Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 49: Chuyến Bay Kinh Dị



Giống như khi tôi hát vậy, âm cuối cần phải được ngâm dài cho đến khi kết thúc, nhưng mà khi hát được một nửa thì khí trong phổi đã dùng gần hết một nửa rồi.

Tôi thả lỏng tay ngồi xuống mặt nền không ngừng thở dốc.

Miếng gỗ đào kỳ lạ kia lại có thể làm chấn động mạnh đến như vậy, sau đó phát ra một tiếng oàng rõ ràng đột nhiên cháy lên.

Tôi vội vàng chạy vào bếp đem ra ra một chậu nước để dập tắt ngọn lửa

Không ngờ rằng cái bùa vẽ hỏng kia lại có thể có hiệu quả như vậy, tôi phải cẩn thận đừng để gây ra hoả hoạn.

Tôi ngồi nghỉ một chút, lại cầm miếng gỗ đào lên.

Lần này toàn bộ linh khí đều dùng hết rồi, lại lấy ấn bùa ra nhìn kỹ lại mấy lần rồi nhanh chóng hạ bút vẽ.

Tốc độ vẽ lần này so với lần trước đã nhanh hơn rất nhiều rồi, tôi thà lỏng đầu óc, dựa theo cảm giác của bản thân, hạ bút vẽ một đường rất mượt, nhưng khi tôi về nét cuối cùng xong tấm bùa gỗ đào rõ ràng đã nháy sáng lên.

Tuy rằng chỉ sáng lên một giây, nhưng tôi biết rằng tôi thành công rồi.

Tôi mừng thầm trong lòng, nhìn ấn bùa gỗ trong tay, có thể nói đây là tầm bùa đầu tiên mà tôi tự mình hoàn thành.

Tôi nằm trên giường nghỉ một hồi, đợi cho linh khí hồi lại sẽ bắt đầu vẽ tấm bùa thứ hai.

Tấm bùa thứ hai cũng lại thành công rồi.

Nhưng tôi đã cạn kiệt hết sức lực rồi, xem ra một ngày chỉ có thể vẽ được nhiều nhất là ba tấm thôi.

Tấm bùa gỗ của tôi đã thu xếp ổn thoả rồi, tính toán thời gian, thì lại đến lúc Chu Nguyên Hạo trở về rồi.

Không biết nên bắt đầu lúc nào, tôi ấy vậy mà lại có một chút cảm giác kỳ vọng.

Đương nhiên, bản thân tôi không thể thừa nhận được.

Màn đêm dần buông xuống, tôi đóng chặt cửa sổ, quay người đã thấy anh nằm trên giường rồi.

Lại còn không mặc quần áo.

Tôi phải thừa nhận, dáng người anh đẹp thật, thật là muốn người ta húp trọn mà,

Anh bày ra như vậy, như vậy là muốn dùng mỹ nam kể với tôi ư?

Tôi còn lâu mới trúng kể.

Nhưng mà, cơ thể của tôi lại thành thực hơn tôi nghĩ, đến khi tôi hoàn hồn lại thì tay của tôi đã sờ đến ngực của anh ta rồi.

Nét mặt anh mang theo nụ cười đầy đùa giỡn: “Xem ra em đối với thân thể tôi rất hài lòng đấy nhỉ.”

Tôi cố giữ vững biểu cảm trên khuôn mặt, lộ rõ vẻ bất mãn nói: “Cũng không tồi, một đêm thì bao nhiêu tiền?”

Anh đẩy tôi ngã xuống, sáp đến lại gần trước mặt tôi, nói: “Em coi tôi là trai bao đó sao?”

Tôi lại gần mò mẫm một cách táo bạo: “Nhan sắc của anh như vậy, nếu muốn đi làm ở bar thì bảo đảm sẽ rất hot đó.”

Anh cười rồi: “Mấy ngày không gặp, mà đã mạnh dạn thế này rồi ư Được rồi, vậy tôi sẽ cho em cảm nhận được hot bar sẽ lợi hại như thế nào nha.”

Sự việc xảy ra sau đó có chút ngại không dám nói.

Tóm lại là điên loạn đảo phượng, mây mưa vần vũ.

Xong chuyện, tôi phát hiện linh khí tiêu hao ban đầu nay đã hồi phục lại rồi.

Tôi mặc anh nằm trên giường, vội vội vàng vàng tìm tấm gỗ đào, lại có thể vẽ được hai tấm bùa nữa rồi.

Anh lặng lẽ nhìn theo tôi, không ngừng dõi theo tôi đến khi tôi vẽ xong hai tấm bùa, để lộ ra biểu cảm đến mức kinh ngạc.

