng có thể biết chắc là có liên quan tới chuyện hôn lễ”

Lòng tôi chùn xuống, nói tới hôn lễ, chỉ cần nghĩ tới chuyện của Lục Kính Đình và cô chủ nhà họ Tôn, sắc mặt của tôi lập tức lại lạnh như băng. Lộ khiết cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi, cô ấy gọi hai lần nhưng tôi đều không nghe thấy. Mãi tới lúc cô ấy huơ huơ tay trước mặt, tôi mới lấy lại tinh thần. Cô ấy dè dặt hỏi tôi có thật là tôi không có ý định lợi dụng cô ấy để giải quyết chuyện hay không. Tôi do dự nhìn dáng vẻ cuống cuồng của cô ấy, thở dài bất lực: “Được rồi, vậy ngày mai em giúp chị làm một chuyện.

Anh nợ em một câu yêu thương!