Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 142: Bé ngốc mạnh khỏe chính là sấm sét giữa trời quang



Khi Tiểu Tịnh Trần bước ra khỏi phòng hóa trang, quả nhiên đã dọa cho cả đám người sợ đến mức quỳ luôn, ngay cả Bạch Hi Cảnh khi chạm tới ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần, trái tim anh cũng không khống chế được mà đập nhanh. Tiết tấu của trái tim lúc này dường như bị yêu ma khống chế, không còn thuộc về chính mình nữa, Bạch Hi Cảnh vô thức lên tiếng: “Tịnh Trần, cười một cái cho ba xem nào.”

Tiểu Tịnh Trần nghe lời hé miệng cười để lộ hai lúm đống tiền nhỏ nhắn, ma thuật của ác ma trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, ngây thơ kết hợp với khuôn mặt trang điểm điên cuồng khát máu kia chọi nhau tạo nên một vẻ đẹp hung tàn kỳ dị. Sau khi trở lại trạng thái bình thường, phản ứng đầu tiên của Bạch Hi Cảnh chính là day trán, con gái cưng nhà anh quả nhiên sở hữu một vẻ ngoài vô cùng lừa người, bây giờ tuổi nhỏ còn tốt, đợi sau này lớn lên thì…

Cha ngốc bỗng nhiên cảm thấy mình nên mặc niệm siêu độ trước cho những chàng trai đến quỳ gối dưới vạt áo cà sa hoa lệ của con gái cưng nhà mình trong tương lai.

Nhân vật chính của “Giang Hồ Sát” tên là Thời Chấn Tân, là một kẻ nghèo hèn không cha không mẹ. Anh ta vô tình có được quyển bí kíp võ công bịa đặt của cao thủ đệ nhất thiên hạ - Thạch Bí. Sau khi tu luyện, anh ta lập tức bước lên hàng ngũ đệ nhất cao thủ. Tiếp theo đó, hàng loạt phiền toái thi nhau tìm tới từ giang hồ, từ triều đình, vây xung quanh anh ta là vô vàn người đẹp cả nam lẫn nữ. Cuối cùng anh ta đã thành công đánh bại đệ nhất ma đầu của võ lâm, đập tan âm mưu lật đổ thiên hạ do ma đầu và gian thần cấu kết dựng lên, trở thành võ lâm minh chủ mới, đồng thời cũng ôm được mỹ nhân trở về.

Trong quá trình đó, Thạch Bí chính là thầy tốt bạn hiền của Thời Chấn Tân. Mỗi lần Thời Chấn Tân gặp phải vấn đề khó khăn không thể giải quyết, sư phụ nhí dễ thương đều sẽ xuất hiện để trợ giúp giải quyết vấn đề nhân tiện trêu ghẹo mỹ nhân bên cạnh nam chính. Còn Bách Lí Dao với tư cách là chủ nhân của Bách Mặc Lâu, người bà ta hận nhất chính là Thạch Bí. Vì thế mà vai trò của bà ta là thỉnh thoảng sẽ đến quấy rầy đám người Thời Chấn Tân, dùng bạo lực “giúp đỡ” nhân vật chính thăng cấp đánh quái.

Người vào vai Thời Chấn Tân tên là Khưu Vân, là một thần tượng mới nổi kiêm diễn viên phái thực lực. Tuy hiện tại vẫn chưa có danh tiếng gì, nhưng dựa vào vẻ ngoài đẹp trai mê hoặc tất cả những sinh vật giống cái cùng tính cách cởi mở ấm áp gặp người liền mỉm cười như ánh mặt trời, anh ta nhất định sẽ sớm trở thành ngôi sao thần tượng số một, số hai của Hoa Hạ.

Ngôi sao thần tượng này hiện tại đang nghênh đón một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời đóng phim của mình.

Trong cánh rừng nhỏ xanh biếc thưa thớt, Thời Chấn Tân gấp rút lên đường cùng với hai người đẹp, về việc đi tới đâu… tất cả mọi người ở phim trường đều biết, duy chỉ trừ mỗi Bách Lí Dao!

Ánh nắng chiều chiếu lên tán cây khiến bóng cây in xuống trải dài trên mặt đất, trên cành cây yên ả bỗng xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn. Với tư cách là nhân vật chính tất nhiên không thể thiếu những kỹ năng siêu phàm, vậy nên Thời Chấn Tân ngay lập tức phát hiện bóng người trên cành cây. Anh ta đột ngột dừng bước, đồng thời che chở hai người đẹp phía sau lưng, ngẩng đầu nhìn người trên cây quát lên: “Ai đó?”

