Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 324: Thập Bát Thế Luân Hồi Bàn




Chứng kiến hơi thở Thiên Vân ngày một yếu nhược, khóe miệng còn vương máu tươi do chân khí nhập thể, Diệu Linh không khỏi hoảng hốt. Nàng kinh hãi ôm chầm lấy phu quân của mình, liền tục hỏi. "Vì cái gì? Vì cái gì lại không phản kháng? Tướng công, ngươi tại sao lại không phản kháng?"

Thiên Vân nhìn nàng, khóe miệng lộ ý cười, lẩm bẩm nói một câu. "Chỉ là một giấc mộng mà thôi, có lẽ chết đi ta sẽ trở về với thực tại"

Nói hết lời, hai mắt hắn cũng nhắm lại, hơi thở tắt ngấm.

Diệu Linh thương tâm gần chết, ôm lấy thân thể phu quân mà khóc. Cuối cùng nàng vậy mà cầm kiếm, tự hướng thân thể mình mà đâm. Lúc hơi thở nàng gần tắt, nàng bất chợt nhìn thấy một ít xa lạ hình ảnh. Đó là một tòa mê cung, trong mê cung có hai đầu thông đạo. Nàng thấy một người giống mình đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say. Cách đó không xa cũng có một nam tử ngồi xếp bằng, nam tử giống phu quân của nàng y như đúc. Lúc này nàng mới hiểu, lời Dương Thiên Vân nói là thật, hai người chỉ đang luẩn quẩn trong một giấc mộng mà thôi.

Một lần lại một lần. Hai người tiếp tục chìm nổi trong giấc mộng. Một thế, lại một thế. Duyên phu thê của họ ngày một khăng khít, có điều càng là như vậy, họ lại càng trầm mê không tỉnh. Rất ít, rất ít lần bọn họ tỉnh lại. Lúc thì Thiên Vân thức tỉnh, Diệu Linh lại không tỉnh. Lúc Diệu Linh tỉnh, Thiên Vân lại trầm mê.

Cứ như vậy chìm nổi hết một thế này tới một thế khác.

Không biết trôi qua bao lâu thời gian, có lẽ đã rất dài, cũng có lẽ chỉ là một hồi ảo mộng, chớp mắt liền qua.

Hai người Thiên Vân cùng Diệu Linh lần nữa chuyển thế. Lần này Thiên Vân đầu thai vào một nhà nông nghèo, ven miền sông nước, tên thường gọi là Chử Đồng Tử.

Chử Đồng Tử sống cùng cha là Chử Cù Vân, người trong xóm cũng gọi là Chử Vi Tử. Thuộc thôn Chử Xá, xã Văn Đức.

Một hôm chẳng may nhà cháy, của cải trong nhà táng theo biển lửa, hai cha con chỉ còn lại một chiếc khố phải thay nhau mà mặc. Cha mặc thì con vùi mình dưới bãi cát, con mặc thì cha trầm mình dưới sông. Lúc Chử Cù Vân lâm chung, ông gọi Chử Đồng Tử lại bảo rằng hãy giữ chiếc khố lại cho bản thân.

Thương cha nên Chử Đồng Tử liệm khố theo cha, mình thì chịu cảnh trần truồng khổ sở, kiếm sống bằng cách ban đêm câu cá, ban ngày dầm nửa người dưới nước, đến gần thuyền bán cá hoặc xin ăn.

Thời ấy, Vua Hùng ngành thứ 18 là Hùng Duệ Vương có cô con gái tên là Tiên Dung, đến tuổi cập kê mà vẫn chỉ thích ngao du sơn thủy, không chịu lấy chồng. Một hôm thuyền rồng của Tiên Dung đến thăm vùng Chử Xá. Nghe tiếng chuông trống, đàn sáo lại thấy nghi trượng, người hầu tấp nập, Chử Đồng Tử hoảng quá vội vùi mình vào cát lẩn tránh.

Thuyền ghé vào bờ, Tiên Dung công chúa dạo chơi, lại thấy nước trong, liền sai người quây màn cạnh bụi lau để tắm, ngờ đâu đúng ngay chỗ mà Chử Đồng Tử vùi mình. Nước xối dần để lộ thân hình Chử Đồng Tử dưới cát. Tiên Dung kinh ngạc bèn hỏi han sự tình, thấy hắn đáng thương, lại không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng có cảm giác mình cùng hắn mang duyên nợ. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng xin được cùng nên duyên vợ chồng.

Chử Đồng Tử tuổi tác đã lớn, vốn nghĩ phận mình nghèo khó, nào lấy được vợ. Nay nghe Tiên Dung ngỏ ý, hắn lập tức từ chối. Tất nhiên trong bụng hắn rất muốn, hắn dù sao cũng chỉ là một nông dân nghèo, lấy được công chúa ai lại không muốn đây?

Thấy Chử Đồng Tử từ chối, lại nhìn nét mặt mang tiếc nuối của hắn, Tiên Dung nào không hiểu hắn đang nghĩ cái gì.

