Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 331: Kịch chiến



Chương 331: Kịch chiến

Ánh đao chỉ vừa lóe đã thấy đầu lâu con tứ phẩm yêu trùng bay lên cao, mắt kép xuất hiện vô số bóng hình Thiên Vân, có lẽ nó cũng không thể tin được, đường đường tứ phẩn yêu trùng, lại bị một nhân loại tu sĩ Phân Chi cảnh trung kỳ nhẹ nhàng giết chết. Tuy rằng đã bị chém rụng đầu, thế nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, mấy cái chân không ngừng múa may. Có điều hiện tại nó đã không còn đầu não điều khiển, múa may cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, đang tính đem con yêu trùng này băm thành vạn đoạn, đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác một trận sởn cả gai ốc, chân phải đạp mạnh một cái, thân ảnh biến mất tại chỗ.

Oành

Chỉ thấy nơi Thiên Vân vừa mới đứng, có một thanh đen kịt trường đao cắm thẳng, tạo hình vậy mà cùng Tinh Vẫn đao giống y như đúc.

Thiên Vân kinh hãi quét mắt, chỉ thấy một đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ trong rừng cây. Đạo thân ảnh này cùng hắn chiều cao tương đương, trên thân tản mạn từng trận sương mù màu tím. Đám sương mù tím này vậy mà có thể ngăn cách thần thức, dùng mắt thường cũng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo không rõ bộ dáng.

"Các hạ là ai? Tại sao lại đánh lén ta?" Thiên Vân thấy người tới là nhân loại, mí mắt không khỏi giật giật, lập tức mở miệng chất vấn.

Thế nhưng trái với dự đoán của Thiên Vân, kẻ này vậy mà không thèm đáp lại câu hỏi của hắn, y cất giọng cười cười, miệng lẩm bẩm. "Giết chết, sưu hồn, thôn phệ..."

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Thiên Vân chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, da gà nổi lên từng đợt. Kẻ đối diện không hề cảnh báo, thân ảnh lấy một tốc độ khó tin, chớp cái đã tới trước người Thiên Vân, nắm đấm mang theo thanh âm xé gió đập tới.

Thấy đối phương biểu hiện cổ quái như vậy, Thiên Vân cũng là không hiểu ra sao. Thế nhưng nếu đối phương đã muốn giết mình, hắn cũng sẽ không nương tay. Hắn nào phải dạng người hiền lành gì, lập tức vận chuyển Long Huyết Luyện Thể, vung nắm đấm đón đỡ.

Cả hai nắm đấm chạm vào nhau, truyền tới từng tiếng răng rắc nứt vỡ. Thiên Vân chỉ cảm thấy một cỗ kinh khủng lực lượng đánh tới, xương cốt nơi đầu cánh tay phải vỡ vụn, vặn vẹo biến dạng.

Thiên Vân sắc mặt lúc này trực tiếp tái đi, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị một tu sĩ cùng cấp đánh thảm như thế này. Nói thế nào, hắn cũng là thể tu, hơn nữa đã từng trải qua ba lần đột phá gông cùm xiềng xích, thân thể hiện tại không kém Sinh Hoa cảnh hậu kỳ tu sĩ là bao đâu.

"Hừ!"

Đối phương cũng không tốt đẹp hơn Thiên Vân là bao, cánh tay phải hiện tại đã trực tiếp bị đánh gãy, vặn vẹo không thành hình dáng. Y ôm lấy cánh tay phải, sướng mù màu tím quanh thân không ngừng vặn vẹo.

Thiên Vân không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tính hỏi chuyện, lại thấy sương mù quanh thân kẻ kia vơi bớt, nhập vào cánh tay phải. Lúc sương mù vơi đi, Thiên Vân liền có thể nhìn được rõ ràng, người trước mắt rốt cuộc dung mạo như nào.

Không nhìn còn đỡ, thế nhưng vừa chứng kiến dung mạo đối phương, Thiên Vân không khỏi cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh. Kẻ trước mắt cùng hắn giống y như đúc, ngay cả tu vi cùng khí cơ cũng tương tự. Nếu không phải trên thân kẻ này bốc lên sương mù tím, hắn còn tưởng rằng đây là anh em song sinh với mình đây này.