Không đợi đối phương trả lời, anh ta đã trực tiếp tự hỏi tự trả lời: “Bách Lí Dao? Là bà!!”

Bách Lí Dao mặc trang phục màu đỏ tươi như máu đứng trên ngọn cây, dưới ánh chiều tà càng làm tôn lên vẻ đẹp tuyệt vọng mà cô độc. Trái tim Thời Chấn Tân bỗng nhiên run lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Bách Lí Dao trong giây lát xuất hiện sự si mê và rời rạc. Cũng chính trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, Bách Lí Dao cử động đôi tay phía sau lưng, lập tức lao vút về phía mấy người bọn họ, tốc độ nhanh đến độ không thể tưởng tượng được khiến mấy nhân vật chính không kịp phản ứng. Bàn tay nhỏ bé của Bách Lí Dao đã trực tiếp đặt trên ngực Thời Chấn Tân, cổ tay đột nhiên chấn động, cả người Thời Chấn Tân lập tức bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất…

Diễn viên chính Khưu Vân trợn tròn mắt, tuy theo kịch bản anh ta đúng thật phải bị Bách Lí Dao đánh một chưởng bay ra ngoài, thế nhưng anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng phần lực khiến anh ta biến thành người bay không phải là lực kéo của dây cáp buộc bên hông, mà do chính là sức mạnh từ một chưởng đánh lên trên ngực anh ta… Hu, đau tim quá đi!

Nhân viên kéo dây cáp trợn tròn mắt ngây ngẩn đứng tại chỗ. Dây cáp trên tay bọn họ thế mà đã thả lỏng ra? Nhưng mà Khưu Vân lại thật sự bị đánh bay ra ngoài như kịch bản? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây??

Nhân viên quay phim trợn tròn mắt nhìn Khưu Vân bay ra xa, đã ra khỏi ống kính rồi, anh ta nên quay Bách Lí Dao hay là nên quay Thời Chấn Tân đây? Lật bàn!

Hai diễn viên nữ kia cũng trợn tròn mắt, bọn họ còn chưa đọc lời thoại mà, sao Thời Chấn Tân đã bay mất rồi? Kịch bản đâu phải viết như vậy! Đạo diễn, sao ông còn chưa hô “Cắt”? Điều này thật không khoa học!

Bách Lí Dao khẽ xoay cổ tay, phất tay áo, phải nói là uy vũ khí phách, nhất thống thiên hạ… Thật ra là tay áo quá rộng, quá dài mắc vào ngón tay rồi!!

Bách Lí Dao dùng khinh công tuyệt diệu, chỉ vài bước đã đến bên cạnh Thời Chấn Tân, bàn tay nhỏ bé xách cổ áo anh ta lên, cứ như vậy kéo đi.

Cha ngốc nói: chỉ cần coi chú Khưu Vân như đám sư điệt ở Võ Tăng Đường mà dạy bảo là được!

Thế là khi Khưu Vân còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Tịnh Trần đã treo ngược anh ta lên cây để luyện tập trồng cây chuối rồi~

Trải qua mấy ngày làm việc cùng nhau, toàn bộ người trong đoàn làm phim đã có thể bình tĩnh đối mặt với cá tính đặc biệt - mỗi lần quay xong là “lên cơn động kinh” của Tiểu Tịnh Trần. Trải qua bao nhiêu cảnh quay, bé nếu không đuổi An Kỳ leo lên cây như khỉ thì cũng thay nước trà của sư phụ Thẩm Thu Vũ thành canh cá. Lần ly kỳ nhất chính là đạo diễn vừa hô “Cắt”, bé liền trực tiếp ném người diễn “mệnh quan triều đình” đối địch với bé xuống hồ.

Cha ngốc sẽ nói cho người khác biết rằng khi anh truyền đạt lại kịch bản cho Tiểu Tịnh Trần, đã bảo bé coi bạn diễn của mình giống như đám khỉ, mèo hoang và trăn đã chơi đùa cùng bé trên núi sao?

