Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 344: Vì một người mà sinh, vì một người mà tử (1)




Những gì Thiên Vân gặp được, hoàn toàn chỉ là ảo giác mà thôi, hai người Keva Susan đi phía sau, căn bản không thấy gì cả. Họ chỉ thấy Thiên Vân hơi khựng bước chân, miệng nở một nụ cười khổ.

Cả hai đang tính hỏi chuyện, đúng lúc này bọn họ cũng gặp sự lạ.

Keva Susan vừa tính mở miệng hỏi Thiên Vân, lại thấy hắn xoay người, ánh mắt đầy u oán nhìn nàng, miệng nói. "Ngươi vì sao lại tin lời Merlin Edwards? Ngươi vì sao quên ta nhanh như vậy?"

Câu hỏi này khiến nàng ngẩn người, đứng ngây ra như tượng. Vẻ mặt lúc đầu còn rất tốt, thậm chí hơi mang nét cười, vậy mà lúc này bỗng biến thành tái nhợt, hai hốc mắt đỏ lên.

Darryl lại thấy một tôn cự đại thân ảnh, nhìn kĩ có chút giống với Thiên Vân. Thân ảnh đứng giữa thiên địa, hai tay chắp sau lưng, hướng cặp mắt không chứa chút tình cảm chằm chằm nhìn hắn, mở miệng chất vấn. "Con sâu cái kiến, vì sao gặp bản thần không quỳ?"

Ba người, mỗi người một loại gặp gỡ, mỗi người lại chứng kiến những hình ảnh khác nhau. Điểm chung duy nhất, đây chính là những chuyện họ muốn trốn tránh, họ không muốn thấy nhất.

Thiên Vân rất nhanh đã đè xuống những dòng suy nghĩ hỗn tạp trong lòng, hắn nhàn nhạt nhìn tú bà, tiện thể đánh giá một phen. Tú bà không tính đẹp mắt, niên kỷ có chút lớn, trên mặt đánh một lớp phấn thật dày, che đi dấu vết tháng năm.

Thiên Vân không có đẩy tay tú bà, ngược lại cười hỏi. "Ồ! Xem ra các cô nương muốn gặp ta, đúng là có chút hao tổn tâm lực rồi. Gặp dịp không bằng thuận dịp, vậy chi bằng tiến vào Túy Hương Lâu, cùng các vị mĩ nữ trò chuyện một chút cũng tốt"

Thiên Vân nói dứt lời, liền xoay người, hướng về toà lâu bốn tầng phía trước mà đi. Toà lâu này rộng lớn khí phái, vô số cô nương một thân áo đỏ, oanh oanh yến yến nói nói cười cười. Bên ngoài đại môn toà lâu có treo một tấm biển đề ba chữ, Túy Hương Lâu.

Tú bà mang theo Thiên Vân tiến về cửa chính, lại sai một nữ tử tên Tiểu Hồng tới đưa hắn lên lầu.

Thiên Vân nhìn quanh lầu một, đa số chỉ là nam tử thường thường, bọn họ hướng về phía các kĩ nữ không ngừng đáng giá, soi mói. Có thể nói rất tục tĩu, cũng rất nhân tính.

Thiên Vân cười nhạt, nện bước đi tới lầu hai. Tầng lầu này kĩ nữ dung mạo đủ loại hình, khách nhân ra vào không FwKtf ngừng. Bên trong mỗi gian phòng không ngừng truyền tới từng tràng rên rỉ, nghe vào tai khiến thân thể không khỏi ngứa ngáy khó chịu.

Tiểu Hồng một bên dẫn đường, một bên ném ra mị nhãn, cắn cắn môi đỏ, câu dẫn cực kì. Thiên Vân thấy vậy cũng không nói một lời, tiếp tục đi tới lầu ba.

Lầu ba có lẽ là nơi dành riêng cho người của tầng lớp cao. Thiên Vân nhìn thấy không ít văn nhân mặc khách, cũng thấy không ít phú hào tiền nhiều như nước. Bọn họ riêng phần mình tụ tập cùng với nhau. Phú hào thì chê văn nhân nghèo kiết hủ lậu, văn nhân lại mỉa mai phú hào tục tiễu không hiểu phong tình.

