Nhật Ký Của Ngạo Kiều

Chương 3: 3





Edit: Doll
01
Tôi, kẻ biệt nữu ngạo kiều tới chết và Lâm Nguyên, tên thẳng nam tới chết ở bên nhau cơ bản rất ít cãi nhau, không phải do tôi không muốn gây chuyện, mà khi tôi bực bội, người ta nên ăn thì đi ăn, nên uống thì uống không để chuyện gì ở trong lòng cả, khi tôi nguôi giận quay đầu lại nói với em vấn đề ban nãy, ngóng trông em làm thế nào dỗ dành tôi, kết quả hai mắt tên nhóc đó mở trừng trừng, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, "Còn có chuyện này nữa á!"
Bạn nói có đáng giận hay không? Nói vậy, cùng em ở bên nhau ba năm nay, cái khác tôi không dám nói, nhưng câu "Không được tức giận" tôi đọc thuộc làu làu.
Thế mà vẫn có lúc gây gổ với nhau.
02
Lần đầu tiên hai chúng tôi cãi nhau kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ là do tên kỹ nam kia, chúng ta tạm thời gọi hắn là số 1.
Số 1 vô cùng mặt dày vô sỉ, năm nhất đại học đã bắt đầu thích khối thịt ba chỉ này, thường xuyên hi hi ha ha trộm ăn đậu hủ, cũng chỉ có mình Lâm Nguyên ngây ngốc mà nghĩ hai người bọn họ là anh em tốt, bạn bè tốt có thể đi với nhau cả đời.

Không phải tôi nói, ánh mắt số 1 nhìn Lâm Nguyên kia, tôi dù có là thằng ngu cũng biết hắn ta có ý tứ với Lâm Nguyên.
Tuy nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, nếu tôi đã thượng vị thành công sẽ không bao giờ để cho hắn có thể chiếm được tiện nghi nữa.
Đoạn thời gian đó tôi chú ý Lâm Nguyên vô cùng chặt chẽ, chỉ cần em ấy ra ngoài với số 1 tôi liền đi theo, đi WC cũng không được đi một mình.
Kết quả là Lâm Nguyên không vui, đứng lên khởi nghĩa vũ trang: "Sao anh lại thế này hả? Anh ấy là anh em của em!"
Anh em cái rắm! Nếu hắn ta không có ý đồ gì với em thì anh cắt đầu anh xuống đưa cho em chơi! Nhưng chuyện này nói ra thì ngại quá đi mất, lúc đó tôi như tên dấm tinh, như thể mỗi ngày đều ăn cả lu dấm ấy.

Tôi đành thở hổn hển nhìn em ấy.
Em ấy thở hổn hển mà nhìn tôi.
Thở gấp thở gấp, hai chúng tôi ai cũng cứng rắn.
Cuối cùng tôi nhận mệnh đi lột quần áo em ấy.

Hai người nùng tình mật ý, em ấy ra ra vào vào thân thể tôi, đột nhiên có tiếng chuông điện thoai vang lên, tôi vừa thấy, số 1.

Lâm Nguyên mở loa, chỉ nghe thấy tiếng của số 1 ở đầu giây bên kia: "Tiểu Nguyên, anh thất tình, đi uống chút rượu cùng anh được không?"
A, còn hẹn nhau đi uống rượu? Tôi đột nhiên kẹp chặt huyệt khẩu, Lâm Nguyên bị tôi làm cho thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lúc này tôi lại bắt đầu chậm rãi động eo.
Lâm Nguyên bất mãn vô mông tôi một cái, sau đó trả lời: "Ừm ừm, vâng, một lát nữa em sẽ qua."
Tôi tức tới bật cười ngay tại chỗ.
Tôi nổi giận lớn như vậy không phải là muốn để cho em cách xa hắn một chút ư, hiện tại em lại vì hắn mà bỏ tôi lại đây, em có ý tứ gì đây hả?
Lâm Nguyên cũng biết trong chuyện này mình không đúng, nâng mặt giải thích với tôi: "Cái kia...!anh ấy là anh em tốt của em, anh ấy thất tình, em cũng không thể nào bỏ mặc anh ấy không quan tâm được."
Tôi trợn mắt với em: "Em đi đi!" Còn nửa câu "Đi thì đừng quay lại nữa" chưa kịp nhảy ra, đã bị tên ngốc nghếch Lâm Nguyên mặt mày hớn hở này bịt mồm, em hôn hôn tôi: "Ài, em biết mà, vợ em là lớn nhất."
04
Lần này em ấy đi liền mấy tiếng, 12 giờ khuya cũng không thấy em về nhà, tôi trừng to hai mắt nhìn trần nhà, không chút buồn ngủ.
Một chút sau Lâm Nguyên gọi điện thoại cho tôi, thanh âm em run rẩy nói với tôi: "Tiếu Văn, anh ta...!anh ta cởi quần áo lao đến chỗ em." Tôi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giày cũng không có thời gian mang, xỏ luôn dép lê chạy đi.