Vì thế mà khi đạo diễn vừa hô “Cắt”, căn bản không ai để ý đến Khưu Vân bị Tiểu Tịnh Trần kéo vào sâu trong rừng, sau đó dùng dây lưng của trang phục diễn treo lên cây. Người cần thay đổi đạo cụ thì thay đổi đạo cụ, người cần kiểm tra hiệu quả hình ảnh thì kiểm tra hiệu quả hình ảnh, người cần trang điểm thêm thì trang điểm thêm, chỉ có duy nhất Tiểu Tịnh Trần đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn Khưu Vân.

Khưu Vân trong tình trạng trồng cây chuối, máu dồn lên não nghiêm trọng, khuôn mặt đỏ đến bất thường ra sức vùng vẫy mấy cái nhưng hoàn toàn không thể với tới cành cây đang mắc sau lưng mình. Đương nhiên anh ta cũng có thể cởi bỏ thắt lưng, nhưng nếu làm như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ trực tiếp ngã xuống đất, theo phỏng đoán sơ bộ thì ít nhất cũng sẽ gãy một chân.

Ánh mắt tràn đầy khí khái anh hùng của Khưu Vân đảo quanh một vòng, tuyệt vọng phát hiện ra trong bán kính một dặm chỉ có duy nhất em gái giả dễ thương (?!) xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại vô cùng nguy hiểm kia và cha của em gái giả dễ thương đang khoanh tay dựa vào thân cây xem kịch hay. Người đang ở trong cảnh đường cùng bị giết rồi phi tang như anh ta hoàn toàn không dám ôm bất cứ hy vọng nào.

Cuối cùng Khưu Vân chỉ có thể giương mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, khàn giọng lên tiếng: “Tịnh Trần, thả chú xuống đi.”

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, bất thình lình nhảy lên, đôi chân nhỏ bé đạp lên cành cây, sau đó một tay linh hoạt nhẹ nhàng bám vào cành cây như con vượn, tay còn lại vươn ra cởi dây lưng buộc trên cành. Cả người Khưu Vân bỗng nhiên trùng xuống, sợ đến mức trái tim cũng vọt lên tận cổ họng. Tiếng thét chói tai còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, anh ta lại lần nữa dừng giữa không trung.

Khưu Vân chớp mắt, từng giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống lông mi. Anh ta run rẩy quay đầu lại, kinh hãi nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chắc lấy dây thắt lưng của mình. Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đó lại có thể giữ vững một người đàn ông trưởng thành nặng hơn bảy mươi cân như anh ta sao? Chuyện này thật quá thần kỳ rồi!!

Khưu Vân nuốt nước miếng một cách khó khăn, lắp bắp nói: “Có thể… có thể… thả… chú xuống… một cách… an toàn… không?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, bàn tay bám trên cành cây vừa buông lỏng, hai người cứ thế rơi xuống dưới. Nhìn mặt đất ngày càng đến gần với tốc độ nhanh đến chóng mặt, Khưu Vân không còn cách nào kiềm chế tiếng hét sợ hãi. Tiếng hét chói tai xuyên thủng trời xanh, nhưng tiếng xương gãy do va chạm với mặt đất lại chậm chạp mãi không tới.

Cuối cùng Khưu Vân cũng cảm giác được có gì đó không đúng. Anh ta run rẩy mở một bên mắt, nhưng thứ mà anh ta nhìn thấy lại là mặt đất đang gần trong gang tấc. Bàn tay nắm thắt lưng vừa buông lỏng, Khưu Vân liền trực tiếp ngã sấp trên mặt đất, không hề bị thương chút nào.

Anh ta vội vàng lật người ngồi dậy, chưa hết kinh hãi nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nghiêng đầu, nói bằng giọng non nớt: “Sao chú lại phải hét lên như vậy? Lúc cháu treo ngược các sư điệt lên để luyện xương hông, bọn họ chưa bao giờ hét lên như thế.”

Khưu Vân: “…” Anh ta rụt rè giơ tay lên, “Chú có thể hỏi tại sao phải treo ngược lên để luyện xương hông không?”

Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm trước mặt anh ta, hai tay ôm má, dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương ngay lập tức khiến trái tim xử nam yếu đuối của Khưu Vân tử trận: “Vì xương hông kiên cố thì hai chân mới vững vàng, mà hai chân vững vàng thì mới luyện võ tốt được.”

“Luyện võ?” Khưu Vân kinh ngạc đến mức ngay cả giọng nói cũng thay đổi, “Cháu không phải thành viên của đội thể thao thiếu nhi sao?”