Thiên Vân còn thấy bọn họ đang châu đầu ghé tai, giống như đang bàn tán về một chuyện gì đó. Thiên Vân thử dùng thần niệm nghe ngóng, bất ngờ chính là hắn không thể nghe được gì cả.

Tiểu Hồng thấy Thiên Vân tò mò, liền che miệng cười duyên nói. "Công tử đã lâu không tới Túy Hương Lâu, có chút không biết a"

"Ồ! Không biết quý lâu có việc vui gì, lại khiến các vị văn nhân, các đại phú hào, công tử ca tranh đấu lớn như vậy nha?" Thiên Vân lập tức ồ lên, kinh ngạc hỏi.

"Là như vậy. Túy Hương Lâu chúng ta vừa xuất hiện một đại hoa khôi tên Hồng Tụ. Nàng này tài mạo song toàn, cầm kì thư hoạ cái gì cũng tinh thông. Sắc đẹp có thể nói nghiêng nước nghiêng thành, được vinh dự tôn làm đệ nhất hoa khôi kinh thành". Tiểu Hồng làm bộ thần bí, nhỏ giọng nói với Thiên Vân.

Thiên Vân nghe vậy, thần sắc mang theo vẻ tò mò, làm bộ làm tịch nói. "Thật không ngờ, ta rời kinh thành thời gian mới mấy năm, nơi đây lại có thêm nhiều điều mới mẻ như vậy"

Tiểu Hồng ở một bên vội vàng gật đầu, đáp lời. "Đúng vậy, đúng vậy"

Thiên Vân cười nhạt một tiếng, gãi gãi cái cằm, miệng nói. "Chi bằng ta cũng đến ngồi cùng bọn họ một chút. Nếu không biết thì cũng thôi, nếu biết Túy Hương Lâu có đại hoa khôi, không nhìn một lần thì thật đáng tiếc"

"Tốt! Vậy công tử hãy đi theo ta, Hồng Tụ cô nương cũng sắp buông rèm tấu nhạc rồi". Tiểu Hồng lập tức gật đầu, mang hắn hướng gian phòng lớn nhất trên lầu ba mà đi.

Thiên Vân khóe miệng giật giật, làm bộ kinh ngạc hỏi. "Không ngờ lại đúng dịp như vậy, Hồng Tụ cô nương ngày nào cũng tấu khúc hay sao?"

"Không có nha, Hồng Tụ cô nương mỗi ba ngày sẽ đàn tấu một lần. Công tử tới cũng thật đúng dịp, hôm nay chính là ngày Hồng Tụ cô nương tấu nhạc đây". Tiểu Hồng hơi ngẩn ra, có điều rất nhanh liền mỉm cười, hướng hắn giải thích.

Thiên Vân gật đầu, không hỏi thêm điều gì nữa, chậm rãi bước theo nàng này.

Tiểu Hồng dẫn hắn tới gian phòng lớn nhất, cũng sắp xếp cho hắn một chiếc bàn nhỏ, sau đó liền bưng rượu gắp thức ăn cho hắn, một bộ ân cần chẳng khác gì vợ hiền dâu thảo. Thiên Vân cũng không nói cái gì, vừa thưởng thức một chút rượu nhạt, vừa quét mắt nhìn xung quanh.

Gian phòng rất lớn, giăng đèn kết hoa, một màu đỏ tươi tiếng nhạc du dương vang lên không dứt. Hai bên phòng liên tiếp truyền tới những thanh âm thán phục, nói cái gì. "Hồng Tụ cô nương tài sắc vẹn toàn, tiên nhân có lẽ cũng chỉ đến thế"

Cũng có người mở miệng nói lời đại nghịch. "Ta thấy vị kia Liễu quý phi cùng Hồng Tụ cô nương có lẽ cũng chỉ tương đương, thậm chí còn không bằng đây"

Một người khác vội vàng bịt miệng y lại, hừ lạnh nói. "Ngươi điên rồi a, cần thận cái miệng của mình, nếu những lời này rơi vào tai hoàng thượng, ngươi có mấy cái đầu để chặt đây?"

