Nhân Ngư Trả Thù

Chương 19: Lật Mặt. [ Ngày 5 ] 1/3



Nghe cô gái trước mặt nói làm ông Đình buôn tay rơi luôn ấm Trà đang cầm trên tay, Ông run run vịn tay vào chiếc ghế tre đã có phần cũ kĩ, Nhìn cô gái Xinh đẹp đang hơi nghiên nghiên đầu ông hít một hơi sâu rồi hỏi :

"... Cô biết Tôi.? Chúng ta từng gặp nhau sao.?"

Minh chỉ tay vào ông Đình rồi nói lớn :

" Eo ơi. Tôi là người cứu ông khỏi con thủy quái đó.! Tại lúc đó ông hôn mê rồi, chắc là ông tưởng mình được cá heo cứu sao.? Đúng đồ ngốc mà.. a ha ha ha . "

" vậy... Là Sao.? " - ông Đình hoang mang nhìn cô gái trẻ, nhỏ hơn mình cả chục tuổi đang cười ha hả, An ngồi ở bên cạnh Minh liền khều khều vào tay cô. Minh quay sang nhìn An khó hiểu hỏi :

" Cái Gì.? Cậu Khều tôi làm gì.? " - An nghe hỏi mà long mày cậu ta nó cứ giật giật, Minh vẫn chưa biết là mình sai ở đâu nên hỏi tiếp :

" Làm sao vậy.? Long mày cậu nó giật dữ vậy.? Không sao chứ .? Có gì không ổn thì nói với tôi.! " - Thuận ngồi bên trái của Minh nhìn trên trán An nỗi đầy gan xanh, cậu khẽ nói vào tai Minh :

" Cậu ta đang tức giận đó... Cô mà nói nữa là cậu ta đánh cô bây giờ.! Với lại đừng nói những chuyện lúc trước nữa... "

Minh quay phắt lại nhìn Thuận cô nói :

" Tại sao không được nói Chuyện lúc trước.? Tôi thấy nó thú vị mà, Còn Rất Đặt Sắc nữa.! "

Ông Đình còn đang chưa hiểu cái gì thì nhìn thấy An bịch miệng Minh, nụ cười trên môi An làm ông nỗi da gà... Minh bị bịch miệng thì cứ ' ư ử ' ý là kêu bỏ ra.! Thuận ngồi nhìn mặt dù cậu đang sầu nhưng thấy cảnh tượng đó cũng phải nhịn cười đến phát run.



Một lúc sau thì Minh cũng chịu im lặng không nói gì nữa để ông Đình hỏi :

" Các cô các cậu từ đâu đến đây.? Tôi biết cô cậu đây không phải bạn của thằng Thuận.! Ruốc cuộc mục đích của cô cậu đến đây là để làm gì.? "

Minh đang định trả lời ông Đình, thì cô nhìn thấy đôi mắt như muốn giết người của An, Minh chề môi rồi quay đi, An thở dài nhìn Ông Đình đang lo lắng mà đáp :

" Đúng là lúc đầu tôi đến đây có mục đích, diệt cả làng này... Nhưng... "

" Cái Gì.? Cậu vừa nói cái gì.? " - Thuận hét lớn vào mặt An khi nghe mục đích của An đến đây là diệt làng của Cậu.!

Ông Đình dơ tay về phía Thuận nhẹ giọng :

" Bình tĩnh đi Thuận, Bác muốn nghe cậu ta nói... Nhưng nếu mục đích bang đầu cậu đến đây để diệt làng tôi thì cho tôi mạng phép hỏi Lý do.? " - Sự Bình tĩnh và trầm lặng của ông Đình cũng làm An phải thấy kì lạ , An tiếp lời còn gian dở khi nãy :

" Đúng thật là lúc đầu tôi tính như thế, Nhưng khi vào làng... Tôi lại cảm nhận được người ở đây không xấu xa như lúc trước tôi nghĩ.! không phải tự nhiên mà tôi lại nói muốn diệt làng đâu.! Vì tôi cảm giác được ở đây có một thứ gì đó rất mạnh mẽ mà tà ác.! "

Ông Đình nghe An nói mà có chút chột dạ, Làng nào cũng có quá khứ, làng của ông cũng có một quá khứ đen tối mà người đời chuyền tai nhau, là nơi ở của quỷ, Lúc trước làng tên là Khói Trắng không phải là có khói màu trắng... Mà là vì Làng của ông Đình khi trước là nơi mà để Thầy Trừ Tà và phù thủy tồn tại, họ nhận nhiệm vụ là bỏ bùa ngải người khác để kiếm tiền... Nói chi xa chính ông Đình cũng là một Thầy Phù Thủy.

Thấy nét mặt lúng túng của ông Đình làm An có chút nghi vấn, An hỏi :

" Tôi có thể hỏi ông một chút về quá khứ của ngôi làng này không.? Những thứ mà ông chứng kiến như vụ cá ăn thịt người, cá chết phơi thay, điều là do một thế lực nào đó trong làng làm ra đó.! Tôi chỉ muốn biết một ít về nơi này.! "

Ông Đình vẫn im thinh thích, Minh thấy nói chuyện nhẹ nhàng không được cô liền rằng giọng :



" Nếu Ông Không Nói Ra.! Thì Cả Ngôi Làng Này Điều Sẽ Như Bà Linh.! "

Thấy ông Đình lung lây ý chí Minh tiếp :

" Nếu ông nói ra thì chúng tôi có thể cứu ngôi làng này.! Còn không thì chúng tôi xin phép đi khỏi đây.! " - Minh đứng lên giả bộ đi, Ông Đình liền hấp tấp nói :

" Tôi nói.! Tôi nói.! Làm ơi cứu nơi này đi... Tôi biết cô là một Nhân Ngư... "

" Ông Nhìn Ra.? " - Minh hốt hoảng trước câu nói của ông Đình, Hóa trang của cô chưa một ai có thể nhìn ra cả, Ông Đình ngồi xuống lại ghế rồi trả lời Minh :

" Đúng.! Tôi nhìn ra... Tôi còn biết cậu An đây cũng không phải người, Cả Thuận nữa... Từ lúc Thằng Thuận vừa chào đời thì tôi đã biết nó không phải là người rồi... "

Thuận hai mắt tròn do, miệng há hốc nhìn ông Đình như không tin vào lời ông vừa nói cậu lắp bắp hỏi :

" Bác.... Nói... Vậy là sao.? Cháu... Không hiểu.! "

Đôi mắt của An đổi thành màu xanh dương nhìn chằm chằm ông Đình rồi nói :

" Tại sao ông biết Thuận không phải người nhưng vẫn nuôi lớn cậu ta.? Ông có âm mu gì hả.? " - Ông Đình chằm chậm đứng lên nhìn ba người trước mặt mỉm cười :

" Để giết nó chứ làm gì.? Thuỷ quái cùng với Nhân Ngư là một thứ Trấn yểm tuyệt vời.! Ha Ha Ha Ha .! Ta Còn có Thể Luyện Nó thành Quỷ Tướng nữa.! A Ha Ha Ha ..!! "