Nàng tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ, nói rằng hai người có nhân duyên tiền định. Cuối cùng Chử Đồng Tử đành gật đầu đồng ý, từ đó hai người nên nghĩa vợ chồng.

Hùng vương nghe chuyện thì giận dữ vô cùng, không cho Tiên Dung về cung. Nàng biết ý nên cùng Chử Đồng Tử mở chợ Hà Thám, đổi chác với dân gian. Sau này khu chợ ngày một lớn, buôn bán tấp nập, phồn thịnh, ai cũng kính thờ Tiên Dung và Chử Đồng Tử làm chúa. Một hôm, có người bày cho cách ra ngoài buôn bán nhiều lãi, Tiên Dung khuyên chồng nghe theo. Chử Đồng Tử bèn theo khách buôn đi khắp ngược xuôi.

Một hôm Chử Đồng Tử đi ngang qua ngọn núi giữa biển tên Quỳnh Viên sơn. Do trên thuyền thiếu nước ngọt, Chử Đồng Tử cùng mấy vị thuyền viên liền thả neo cạnh đó, hướng lên núi tìm nước. Tới chân núi, Chử Đồng Tử liền thấy cảnh sắc như là cõi tiên, bèn trèo lên am trên núi và gặp một tăng sĩ tên Phật Quang. Chử Đồng Tử nghĩ rằng tăng sĩ là chủ của nơi này, mình lấy nước mà chưa xin phép là sai, bèn chắp tay nói lời nhận sai. Lại hướng tăng sĩ đưa một ít tiền.

Tăng sĩ nhìn Chử Đồng Tử hồi lâu, thấy hắn căn cốt không tệ, hỏi hắn có muốn ở lại học pháp hay không? Chử Đồng Tử nghĩ mình đã người có vợ, không hợp tu phật bèn từ chối. Thế nhưng tăng sĩ lại lắc đầu, nói rằng. "Vợ chồng thí chủ nhân duyên quá sâu, tiểu tăng không thể chia rẽ. Chỉ là cả hai sắp có nạn, nếu không chịu tu hành sẽ không thể thoát ly bể khổ này. Ta sẽ không nhận thí chủ làm đồ, chỉ là hướng ngài dạy một ít phật pháp mà thôi. Thí chủ cùng ta vốn có duyên sâu xa, nay cùng ngươi giảng một lần phật pháp, coi như nhân quả cởi bỏ"

Chử Đồng Tử nghe vậy, không dám lãnh đạm. Hắn dù con nhà nghèo, học hành không đến đâu, thế nhưng cũng đủ thông minh để hiểu, Phật Quang hòa thượng MLkl9 không phải hạng người bình thường. Hắn liền đem tiền đưa cho khách buôn đi mua hàng, còn mình thì ở lại học pháp. Sau thuyền quay lại đón, Phật Quang tặng Chử Đồng Tử một cây gậy và một chiếc nón lá, nói rằng đây là vật thần thông, sẽ có ngày giúp vợ chồng hắn thoát khỏi bể khổ.

Về nhà, Chử Đồng Tử đem tất cả mọi chuyện kể lại cho vợ. Tiên Dung vốn hết sức thông minh, vừa nghe liền giác ngộ, bèn bỏ việc buôn bán, cùng chồng chu du tìm thầy học đạo. Một hôm tối trời, đã mệt mà không có hàng quán ven đường, hai vợ chồng dừng lại cắm gậy úp nón lên trên cùng nghỉ. Bỗng nửa đêm, nơi cắm gậy chu vi trăm dặm hóa thành thành quách, cung vàng điện ngọc sung túc, người hầu lính tráng, văn võ bá quan lẫn tiên đồng ngọc nữ đều sẵn sàng để hầu hạ.

Sáng hôm sau, dân chúng quanh vùng kinh ngạc bèn dâng hương hoa quả ngọt đến xin làm bầy tôi. Từ đấy chỗ đó phồn thịnh, sung túc như một nước riêng.

Chử Đồng Tử cùng Tiên Vân trong đêm đó nằm một quái mộng. Cả hai thấy mình biến thành tiên nhân. Nam thì tướng mạo xuất trần, so sánh với bất kỳ nữ nhân nào càng muốn đẹp. Nữ cũng lóa mắt không kém gì, nói nàng là cửu thiên huyền nữ cũng không sai. Có điều cả hai đang bị vây lại trong một mê cung, bức tường hai bên mê cung đang chậm chạp nhích lại gần, dường như muốn đem hai người ép thành thịt nát. Hai người muốn vùng dậy, thế nhưng lại làm không được. Giống như cả hai đang ngủ say trong giấc mộng, mãi không thể tỉnh.

Chử Đồng Tử cùng Tiên Dung ú ớ một hồi, cuối cùng mới thoát khỏi trạng thái này. Chử Đồng Tử nhớ lại lời của Phật Quang hòa thượng, biết cả hai có lẽ chỉ là đang nằm mộng. Thân xác nơi mê cung kia mới là thật, bèn tìm cách thoát ly cơn mê này.