Những gì mà trước giờ Tiểu Tịnh Trần đã thể hiện hoàn toàn vượt xa năng lực tốc độ và thăng bằng của một đứa trẻ bình thường khiến cho những nhân viên không biết rõ chân tướng trong đoàn làm phim đều tưởng rằng bé là thành viên của đội thể thao thiếu nhi. Căn bản không một ai nghĩ rằng bé thực sự đã học được công phu trong truyền thuyết. Luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều, một đứa trẻ sáu tuổi dù có tài năng thiên bẩm hơn nữa cũng không thể trở thành cao thủ võ lâm trong truyền thuyết được.

Đương nhiên, bản thân đóa hoa khác người Tiểu Tịnh Trần vốn đã cách tiêu chuẩn “đứa trẻ bình thường” rất xa, rất xa, rất xa. Tiểu Tịnh Trần mờ mịt chớp mắt, nghi ngờ hỏi lại: “Đội thể thao thiếu nhi là gì?”

Khưu Vân lập tức câm nín, cẩn thận hồi tưởng lại thì hình như bất luận là Bạch Tịnh Trần hay cha của bé đều chưa từng nói ra từ ngữ nào liên quan đến thể dục, thể thao… Rốt cuộc tại sao bọn họ lại ngầm ngộ nhận đứa nhỏ này là tuyển thủ hạt giống của đội thể thao thiếu nhi vậy??

Khưu Vân há miệng, trong cổ họng như có thứ gì đó mắc nghẹn. Anh ta cảm thấy dường như bản thân trong lúc vô tình đào bới đã chạm phải một bí mật khủng khiếp. Dù hiểu rõ càng biết nhiều thì sẽ chết càng sớm, nhưng anh ta lại không cam lòng cứ như vậy mà bỏ lỡ dịp may làm rõ “chân tướng”…

Cuối cùng, Khưu Vân mạnh mẽ cắn răng, anh ta thà làm ma nhưng biết được rõ chân tướng còn hơn làm một người hồ đồ!

“Cháu thật sự biết võ công sao?” Khưu Vân hỏi.

Tiểu Tịnh Trần gật đầu.

Khưu Vân đưa mắt quét một lượt khắp mặt đất rồi nhặt lên một viên đá to bằng nắm tay, đưa đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần: “Cháu có thể dùng tay không bóp vỡ hòn đá này không?”

Nếu là người có chút kiến thức thông thường chắc chắn sẽ từ chối. Dùng tay không bóp vỡ đá, anh tưởng bản thân đang xem phim kiếm hiệp hay sao? Nhưng Tiểu Tịnh Trần xấu ở chỗ bé thiếu hụt kiến thức thông thường một cách trầm trọng, mà Bạch Hi Cảnh đang đứng hơi xa không có thính giác quỷ dị như Tiểu Tịnh Trần, vì thế anh căn bản không hề nghe rõ cuộc đối thoại giữa Tiểu Tịnh Trần và Khưu Vân.

**

Thế là Tiểu Tịnh Trần gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy viên đá to bằng nắm tay người trưởng thành kia, hơi dùng sức một chút, ngón tay thon mềm lập tức cắm vào bên trong hòn đá. Khưu Vân kinh hãi trợn tròn mắt, giống như đang chứng kiến một chuyện thần bí không thể tưởng tượng được, trơ mắt nhìn viên đá cứng rắn trở nên mềm yếu còn hơn cả đậu hũ biến thành cát vụn rào rào rơi đầy mặt đất dưới bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần.

Tiểu Tịnh Trần phủi vụn cát dính trên tay đi, lại dùng ánh mắt vô tội nhìn Khưu Vân. Cả khuôn mặt Khưu Vân tràn ngập sự kinh hãi như bị sét đánh. Ngay giây tiếp theo, anh ta trực tiếp quỳ gối dưới chân Tiểu Tịnh Trần, kích động hô lên: “Sư phụ, mong người điều giáo*!”

*Điều giáo: thưởng được hiểu là chỉ dạy theo nghĩa xấu.

Bạch Hi Cảnh lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào, sao anh lại có ảo giác như đang nhìn thấy Đường Tăng và Tôn Ngộ Không dây dưa không dứt vậy? Xét ra thì xuất phát điểm của Tiểu Tịnh Trần cũng có chút quan hệ với “tăng”. Bạn học Khưu Vân, anh có quan hệ máu mủ gì với khỉ không?