Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 154



Chương 154:

Cố Minh ngồi xe ba bốn tiếng đồng hồ, sau đó về công ty liền chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cả người tê liệt, cô ấy chống hai tay lên mép bàn, có chút vô lực hỏi tiếp, "Em thích Chung Hiểu Âu?"

"Vâng." Cố Vũ không lùi bước đáp.

Chung Hiểu Âu đứng ở góc tường che mặt.

"Chuyện khi nào?" Cố Minh nắm lấy góc bàn, ngồi xuống.

"Chị, chị đừng giận mà, là em, không biết chừng mực, không nên làm chuyện này lúc đang đi làm, dù thế nào cũng nên đợi tới khi tan làm."

"Chị hỏi em là chuyện này từ khi nào?" Cố Minh chống đầu.

"Ngay từ ban đầu, em đã có thiện cảm với chị Hiểu Âu, chị ấy vừa dịu dàng vừa hiền huệ, tuổi tác cũng thích hợp, em đã nghe ngóng rồi chị ấy cũng chưa có bạn trai..."

"Cố Vũ..." Chung Hiểu Âu ở sau lưng yếu ớt gọi một tiếng.

"Chị Hiểu Âu, em thật lòng với chị, cái đó, chị, chuyện hôm nay, không hề liên quan tới chị Hiểu Âu, chị ấy cũng không biết chuyện, chị..."


"Em... ra ngoài." Hai tay Cố Minh đỡ trán.

"Chị... thật sự không hề liên quan tới chị Hiểu Âu..."

"Cút!" Cố Minh hất tay.

"Chị..."

Cố Minh lườm cậu một cái.

Chung Hiểu Âu vội kéo Cố Vũ ra ngoài, sau đó khóa cửa văn phòng lại.

Hai tay Cố Minh đỡ lấy trán, chống khuỷu tay lên bàn, Chung Hiểu Âu có chút sợ sệt, trước đây bản thân từng thấy Cố Minh nổi nóng, nhưng giận đùng đùng, dữ dội như hôm nay, cô cũng bị dọa sợ.

Chung Hiểu Âu cẩn thận đi ra sau lưng Cố Minh, dịu dàng nói, "Không phải nói tối nay mới về sao? Về nhà chưa?" Chung Hiểu Âu ôm lấy cổ Cố Minh từ phía sau.

Cố Minh hít sâu, không biết tại sao hôm nay lại xảy ra những chuyện này, cô ấy rất không hiểu, không thể tin được, tại sao Cố Vũ lại thích Chung Hiểu Âu? Đây là chuyện quái quỷ gì chứ?

"Tại sao nó lại thích em?" Cố Minh yếu ớt hỏi.


"Em cũng không biết." Chung Hiểu Âu rất vô tội nói, "Em cũng chỉ biết chuyện này sớm hơn hai phút so với chị mà thôi."

"Nửa tháng tôi không có mặt đã xảy ra chuyện gì?" Cố Minh ngửa đầu.

Hai tay Chung Hiểu Âu đặt lên đầu cô ấy, nhẹ nhàng xoa bóp cho Cố Minh, "Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là vì chị không có mặt, sau đó lúc tăng ca thì gặp cậu ấy, nên cùng nhau về nhà, thường ăn cơm tối với nhau..."

"Hai người tan làm về nhà với nhau, ăn cơm chung?" Cố Minh ngồi thẳng người, cơn giận trong lòng lại ra sức giãy giụa, như đang tìm lối ra, chỉ chờ xông lên.

"Chỉ là... có mấy ngày tăng ca xong thì gặp nhau trong thang máy, cái này, không phải chúng ta ở đối diện nhau sao? Đương nhiên là đi chung xe về rồi." Lúc này Chung Hiểu Âu mới thấy bản thân vô tri vô giác, vì căn bản cô không nghĩ Cố Vũ sẽ thích mình. Trước giờ Chung Hiểu Âu chưa từng nghĩ tới phương diện này, cho nên cũng cảm thấy những cuộc gặp đó không có gì đặc biệt và không thỏa đáng.


"Tôi ở Trùng Khánh, cô đơn lẻ loi một mình, em ở Thành Đô, cùng tăng ca cùng ăn cơm cùng về nhà với Cố Vũ, còn cùng nhau chơi game, em nghĩ thế nào?" Cơn giận dường như tìm được khởi nguồn, quấn quanh cơ thể, thẳng thừng hỏi, Chung Hiểu Âu bị hỏi ngẩn ra, nhất thời nghẹn lời, sắc mặt Cố Minh trắng bệch, Chung Hiểu Âu trước giờ chưa từng thấy khuôn mặt cô ấy như thế, ngẩn ra rất lâu, trong lòng lại thấy thoáng trào lên một loại cảm giác kì lạ, cho nên phó tổng Cố đang ghen sao? Đây có phải là ghen không? Suy nghĩ như thế trào khỏi đáy lòng, Chung Hiểu Âu có chút không tin nổi, trong lòng cô, trước giờ Cố Minh là người rất chín chắn, rất hờ hững, cơ mặt Chung Hiểu Âu dần dần thả lỏng.