“Từ lúc nào mà em đã bắt đầu vẽ bùa vậy?” Anh hỏi tôi.

“Mới hôm nay thôi.

Tôi còn không thèm quay đầu lại trả lời anh.

Anh lúc đó không còn nói được gì nữa rồi.

“Đáng tiếc tấm bùa đầu tiên vẽ không được thành công cho lắm.” Tôi lại nói.

Tôi có thể cảm thấy được ánh mắt đang nhìn chằm trên người tôi đang dần biến thành ghen ghét, đố kị.

“Em muốn dùng cái này để đối phó với tôi ư?” Anh hỏi.

Tôi vừa mừng: “Có tác dụng à?”

Ánh mắt anh trở nên nguy hiểm: “Em có thể thử xem.”

Anh dõi theo tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng, bỗng nói: “Có muốn đi tới Hoàn Châu một chuyển không?”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt kì dị: “Đi Hoàn Châu làm gì?”

“Đi tìm Giang Thu Uyên để báo thù.” Anh nói.

Tôi trừng mắt nhìn.

Khoảng thời gian thi đại học năm đó, Giang Thu Uyên đã tráo tranh của tôi đi, hại tôi suýt chút nữa trượt đại học, cô ta còn lợi dụng lấy bức tranh của tôi đi thi còn được học viện mỹ thuật quốc gia nhận, bây giờ tốt nghiệp rồi, lại còn được làm cố vấn ở học viện nữa chứ.

Cục tức này, tôi nuốt không nổi.

“Vừa đẹp bảy ngày này, tôi có thể ở bên cạnh em.” Anh bước đến bên tôi, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai tôi: “Tôi đã nói rồi, ai làm hại đến em, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, nếu như tôi muốn động tay vào, cô ta sớm đã nhận một cái kết thúc bi thảm rồi, nhưng tốt nhất vẫn là chính em ra tay mới được, nếu không cục tức này, vĩnh viễn vẫn là vướng mắc trong lòng em.

Trong lòng tôi bỗng có chút ẩm áp, anh lại có thể có lúc dịu dàng đến như vậy.

“Cũng được.” Tôi nói: “Dù sao thì tôi cũng muốn ra ngoài giải toả tâm trạng một chút.”

Lần này Chu Nguyên Hạo không nhờ chủ Trịnh đặt vé, mà đích thân lên mạng đặt lấy một tấm vé máy bay, sáng sớm ngày mai bay đến Hoàn Châu.

Sau mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi ngồi trên máy bay hướng về Hoàn Châu.

Chu Nguyên Hạo hiện tại không hiện hình, bám vào tấm thẻ được viết tên anh lên trên.

Tôi chỗ gần cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa, nói thật đây cũng là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay.

“Là lần đầu tiên à?” Người bên cạnh cười hỏi.

Tôi quay qua nhìn, là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, trông cũng dịu dàng, cách ăn mặc cũng rất phong nhã, là kiểu người đàn ông có sự nghiệp.

Tôi rất lễ phép gật đầu, không hiểu lý do bắt chuyện.

Anh ta cũng không muốn mất mặt, không nói câu nào nữa.

“Xem ra tôi nên mua vé khoang hạng nhất.

Chu Nguyên Hạo nói trên bảng: “Để cho không có tên nào dám tơ tưởng tới em.

Những lời anh nói đương nhiên chỉ có tôi mới nghe được, tôi trợn mắt nhìn, không thèm để ý đến anh.

Đây là, ngồi phía trước tôi là một đôi vợ chồng, người vợ nói: “Chồng ơi, em nghe nói, trên máy bay này có để một thi thể đó.”

“Trên máy bay làm sao mà để thi thể được?”

“Thật đó, lúc nãy em vừa đi vệ sinh, nghe được vài nữ tiếp viên nói đấy, bọn họ nói là người kia là người có tiền, khi đang họp ở Hà Thành thì bất ngờ đột tử chết, người nhà của ông ta mang ông ta về, thi thể được đặt trong quan tài, là đặt ở ngay dưới chỗ để đồ.

“Chết tiệt, cứ nghĩ hành lý của chúng mình được đặt cùng với người chết thời gian lâu như vậy, thật là buồn nôn.”

“Ây, có cách nào, bọn họ có thể đi cấy cái quan tài kia ra chỗ khác mà thật là tức chết, chuyến bay này liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?”

“Đừng có mà nói linh tinh!”

Còn hai tiếng nữa mới đến nơi, tôi nhắm mắt lại dự định chợp mắt một lát, Chu Nguyên Hạo đột nhiên thất lên: “Chiếc máy bay này có chút kì quái”

Cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất rồi.

