Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 322: Nản lòng thoái chí




Vương Nghiệp nhất quyết không chịu đi, mặc cho mưa nắng, mặc cho Lý Tố Mai có hay không muốn gặp chính mình.

Lại trôi qua hai tháng, cuối cùng mùa đông cũng tới. Từng cơn mưa tuyết mang theo cái rét cắt da cắt thịt không ngừng rơi xuống. Từng cơn gió mang theo giá lạnh từ vùng cực bắc cứ rít gào mà thổi, ngay cả người tu tiên giống như Vương Nghiệp cũng có chút chịu không thấu.

Vương Nghiệp vẫn tiếp tục đứng đó, bất động không nói một lời, da thịt lúc này đã tím tái vì lạnh. Nếu hắn không vận dụng pháp lực hộ thể, đừng nói hắn mới chỉ Phân Chi cảnh, dù có là Phong Thân cũng vô dụng.

Bảy ngày nữa trôi qua, Vương Nghiệp thân ảnh đã sớm bị mưa tuyết phủ kín. Trong sân vườn ngập tràn là tuyết trắng, ẩn ẩn có thấy một người tuyết đang đứng trước tiểu viện.

Vương Nghị cuối cùng cũng không nhịn nổi, chạy tới muốn khuyên con trai từ bỏ. Ông biết Lý Tố Mai thân phận siêu nhiên, không dám nói lời vô lễ. Thế nhưng con trai ông lại khác, ông có thể ngăn cản hắn.

Vương Nghiệp sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê, bởi vì không vận dụng pháp lực ngăn cản giá lạnh, dù là người tu tiên cũng không thể không chịu ảnh hưởng.

Tuy rằng đã rơi vào trạng thái hôn mê, có điều khi Vương Nghị tìm tới, Vương Nghiệp liền lập tức nhận ra ngay. Hắn thở dài một hơi, vận chuyển pháp lực, đem tuyết trắng bao phủ trên người gạt bỏ. Sau đó hướng vào trong tiểu viện nói một câu. "Công ơn dạy dỗ của người Vương Nghiệp sẽ mãi không quên. Nếu người cảm thấy ta không xứng làm chân truyền của người, vậy từ nay ta sẽ không đề cập chuyện này nữa. Thân thể là do cha mẹ ban cho, ta không thể cứ mãi hủy hoại chính mình. Ngài nếu cảm thấy dạy dỗ ta là tốn công vô ích, vậy tùy thời có thể rời đi, cứ coi như ta là một gã học trò không ra gì được rồi"

Vương Nghiệp nói hết câu, hướng về phía tiểu viện cúi đầu một cái. Bước chân mang theo sự mệt mỏi, cứ thế lê bước rời đi.

Tiểu viện vẫn cứ như vậy đóng kín, một tiếng ngăn cản cũng không vang lên.

Vương Nghiệp rất nhanh đã nhìn thấy Vương Nghị chạy đến. Nhìn vẻ mặt tiều tụy, mang đầy sự lo lắng của cha, Vương Nghiệp trong lòng đau thắt. Hắn từ nhỏ đã khiến cha già lao tâm tổn trí, hiện tại đủ lông đủ cánh, lại vẫn không thể khiến cha bớt lo lắng. Tu luyện tới trường sinh, liệu có gì tốt đây.

Vương Nghiệp nhìn Vương Nghiệp tóc mai sớm đã điểm bạc, vậy mà hắn lại không hề hay biết. Đã thế còn thường xuyên khiến ông lo lắng, thường xuyên hướng khố phòng đòi ngân lượng, đòi tài nguyên. Hơn sáu năm trời tu luyện, tiêu hao không phải là tiền bạc, mà là sức khoẻ của cha hắn.

Vương Nghiệp đi tới chỗ cha, không chút do dự quỳ xuống, nói một tiếng. "Cha, ta sẽ không luyện võ nữa, từ nay ta muốn đọc sách, làm một cái văn nhân"

Vương Nghị có chút không hiểu ra sao. Có điều ông cũng không hỏi, đối với ông chỉ cần con trai cảm thấy tốt, lựa chọn thế nào đều được. Đây là tình thương của cha mẹ, chỉ cần con cái không làm việc thất đức, họ sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện.

Vương Nghiệp thấy cha già ủng hộ vô điều kiện, càng là cảm thấy có lỗi. Hắn thầm hạ quyết tâm sẽ gác lại con đường tu luyện, từ nay chỉ hướng về con đường học vấn, thi một cái tiến sĩ, khảo công danh, rạng rỡ tổ tông.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã trôi qua ba năm. Ba năm này nhà họ Vương xảy ra rất nhiều chuyện.