"Em còn cười? Em còn dám cười?" Cố Minh sắp tức chết, đứng dậy, nắm lấy hộp bút trền bàn muốn ném tới, nhưng lại không nỡ, hôm nay cô ấy quá mất khống chế, nhưng Cố Minh đã không quan tâm, ném hộp bút sang một bên, vành mắt cũng dần đỏ lên, không biết vì tức, hay vì những ngày cô đơn ở Trùng Khánh khiến cô ấy tủi thân, Cố Minh không nói tiếp, chỉ đứng trước cửa sổ, bóng người mảnh khảnh thu hút Chung Hiểu Âu, khiến cô không nhịn được ôm lấy cô ấy từ sau lưng, cô vòng qua eo Cố Minh, gác cằm lên vai Cố Minh, nỉ non, "Em không cười, chỉ là em thấy chị ghen, em... thật là, tuy nói ra có chút mặt dày, nhưng nhìn thấy chị ghen, em có chút vui vẻ."
"Em vui vẻ?" Cố Minh giẫm chân lên chân cô, Chung Hiểu Âu bị đau, văn vẹo cơ thể, nhưng không buông Cố Minh ra, cô biết, lúc này, nhất định không thể buông người trong lòng ra, "A! Đau! Đau!" Cô há miệng khoa trương kêu lên, Cố Minh không để ý cô, cô lại dựa lên cơ thể người kia, "Được rồi, đừng giận nữa, Cố Vũ ấy mà, em hoàn toàn không biết chuyện này, em sẽ nói với cậu ấy, nói rõ ra là được, a, đau... đau..." Đầu vai Chung Hiểu Âu bị Cố Minh hung hăng cắn lấy, Chung Hiểu Âu đã cảm thấy vai trái của mình tê dại, Cố Minh quả thật giận sôi người, điện thoại trên bàn vang lên, thành công giải cứu Chung Hiểu Âu, Cố Minh buông cô ra, nghe điện thoại."

"Phó tổng Cố, giám đốc Nhâm và giám đốc Văn đã quay lại rồi ạ." Trì Úy cung kính xin chỉ thị ở đầu bên kia điện thoại.
"Bảo bọn họ đợi." Cố Minh cúp điện thoại.

Chung Hiểu Âu đau tới nỗi không biết nên làm gì mới tốt, muốn xoa cũng không dám xoa, sợ càng đau. Đây đã lần thứ hai, là lần thứ hai rồi sao? Chung Hiểu Âu lắc đầu, cô cũng không nhớ rõ, nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên, Cố Minh lườm cô một cái, cũng không tính là giận cá chém thớt, Cố Minh cũng không biết tính là gì, dường như cũng không thể trách Chung Hiểu Âu, nhưng, ít nhiều, luôn có một chút oán khí không thể xoa dịu trong lòng, chỉ là, Chung Hiểu Âu, cũng không khỏi oan uổng.

Chung Hiểu Âu đỡ đau hơn một chút, lúc này tới bên Cố Minh, cúi đầu lên ngực cô ấy, "Cắn đau rồi."

"Đáng đời." Cố Minh cứng miệng.

"Chị không đau lòng sao?" Chung Hiểu Âu rúc vào lòng Cố Minh, thật sự bị cắn đau rồi.

"Đau thật à?"

Chung Hiểu Âu gật đầu, vốn dĩ nghĩ rằng có thể giành được chút an ủi, Cố Minh nghiến răng, khẽ đẩy cô ra, "Vậy thì đau đi."
Chung Hiểu Âu không nghe, dựa vào trước người Cố Minh, trực tiếp hôn lên, "Ưm!" Cố Minh từ chối theo bản năng, nhưng không có sức lực, người kia liền mềm lại, đôi môi mềm mại ươn ướt, có thứ gì đó ấm áp lan tràn trong khoang miệng, ngày đầu hạ ngập tràn hơi thở ngọt ngào, cơ thể Cố Minh có chút không vững, cầm lòng chẳng đặng nắm lấy vạt áo Chung Hiểu Âu.