“Tôi cảm nhận được âm dương khí” Chu Nguyên Hạo nói: “Em cần thận một chút.”

Tôi đến cạn lời luôn, thậm chí ngồi máy bay thôi cũng gặp phải chuyện này, vận may này của tôi có thể đi mua xổ số được rồi.

Tôi dứt khoát không quan tâm nữa, chỉ cần máy bay không rơi xuống, thì không liên quan đến tôi.

Chả được bao lâu, đôi vợ chồng ngồi ở phía trước, người vợ đứng dậy đi vệ sinh, tôi ngồi ở vị trí cuối của khoang máy bay, cách nhà vệ sinh tương đối gần, người vợ kia sau khi đi vào, mãi vẫn chưa ra ngoài.

Người chồng chờ đến sốt ruột rồi, đi đến gõ cửa: “Hiểu Mẫn ơi! Em xong chưa vậy? Chỗ anh cũng đang có chút gấp á.”

Bên trong không có phản ứng.

Người chồng gõ cửa một hồi rất lâu, nhận ra thấy có gì đó không ổn, lập tức gọi tiếp viên đến, chị tiếp cũng gõ cửa một hồi, nghi ngờ cô vợ đã ngất trong đó cũng nên, liền gọi tới một nam tiếp viên hàng không, mở cửa nhà vệ sinh ra.

Nam tiếp viên kia dùng chìa khoá mở được cửa rồi, kỳ lạ là, bên trong nhà vệ sinh chẳng có bóng dáng người nào hết.

“Sao có thể!” Người chồng kia nói: “Cô ấy rõ ràng đã nói là đi vệ sinh mà.”

“Anh đừng lo.” Nữ tiếp viên nói:

“Chúng tôi sẽ giúp anh tìm.

Tôi cũng cảm thấy rất rối, rõ ràng tôi đã nhìn thấy cô ấy đi vào bên trong vệ sinh rồi mà, không hề nhìn thấy cô ấy đi ra, lẽ nào cô ấy có thể bốc hơi đi đâu rồi?

Có điều, không liên quan đến tôi, tôi tiếp tục nhắm mắt thư giãn.

Nữ tiếp viên với người chồng tìm trong trong ngoài ngoài hết một lượt máy bay, cũng không thể tìm thấy người phụ nữ tên Hiểu Mẫn kia đâu.

Người chồng kia sốt ruột rồi:

“Không phải vẫn còn phía khoang hạng nhất kia chưa tìm à?”

Nữ tiếp viên giải thích: “Anh ơi, khoang hạng nhất có người bao rồi, vợ của anh sẽ không vào trong đó đầu a

“Sao lại không, Hiểu Mẫn nói không chừng bị ai bắt đi thì sao, các người không để tôi tìm, lẽ nào là trong có ma?”

“Anh ơi, người ở khoang hạng nhất làm sao lại bắt vợ anh được chứ, xin anh bình tĩnh lại một chút được không?”

Người chồng này có vẻ rất yêu vợ mình, đẩy nữ tiếp viên kia đi, chỉ vài bước chạy lên tầng là đến khoang hạng nhất.

“A!” Người chồng thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, lăn xuống, một người đàn ông cường tráng đứng trước cửa cầu thang dáng người cao ít nhất một mét chín, sắc mặt nghiêm lại trừng trừng nhìn anh ta.

“Anh, anh dám đánh tôi sao?” Người chồng từ dưới nền dần đứng lên,miệng hùm gan sửa hét lên: “Có tiền thì giỏi lắm à? Người có tiền thì có thể thoải mái hành hung người khác sao?”

Hoá ra là tên vệ sĩ cường tráng kia, anh ta nhìn trừng lại người chồng kia một cách lạnh lùng, người chồng cũng chỉ dám nói vài câu, chứ không dám xông vào, chỉ chửi rủa rồi lại quay về chỗ ngồi của mình.

Nữ tiếp viên rất tận tâm đi đến chỗ người chồng kia an ủi, nói với anh ta rằng dù sao vợ của anh ta cũng không thể đi đâu khỏi máy bay được, đợi đến khi hạ cánh, thì tìm kỹ tiếp lần nữa.

Trong khoang máy bay lại yên tĩnh trở lại, nữ tiếp viên xinh đẹp kia đẩy xe hàng ra, ân cần hỏi có muốn uống nước ngọt hay không.

“Cho tôi một chai nước chanh.” Tôi nói.

Nữ tiếp viên nhìn tôi mỉm cười đầy dịu dàng, cầm lấy chai nước chanh rồi rót vào cốc của tôi.

“A!” Nữ tiếp viên bỗng thốt lên một tiếng, ném cốc nước đi.