Lại nói về thành quách vừa mọc lên. Hùng vương nghe tin, cho rằng Chử Đồng Tử cùng con gái có ý tạo phản, vội xuất binh đi đánh. Quân nhà vua đến, mọi người xin ra chống cự nhưng Tiên Dung chỉ cười và từ chối, miệng nói. "Phận làm con nào dám chống lại vua cha, nếu ngài nghĩ rằng chúng ta muốn làm phản, âu cũng là ý trời. Nếu ngài muốn tiến đánh, vậy chúng ta cũng không dám phản kháng"

Trời tối, quân nhà vua đóng ở bãi Tự Nhiên cách đó một con sông. Đến nửa đêm bỗng nhiên bão to gió lớn nổi lên, thành trì, cung điện và cả bầy tôi của Tiên Dung-Chử Đồng Tử phút chốc bay lên trời. Chỗ nền đất cũ bỗng sụp xuống thành một cái đầm rất lớn.

Nhân dân cho đó là điều linh dị bèn lập miếu thờ, bốn mùa cúng tế, và gọi đầm đó là đầm Nhất Dạ Trạch, bãi cát đó là Bãi Tự Nhiên hoặc Bãi Màn Trù và chợ đó là Hà Thị.

Chử Đồng Tử cùng Tiên Dung nhiều lần nằm mộng, trong đầu không biết từ lúc nào hiện lên một đoạn khẩu quyết. Cả hai từ từ tìm hiểu, cuối cùng biết đây có lẽ là chìa khóa giúp bản thân thoát khỏi mộng mị. Cả hai từ đó bắt đầu tu hành.

Khẩu quyết này là một loại song tu chi pháp, bởi vì cả hai sớm đã là người tu đạo, rất nhanh liền học xong.

Một ngày này cả hai ngồi trong tẩm cung, trên thân không một mảnh vải che thân, cứ thế yên lặng vận chuyển khẩu quyết. Cả hai quấn lấy nhau triền miên không biết bao lâu, đến lúc cả hai thăng hoa. Chỉ thấy hai đạo thần hồn thoát thể mà ra, thẳng hướng thương khung bay đi. Thân xác hai người chậm rãi hóa thành điểm sáng, từ từ tiêu tán vào thiên địa.

Bên trong mê cung, Thiên Vân lông mày hơi nhăn lại, khẽ rên rỉ một cái, đôi con ngươi từ từ mở ra.

Bên phía đối diện, Diệu Linh tiên tử cũng tùy theo mở mắt.

Cả hai cứ như vậy nhìn nhau, một câu cũng không nói. Chậm rãi tiêu thụ từng thế luân hồi, mãi một lúc lâu, Thiên Vân mới thở ra một hơi dài, miệng nói. "Nàng có thể cho ta biết, trong lúc ta rời đi tìm lối ra, nàng đã bố trí cạm bẫy gì sao?"

Diệu Linh hướng hắn mỉm cười, ngón tay ngọc khẽ vẫy. Một mặt trận bàn bỗng dưng xuất hiện, lẳng lặng trôi nổi phía trước hai người. "Đây là Thập Bát Thế Luân Hồi Bàn. Có tác dụng đem ý thức tu sĩ dung nhập vào trong, từ đó trải nghiệm đủ loại nhân sinh kiếp sống. Đáng lý ta sẽ không vận dụng nó, dù sao trận bàn này đối với chúng ta lúc này còn quá nguy hiểm"

"Thập Bát Thế Luân Hồi Bàn, mười tám lần chuyển thế. Nếu không thể trong mười tám lần chuyển thế này tìm lại bản thân, vậy từ đó sẽ vĩnh viễn luân lạc. Bảo vật kinh khủng bực này, có lẽ chỉ nên dùng cho việc cảm ngộ nhân sinh, bước vào Hóa Thần đi". Thiên Vân nhìn mặt trận bàn, suy nghĩ một hồi, liền hỏi Diệu Linh.

"Phu quân là người thông minh, chỉ nhìn qua liền đã hiểu công dụng thực sự của nó". Diệu Linh không hề phản bác, gật đầu đáp.

"Nàng làm như vậy, không thấy quá mức nguy hiểm sao? Chỉ cần một trong hai người chúng ta không thể tỉnh, cả hai sẽ vĩnh viễn trầm luân". Thiên Vân lại hỏi.

"Ta biết! Nhưng ta không muốn cùng phu quân đối địch. Hiện tại mọi chuyện rất tốt, không phải sao?" Diệu Linh nhoẻn miệng cười, nụ cười giống như ánh nắng, rực rỡ mà tươi đẹp.

Thiên Vân nghe vậy, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trải qua mười tám lần chuyển thế. Mười tám thế tình nghĩa vợ chồng, hắn cho dù muốn giận, lại chẳng thế giận nổi.

Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân truyện khá hay , hệ thống tốt với những pha tấu hài , không não tàn , gái gú luôn nhiều !!!!