"Khoan đã! Đám sương mù màu tím này, tại sao có chút tương tự với màn sáng tím vừa rồi? Không lẽ nào?" Thiên Vân không phải người ngu, rất nhanh liền phát hiện ra điểm mấu chốt. Trong lòng dấy lên một trận kinh hãi khó mà hình dung. Hắn mới chỉ đi qua chỗ màn sáng ấy không quá vài phút, vậy mà hiện tại trước mặt hắn liền xuất hiện một kẻ cùng mình giống như đúc. Nếu vừa rồi hắn không sớm rời đi, vậy hậu quả sẽ còn khủng bố tới mức nào nữa?

Biết kẻ này đến đây ý đồ không thiện, tám chín phần mười là muốn đem mình giết chết, sau đó dùng thân phận bản thân tốn tại. Thiên Vân không suy nghĩ nhiều, tay trái nắm chắc Tinh Vẫn đao, thẳng hướng đối thủ chém tới. Thiên Vân không biết đối thực lực cụ thể, thế nhưng chỉ qua lần giao thủ vừa rồi, hắn dám chắc tên này cũng mình không yếu hơn chút nào. Hắn không thèm giữ lại, xuất thủ liền đem luân hồi đao pháp thức thứ hai Đoạn Duyên chém ra.

Thấy Thiên Vân đột ngột xuất thủ, kẻ kia cũng không chậm chút nào, tay trái cầm đao, vậy mà cũng đánh ra một đao Đoạn Duyên.

Thiên Vân chỉ cảm thấy cả người trì trệ, đề không nổi một phần sức lực. Kẻ kia cũng không khác gì hắn, thần tình ngưng lại, rõ ràng muốn biến chiêu lại làm không được.

Cả hai rất nhanh đã thoát ly trạng thái trì trệ này, thân hình nổ bắn, hướng về phía đối phương chém ra một đạo đao khí. Hai đạo đao khí như mũi tên rời cung, vẽ thành hai vầng tàn nguyệt khí thế không gì cản nổi, ầm ầm lao về phía đối thủ.

Ầm... ầm...

Hai vầng tàn nguyệt đụng vào nhau, tạo thành từng tràng nổ vang thanh âm.

Thiên Vân sắc mặt tái mét, hắn lần đầu tiên cảm giác được thế nào là bất lực. Loại cảm giác có vô số thủ đoạn mà không thể sử dụng, làm tâm trạng của hắn hơi trùng xuống.

Hắn nheo mắt nhìn đối phương, đối phương cũng làm điều tương tự. Cả hai không chỉ có thần thông thuật pháp tương đồng, ngay cả suy nghĩ cũng là tương tự.

Thiên Vân không hiểu đối phương vì sao lại biết được thần thông cũng như đao pháp của mình, có điều hắn cũng không tin loại sinh linh được tạo ra từ trận pháp sẽ vượt được bản thể.

Thiên Vân đem thần thức rót vào nhẫn trữ vật, từ bên trong lấy ra một thanh tiểu đao. Thanh tiểu đao này cũng chỉ là một kiên hạ phẩm pháp bảo mà thôi, bên trong nhẫn trữ vật của Vô Cực lão quỷ còn giấu không ít.

Tiểu đao vừa rời tay, lập tức bay lên cao, hóa thành một vầng trăng sáng chói mắt. Thiên Vân lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức khống chế ánh trăng chiếu thẳng vào kẻ đối diện.

Kẻ đối diện cuối cùng cũng chỉ là vật do trận pháp phỏng chế, lại chẳng thể đem cả nhẫn trữ vật của Thiên Vân sao chép toàn bộ. Lúc này thấy vầng trăng treo cao, sắc mặt không khỏi biến đổi. Sương mù màu tím quanh thân lần nữa co lại, vậy mà đem "Tinh Vẫn đao" lần nữa nhân bản, từ một hóa thành hai. IIIUMH Y như Thiên Vân vừa mới làm, thế mà y cũng thi triển ra thần thông Truy Tinh Trục Nguyệt.

Thiên Vân thấy cảnh này lại không hề kinh hoảng, nhất tâm đa dụng, một bên chưởng khống thần thông Truy Tinh Trục Nguyệt, tay trái hóa chỉ thành đao, hướng về phía đối phương điểm ra liên tiếp ba chỉ.

Ba chỉ vừa điểm ra, lồng ngực, đầu não, sau lưng đối phương liền có ba đạo kinh khủng khí cơ lóe lên. Từng thanh vô hình phi đao trống rỗng mà sinh, lại không phải thần thông Hư Vô Sinh Kiếm đây sao?

Với một tu sĩ bình thường, đối mặt với một người bình thường đã muốn khó chơi, huống chi đối mặt với một kẻ cùng mình tương tự. Thế nhưng đối với Thiên Vân, hắn căn bản không sợ kẻ giống mình. Trong đầu hắn có quá nhiều tri thức, cho dù đối phương có thể sao chép thần thông của hắn, nhưng hắn không tin đối phương có thể đem toàn bộ kí ức của mình sao chép. Nếu đối phương có thể làm được, vậy cần gì tới sưu hồn thuật, cần gì phải tìm mình mưu đồ kí ức.

Quả nhiên đối phương có chút xoay sở không kịp, tuy rằng chặn được Truy Tinh Trục Nguyệt, cùng hai đạo Hư Vô Sinh Kiếm, chẳng qua một đao cuối cùng xuất hiện đằng sau lưng lại không thể cản phá.

Đối phương bị Hư Vô Sinh Kiếm đả thương phía sau lưng, thân hình lảo đảo một chút. Có điều kẻ này dựa vào sương mù màu tím chỉ thoáng chốc đã đem thương thế chữa lành, khí tức trên thân chỉ hơn chứ không kém Thiên Vân chút nào.

Thiên Vân thừa hiểu muốn đem đối phương chém giết, không thể chỉ dựa vào vài ba lần công kích liền xong. Hắn không đợi đối phương kịp làm ra phản ứng, thân thể nhoáng cái đã biến mất, lần nữa hiện thân đã là ở bên cạnh cái xác của Đường Lang. Hắn không chút do dự đem linh tính toàn bộ hấp khô, sau đó tức tốc chạy vào sâu trong rừng cây.

Đối phương rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt lạnh như băng dõi theo nơi Thiên Vân vừa rời đi, không chút chần chừ đuổi theo.

Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy, thời gian mới đó đã đi qua nửa ngày.

Càng tiến vào sâu bên trong rừng cây, ánh sáng càng là yếu ớt, đến khi đi tới một đầm nước nhỏ, cảnh sắc đã biến thành một màu đen kịt.

Thiên Vân cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, thấy không có điểm gì bất thường, lúc này mới hướng đầm nước nhảy vào.

Nam tử kia rất nhanh liền đuổi tới, y nhíu mày nhìn đầm nước, khóe miệng xuất hiện một nụ cười tà dị. Y hít sâu một hơi, hướng về đầm nước thổi một cái. Chỉ thấy từ miệng y bắn ra một đạo khí vụ màu tím. Khí vụ nhộn nhạo một chút liền hóa thành một đầu lớn bằng bàn tay quái ngư. Quái ngư nhảy vào trong nước, rất nhanh liền quẫy đuôi lặn xuống.

Sau khi đầu quái ngư lặn xuống, đồng tử của tên thanh niên có khuôn mặt giống với Thiên Vân liền biến đổi. Lúc này y không còn nhìn khung cảnh ở trên mặt nước nữa, mà đã thay thế tầm mắt của quái ngư, quan sát bên trong mặt đầm.

Có điều gã còn chưa kịp quan sát cẩn thận, sau lưng lúc này bất thình xuất hiện một đạo hắc ảnh. Hắc ảnh lấy tốc độ cực nhanh, chớp cái đã đánh tới sau lưng gã. Với tốc độ này, đừng nói hiện tại y đang thay thế tầm mắt của quái ngư, cho dù không thay thế cũng khó mà ngăn nổi.

Chỉ nghe một tràng tiếng loạt xoạt vang lên, một nửa thân thể của gã đã bị thứ gì đó xé mở, sương khói màu tím nhộn nhạo không ngừng, cấp tốc muốn chữa trị tổn thương. Thế nhưng hắc ảnh kia nào có buông tha cho gã, nó lần nữa hướng vào đầu y mà chụp, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Nam tử có khuôn mặt giống với Thiên Vân tức tốc làm ra phản ứng, trường đao lóe lên, tốc độ cũng là nhanh tới cực hạn, ngạnh sinh sinh đem móng vuốt đánh bay ra, lảo đảo bước lui về sau hai bước. Y nhìn về phía đối diện, chỉ thấy đằng trước là một con mèo đen, cái trán có một dấu ấn hình trăng khuyết, đuôi nhiều tới ba cái. Lại chẳng phải Cửu Mệnh Yêu Miêu, còn con mèo nào vào đây?

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.