Thiên Vân một bên nghe, một bên uống rượu một câu cũng không nói.

Đúng lúc này, phía trước bục cao rèm châu bỗng dưng buông xuống, từ hai bên cánh gà đi ra một ít mĩ nữ. Bọn họ cười nói vui vẻ, oanh oanh yến yến. Mỗi người đều mang theo một loại nhạc cụ, bắt đầu đàn hát.

Thấy cảnh này, đám văn nhân phú hào bắt đầu hưng phấn lên, không ngừng ngó nghiêng, muốn tìm thân ảnh Hồng Tụ cô nương trong đó.

Thiên Vân thấy cảnh này, vẫn như cũ nhàn nhạt mà cười, theo những lời người ở đây trao đổi, hắn cũng bắt đầu mường tượng tới dung mạo của Hồng Tụ cô nương kia.

Nhạc khúc qua đi, tiếng đàn tiếng ca lúc này cũng đã lắng lại. Một mĩ nữ vén rèm đi ra, miệng nói. "Để các vị lão gia cùng các vị công tử phải đợi lâu rồi. Không để mọi người phải chờ lâu hơn nữa, sau đây Hồng Tụ cô nương sẽ hướng chư vị quan khách tấu một khúc nhạc"

Đám phú hào công tử ca nghe nàng nói vậy, vẻ mặt lập tức hiện lên nét mừng, đồng thanh nói. "Thúy Nhi cô nương, không biết Hồng Tụ nàng ấy chuẩn bị xong chưa? Nếu đã xong, chi bằng mời nàng đi ra cho chúng ta chiêm ngưỡng dung nhan nàng một chút"

Nhìn đám khách nhân giống như sói đói, Thúy Nhi chỉ cười cười, không có trả lời, mà hướng chúng nhân đè lại hai tay, miệng nói. "Chư vị quan khách chậm đã, Thúy Nhi vẫn chưa nói hết nha"

"Ồ! Không biết Thúy Nhi cô nương còn gì muốn nói. Không biết việc này có liên quan tới Hồng Tụ cô nương hay không?" Đám phú công từ cùng đám văn nhân bắt đầu nhao nhao, không ngừng mở miệng hỏi.

"Các vị công tử đoán không sai, chuyện này đúng là có liên quan tới Hồng Tụ cô nương. Như các vị đã biết, Hồng Tụ cùng các hồng bài giống như Mãn Nguyệt, Lan Hương chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Có điều hôm nay là ngày rất đặc biệt, Hồng Tụ cô nương sẽ đưa ra một vế đối, nếu chư vị công tử có thể đối thành công, nàng sẽ hướng người ấy bồi rượu một đêm". Thúy Nhi mở miệng giải thích cho đám công tử ca, đám văn nhân phú hào một tiếng.

Đám người nghe vậy, lập tức làm ra một bộ văn nhân mặc khách. Đám tú tài còn đỡ, nhưng đám công tử ca cả ngày ngụ nơi thuyền hoa, thanh lâu giả bộ thế nào cũng có chút kệch cỡm. Nếu người không biết còn đỡ, nhưng người có mặt ở nơi này đã sớm quen mặt, hiện tại giả trang ra bộ dạng ấy, nói thế nào cũng làm người khác mắc ói.

Mọi chuyện diễn ra như thế nào, Thiên Vân đều thu hết vào mắt, hắn không nói một lời, có điều khóe miệng vẫn như cũ mang theo nét cười nhàn nhạt. Nếu để ý kĩ, còn thấy hắn truyền ra tiếng thở dài.

Thúy Nhi rất nhanh đã lui khỏi sân khấu, nhạc dạo lần nữa vang lên. Qua một vài phút, đột nhiên tiếng nhạc tạm dừng, một trận mùi hương thơm ngát phả vào mũi, vô số cánh hoa từ trên cao bay xuống. Thình lình một bên rèm vang lên tiếng tỳ bà. Tiếng đàn nỉ non giống như sâu trong nó cất chứa bi thương, cất chứa đau khổ khó nói thành lời.