Sư phụ của Vương Nghiệp thần không biết, quỷ không hay rời đi. Chỉ để lại một bức thư tay. Vương Nghiệp đọc xong thư tay, lắc đầu thở dài, cuối cùng đem lá thư châm lửa đốt. Không một ai hay biết thư tay viết cái gì, chỉ biết kể từ đó Vương Nghiệp thỉnh thoảng ngẩn người một mình.

Vương Nghiệp tuổi đã đủ lớn, chỉ là hắn cũng không lựa chọn cưới vợ sinh con. Lòng hắn rất loạn, nhiều lúc muốn nghe theo lời cha, tìm người mai mối một nữ tử con nhà gia giáo kết nghĩa phu thê. Chẳng qua cứ mỗi lần có ý định đưa chân, lại nhớ tới bóng hình của một nữ tử khác.

Dù biết nhớ nhung người này là sai trái, thế nhưng lý trí có bao giờ thắng được trái tim đâu.

Năm thứ tư, triều đình tổ chức thi hội, Vương Nghiệp lấy tư chất ngút trời đậu tứ toà, tất cả đều đứng nhất bảng, giành được vị trí hội nguyên.

Tin tức vừa truyền ra, không khỏi khiến cả nước trấn kinh.

Sau thi hội chính là thi đình, Vương Nghiệp bởi vì tu qua tiên pháp, trí nhớ cùng khả năng suy luận có thể nói vô cùng khủng bố. Hắn thế như chẻ tre, thẳng tiến ngôi đầu bảng vàng giành được vị tri trạng nguyên.

Mùa xuân năm kế tiếp, nhà vua ban cho hắn quan hàm tam phẩm, giữ chức Hàn lâm viện chưởng viện học sĩ. Có thể nói cực kỳ cao, gần ngư trong hàm tam phẩm văn thần, hắn đã đứng ở vị trí đầu.

Lại qua ba năm, Vương Nghiệp liên tục giúp triều đình biên tập các loại cổ thư, soạn ra một bộ bách khoa toàn thư tên. "Đại Ngu lưu sử bách khoa toàn thư"

Cũng bởi vì công trạng to lớn, hắn lần nữa được thăng chức, ban hàm chánh nhị phẩm Đại học sĩ.

Thấy Vương Nghiệp vừa có tài, tướng mạo lại siêu phàm thoát tục. Nhà vua bèn ngỏ ý gả trưởng công chúa cho hắn.

Vương Nghiệp vốn là thần tử, vốn lí không thể cãi lệnh vua ban. Thế nhưng bởi vì lòng mang hình bóng khác, hắn chỉ có thể từ chối khéo. Nói rằng nhà đã có vợ trẻ, không dám để công chúa chịu phận thiếp thất, kính xin hoàng thượng thu lại ý chỉ.

Đức vua nghe vậy thì giận tím mặt, không nói hai lời cách chức của hắn. Cho người lột bỏ công danh, tịch thu tài sản, nhà họ Vương từ nay về sau sống đời thứ dân.

Vương Nghiệp thấy nhà vua không chịu nói lý, có điều lại chẳng thể làm gì, hắn đã hứa từ bỏ tiên pháp, thế nên cho dù giận cũng không dám thật sự gây náo động.

Mùa đông năm ấy nhà họ Vương suy sụp, Vương Nghị nhìn cơ ngơi gây dựng bao nhiêu năm cứ thế bị quân lính niêm phong, khóc không thành tiếng.


Hai cha con Vương Nghiệp từ đó rời khỏi huyện thành, tìm về một làng quê nghèo dựng một gian nhà nhỏ sống đời đạm bạc.

Cũng may Vương Nghiệp nói thế nào cũng là người tu tiên, công việc nhà nông tuy vất vả, đối với hắn lại chỉ là trò đùa mà thôi.

Vốn tưởng khúc mắc giữa mình cùng triều đình đã hết, nào ngờ một ngày hè hai năm sau, một tên hoạn quan mang theo thánh chỉ tìm tới cửa. Thánh chỉ viết sứ thần nước láng giềng cử sứ giả sang thăm, mang theo một lời thách đố. Câu đố này quá mức hóc búa, cả chiều văn võ bá quan không ai giải được. Nghĩ mãi cũng chỉ còn hắn là có khả năng phá giải mà thôi. Trong chiếu cũng viết, nếu Vương Nghiệp có thể giải được, triều đình sẽ phục hồi lại chức quan cho hắn, lần nữa được hưởng công danh.