"Ưm!" Âm thanh trầm thấp cất lên, Chung Hiểu Âu càng hôn càng kích động, có lẽ ban nãy bị Cố Minh cắn, cô không dịu dàng như mọi ngày, mà lỗ mãng cùng kích động, trong lòng Cố Minh có chút bất bình, cắn khẽ lên môi Chung Hiểu Âu, lúc này cũng không dám dùng lực, chỉ nhẹ nhàng cắn lên, nhưng bị Chung Hiểu Âu ngậm lấy, trước bàn làm việc, hôn tới động lòng, bàn tay Chung Hiểu Âu cầm lòng chẳng đặng luồn vào áo Cố Minh, một tia lí trí còn sót lại của Cố Minh nắm lấy cổ tay Chung Hiểu Âu, bảo cô dừng lại, Chung Hiểu Âu nhẹ nhàng buông cô ấy ra, nhưng rất không nỡ, mấy ngày không gặp, đôi môi Cố Minh đã bị Chung Hiểu Âu hôn ướt, càng nhìn càng thêm rực rỡ động lòng người, Chung Hiểu Âu không nỡ, lại hôn lên, bàn tay cũng phủ lên nơi mềm mại trước ngực, Cố Minh không ngăn được, cơ thể không ngừng ngả ra sau, dần dần ngả lên bàn, Chung Hiểu Âu giữ lấy cổ Cố Minh, liếm từng chút từng chút, hơi thở của Cố Minh không ổn định, hai tay nắm chặt lấy mép bàn, "Chung Hiểu Âu... Văn Siêu... bọn họ còn đang đợi bên ngoài."
"Không phải ban nãy chị bảo bọn họ đợi bên ngoài à?" Một tay Chung Hiểu Âu luồn vào giữa hai chân Cố Minh, sau lưng là cửa sổ chạm sàn, đối diện là tòa cao ốc, nụ hôn của cô rơi lên cổ tay, rơi lên khuôn mặt, rơi lên bụng, cứ như thế hôn xuống, không biết tại sao, đột nhiên Cố Minh nhớ lại tất cả những chuyện từng xảy ra trong văn phòng này, kích động cùng mất kiên nhẫn trong lòng tăng thêm vài phần, nhưng cuối cùng khi Chung Hiểu Âu hôn lên bắp đùi cô ấy, Cố Minh vẫn giữ lấy Chung Hiểu Âu, bản thân đang trong bước chuyển khó khăn, cô ấy gấp gáp thở dốc, nhưng vẫn bắt lấy tay Chung Hiểu Âu không để cô hành động lung tung, khó khăn lắm mới bình phục cảm xúc, bò bên tai Chung Hiểu Âu nói, "Em thật sự điên rồi à? Em không thấy đây là nơi nào à?"

"Thì có sao chứ? Không phải chúng ta chưa từng ở đây." Chung Hiểu Âu ôm chặt lấy Cố Minh.
Một tay Cố Minh che đi miệng cô, hiện tại Chung Hiểu Âu, thật sự cái gì cũng có thể nói ra.

Chung Hiểu Âu còn đang nổi lửa, nhưng bị Cố Minh cưỡng chế gián đoạn, vô thức ngậm lấy tay Cố Minh, trái tim Cố Minh như sắp nhảy ra ngoài, từ góc nhìn của Cố Minh, hành động này vô cùng phóng túng, thiếu chút nữa bản thân lại thở dốc, lại nhìn Chung Hiểu Âu, đôi mắt nóng bỏng ấy, như muốn sắp nuốt lấy mình, Cố Minh cắn chặt lấy môi, đẩy Chung Hiểu Âu ra, "Món nợ kia vẫn chưa tính rõ với em đâu." Sau đó xuống khỏi bàn làm việc, nghiêm túc sửa sang áo váy của mình, cả cơ thể đã bị châm lửa, quả thật Cố Minh không tự tin lát nữa có thể khống chế được âm thanh của bản thân, giám đốc Văn và giám đốc Nhâm, còn có Trì Úy vẫn còn ở bên ngoài, Cố Minh có điên cũng không tiếp nhận nổi, nhưng bản thân đã ướŧ áŧ, Cố Minh có chút khó chịu, cô ấy sửa sang rất lâu, mới quay người lại, dặn dò, "Gọi hai người kia vào đây."
"Vâng." Chung Hiểu Âu thất vọng, có chút giận dỗi nói. Thật là không có ý chí, đã như vậy, vẫn có thể dừng lại, chỉ là hiện tại, có phải còn hơi sớm không? Chung Hiểu Âu nhìn tới ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chưa xuống núi, cô chỉ đành đè ngọn lửa kia xuống, đi mở cửa, gọi hai vị giám đốc đang chờ đợi tới nỗi không quyến luyến sự sống kia vào.