Buổi tối không dễ gọi xe, tôi đứng lặng trong gió lạnh 5 phút, cuối cùng cạn kiên nhẫn, vừa nhấc chân chạy vừa gọi điện thoại cho Lâm Nguyên: "Alo, Lâm Nguyên, hiện tại em đang ở đâu?"
"Em trốn trong phòng tắm! Em khóa trái cửa rồi! Anh ta không vào được!"
Ai mẹ nó hỏi em trốn chỗ nào! Khách sạn em đang ở là khách sạn nào!
Hiển nhiên Lâm Nguyên cũng bị dọa sợ rồi, cầm di dộng nhỏ giọng oán giận với tôi: "Sao tự dưng anh ấy lại như vậy chứ?"
"Đáng đời! Ai bảo em đi tìm hắn!"
Em vô cùng ủy khuất: "Là do anh đồng ý mà."

Đó là tôi đồng ý ư! Tôi cho em đi em đi luôn hả! Tôi bảo em cách xa hắn ta một chút tại sao em lại không nghe lời như vậy! Tôi tức đến hộc máu.
Lâm Nguyên còn có mặt mũi cáo trạng trước: "Ầy, Tiếu Văn, anh ta có ý đồ với em, sao anh không nói với em sớm một chút?"
Fine, không được tức giận.
05
Tuy nhiên so với lần đầu tiên cãi nhau và náo loạn nho nhỏ, lần thứ hai cãi nhau thiếu chút nữa đã khiến hai chúng tôi mỗi người một ngả.
Khi đó Lâm Nguyên đã là sinh viên năm cuối, đang đứng ở thời kì mấu chốt quyết định bảo vệ luận văn ở đâu.

Tôi lớn hơn Lâm Nguyên 1 tuổi, chúng tôi đã thỏa thuận là sẽ đi đại học A, tôi đến đó trước chờ em, kết quả đột nhiên mẹ em bị bệnh muốn để em về trường đại học gần nhà làm nghiên cứu sinh.
Hai chúng tôi gọi điện thoại mười lần thì có chín lần cãi nhau vì vấn đề này.

Tục ngữ nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, trùng hợp là đoạn thời gian đó bố tôi biết được chuyện giữa hai chúng tôi, sống chết phải giới thiệu đối tượng cho tôi, hạng mục giáo sư giao cho tôi cũng không có tiến triển gì, toàn bộ khiến tôi sứt đầu mẻ trán.
Cũng là do lúc đó tôi còn trẻ tuổi, cảm thấy đã thích nhau thì ăn uống tiểu, đi nặng, ngủ cũng phải cùng nhau, một năm nay em không ở bên linh hồn nhỏ bé của tôi như thiếu đi một nửa, lúc nào cũng ngóng trông em tới, bổ xung cho một cái xương sườn bị thiếu kia của tôi.
Gây gổ mãi tới cuối cùng lòng tôi lao lực quá độ, kì thật trong lòng đã có ý định chịu thua, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng rắn: "Nếu em không qua bên này, chúng ta cũng chẳng cần qua lại nữa."
Đầu bên kia điện thoại bỗng dưng im lặng.
Thật lâu sau, em hỏi: "Anh thật sự muốn chia tay?"
Tôi bắt đầu hơi luống cuống, nhưng mà đối với những kẻ biệt nữu tới chết như tôi mà nói, lời đã nói ra nào có đạo lý thu lại, liền cứng cổ nói: "Đúng vậy!"
Sau đó điện thoại bị ngắn luôn.
06
Mẹ mày! Tôi chính là kẻ ngu đần! Là kẻ ngu đần thuần chủng! Tại sao tôi lại không đánh chết chính mình đi!

Chia ray cái rắm! Tôi làm sao bỏ được em chứ, em là miếng thịt ba chỉ trong lòng tôi, ngày nào tôi cũng lo lắng hãi hùng sợ em bị người khác cướp mất, kết quả thì tốt rồi, chính tay tôi lại đẩy em đi.
Bạn cùng phòng của em gọi điện cho tôi lúc hơn nửa đêm: "Tiếu Văn à, anh và Lâm Nguyên có chuyện gì vậy, cậu ấy đã uống 4 chai bia, anh mau đi khuyên nhủ cậu ấy đi."
Tôi mẹ nó thật ra rất muốn khuyên nhủ, nhưng mà cậu mau lấy di động em ấy bỏ tôi ra khỏi danh sách đen QQ với Wechat đi!
May mà thịt ba chỉ chia tay với tôi còn biết đi mượn rượu giải sầu chứ không phải vô tâm vô phổi đốt pháo chúc mừng, chuyện này làm tôi đau lòng vô cùng kèm theo đó còn thấy chút ngọt ngào.
07
Cuối tháng 9, trường cũ có 1 buổi diễn thuyết, thầy của tôi vừa khéo phải đi, tôi bưng trà rót nước châm thuốc cho ông ấy mãi rốt cuộc cũng đổi lấy được một vé đi theo.
Tới trường học, đồ đạc tôi còn chưa thèm cất đã vó ngựa không ngừng chạy tới dưới kí túc xá của em.
Em mở cửa nhìn thấy tôi thì hơi ngây người, sau đó theo bản năng liền kéo cửa định đóng lại, tôi làm sao có thể để em được toại nguyện- tôi ngồi máy bay mấy tiếng không phải tới để bị cửa sập vào mặt, nhanh chóng quyết định, ngay lúc cánh cửa chưa đóng hết nhét cả cánh tay vào trong.
"Anh điên rồi à! Kẹp vào cánh tay thì làm sao?"
Ô kê, còn để ý tới tôi, nghĩa là còn có khả năng hàn gắn lại, trước khi tôi tới đã dùng số tiền lớn hối lộ để bạn cùng phòng em rời đi, thiên thời địa lợi nhân hòa, việc này mà không thành thì tôi phải khinh thường bản thân mình rồi.
Tôi nhét cả gười vào trong cánh cửa, với tay ra sau lưng cài then cửa, liếm môi, bắt đầu cởi quần áo.
Em bị tôi làm cho chấn động, đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.
Tôi "tri kỉ" cầm tay em đặt lên đầu v* mình, ôm eo em: "Sao nào, muốn anh cởi giúp em hả?"
08
Hai tiếng rưỡi sau.
Eo tôi đều bị em véo xanh tím, em đỉnh một cái, tôi đâm vào đầu giường một cái, em kéo tôi vè sau một cái, vô dụng, giường quá nhỏ, cuối cùng không có biện pháp, em dùng cánh tay bảo vệ tôi, ở phía sau chuyển động như thể cái động cơ vĩnh viễn.

Nhưng mà tôi cũng không cản em- nói đùa, hai tháng không gặp, tôi sắp muốn em đến phát điên, lúc này mà kêu dừng thì tôi chả còn là đàn ông nữa.
Dù sao thì hai người cũng đã điên cuồng tới mức này rồi.
Đợt giao hợp điên cuồng này dừng lại, ngay khắc đó, hai chúng tôi đều nằm trên giường không có ý định nhúc nhích, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.
Tôi cười rầu rĩ: Em còn yêu tôi, đây là tự tin của tôi.


Cho nên dù em kéo đen tôi, không liên lạc với tôi, tôi cũng muốn vượt ngàn dặm xa xôi lại đây bởi vì tôi biết em đang chờ tôi.

Tôi chuẩn bị thực hành một cái hồn nồng nhiệt lại lãng mạn kiểu Pháp để làm quà mừng cho vụ gương vỡ lại lành này, em lại cố làm ra vẻ mà đẩy tôi ra: "Giữa bạn trai cũ với nhau nên giữ khoảng cách một chút."
Á đù, lúc ngài ** tôi sao không nghĩ đến bảo trì khoảng cách hả.
Tôi không quan tâm lời em nói, hôn em.
Hốc mắt em ửng đỏ, ôm chặt lấy tôi, nhỏ giọng nói: "Thật sự em không có cách nào hết."
"Ừm."
"Mẹ em bị bệnh tim, em không dám đối nghịch với mẹ."
"Ừm."
"Em không muốn chia tay anh."
Tôi nhìn em, "Thật trùng hợp, anh cũng không muốn."
09
Mãi sau tôi mới biết được, trước lúc hai chúng tôi nói chia tay một ngày, em đã xác nhận xong trường để nghiên cứu.

Em giấu tôi chọn trường người trong nhà yêu cầu, ngày hôm sau thấp thỏm mà thử tôi, kết quả là tưởng câu nói tôi thốt ra trong lúc tức giận kia là thật, nghĩ thầm hỏng rồi, chúng tôi coi như chia tay, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, kéo đen để thể hiện sự tôn trọng.
Đối với việc này, tôi chỉ muốn nói ba chữ---
Đệch mợ em.
____
*Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: là một câu tục ngữ mang nghĩa ám chỉ những điều may mắn thì đến bất ngờ và không có đến lần thứ hai, còn họa vô đơn chí thì ngược lại ám chỉ sự xui xẻo đến bất ngờ và liên tục.

Ý nói họa đến liên tục nhiều hơn phúc đến.(Nguổn google).