Vương Nghiệp nghe vậy thì cười nhạt, rất muốn từ chối. Lại sợ nước bạn nói triều đình vô năng, lúc này mới hỏi. "Câu đố là gì? Đọc ta nghe một chút?"

Thái giám lúc này mới thuật lại sự việc cụ thể. Thì ra sứ thần nước bạn có mang theo một chiếc lồng chim. Bên trong là một chú chim sẻ. Muốn triều đình xẻ thịt chim, làm thành ba mâm cỗ tiếp khách.

Vương Nghiệp nghe xong không khỏi ngẩn ra, được một lúc thì phì cười, vào trong nhà lấy ra mộ cây kim. Lại nói với thái giám rằng.
"Cầm cây kim này về nói với sứ thần nước bạn. Nhờ họ rèn cây kim này thành một con dao để xẻ thị chim"

Thái giám không hiểu ra sao, một đường cấp tốc hồi kinh.

Văn võ bá quan sau khi nhìn thấy cây kim, lại nghe lời thái giám tường thuật lại, không khỏi vỗ tay xưng hay.

Sứ thần sau khi nhìn thấy cây kim, vẻ mặt cũng là ngẩn ngơ. Biết Đại Ngu còn giấu người tài, lần nữa lấy ra một con ốc biển cùng một sợi chỉ, miệng nói. "Đại Ngu vương triều nhân tài đông đúc, không biết có thể giúp ta một việc?"

Văn võ bá quan vừa thắng trận đầu, sĩ khí dâng cao mở miệng hỏi ngay. DCvpr "Việc gì sứ thần cứ nói đừng ngại"

Sứ thần nghe vậy liền không mặn không nhạt nói. "Ta muốn các vị giúp ta xỏ sợi chỉ này xuyên qua con ốc. Nếu làm được chúng ta nguyện ý tăng gấp đôi cống nạp trong vòng trăm năm"

Văn võ bá quan nghe vậy thì cười nhạt, nhao nhao muốn thử. Có điều mặc kệ bọn họ làm cách gì, tất cả đều không thể xỏ sợi chỉ xuyên qua con ốc.

Đến bước đường cùng, nhà vua lại lần nữa phân phó người dưới tìm Vương Nghiệp. Lần này hắn cũng không nói gì, chỉ bắt một con kiến càng rất lớn. Lại buộc sợi chỉ vào lưng nó, đem thả vào miệng con ốc biển. Đầu còn lại hắn để một ít đường, sau đó yên lặng theo dõi kì biến.

Chỉ hơn năm phút sau, quả nhiên con kiến đã bò tới đuôi con ốc một cách dễ dàng.

"Hiểu rồi chứ? Ngươi về nói với hoàng thượng, ta đã nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục vào chiều làm quan. Việc khôi phục chức vị coi như xong, đừng tới tìm ta nữa". Thiên Vân cười nhạt nhìn gã thái giảm, nói vài lời liền cho hắn rời đi.

Đuổi đi gã thái giám, Vương Nghiệp tức tốc thu dọn đồ đạc, trong đêm rời khỏi vùng quê, cùng cha già đi tới một miền sơn cước, thay tên đổi họ mà sống.

Triều đỉnh lần nữa thắng được nước bạn, làm sao không hiểu đất nước thiếu thốn nhân tài. Nhà vua lúc này mới lệnh cho Hữu thị lang, mang theo đủ loại ban thưởng tiến về thôn trang, muốn mời bằng được Vương Nghiệp về chiều làm quan. Có điều khi Hữu thị lang tới nơi, cha con Vương Nghiệp đã rời đi mất rồi.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua ba năm. Bởi vì Vương Nghị đã già, thân thể xuống dốc. Nhìn con trai tuổi đã cao còn chưa lập gia thất, ông cũng vì thế mà phiền muộn không thôi.

Vương Nghiệp thấy cha ngày một tiều tụy, làm sao không biết ông nghĩ cái gì. Người già chính là vậy, ai chẳng muốn có cháu ẵm bồng?

Vương Nghiệp không muốn cha già lao tâm tổn trí, vậy là quyết định nhờ người mai mối cho một nữ tử con nhà nghèo.

Vốn tưởng cứ nhắm mắt bước qua liền xong, nào ngờ đến ngày thành hôn lại phát sinh sự cố.

Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần