Nhân Ngư Trả Thù

Chương 1: Tội Ác.



Truyền Thuyết Nói rằng thịt Nhân Ngư có thể giúp con người Trường Sinh Bất Lão. Nước Mắt Nhân Ngư còn có thể hóa thành ngọc trai đắc giá vô cùng. Nhưng con người chỉ biết đến Nhân Ngư qua những cuốn sách và lời kể từ các cụ lớn tuổi. Những người tham lam dành cả nữa đời người chỉ để tìm Nhân Ngư, Nhiều người còn phải bỏ mạng nơi biển sâu không thấy đáy kia...

Thật nực cười làm sao dù có bao nhiêu người bỏ mạnh ở nơi lạnh lẽo chỉ toàn là nước ấy thì vẫn sẽ có người khác đến thay thế... Những lời nói chuyền đi ngày càng vang xa , Họ nói vảy Nhân Ngư lắp lánh như vàng còn có thể cà mịn để chữa bệnh. Máu Nhân Ngư còn giúp trẻ hóa khiến một bà lão thành một thiếu nữ đôi mươi...

Vì Thế mà con người bất chấp cả tính mạng để đi ra biển cả mênh mông kia. Có người vì cái nghèo cái đói mà liều mạng ra khơi, nhưng cũng có những người chỉ muốn trường sinh bất lão mới dấn thân vào con đường nguy hiểm này... Ai cũng có lý do riêng của họ cả, nhưng mục đích chỉ có một là tìm được Nhân Ngư...

 Ở một ngôi làng ven biển, người Sống ở đó làm nghề đáng bắt thủy hải sản để kiếm cơm qua ngày. Trong làng chỉ có vài hộ dân lác đác. Những đứa trẻ thì no đùa trên bãi cát trắng tinh, còn những người phụ nữ thì đang lưới để cánh đàn ông có cái mà vây bắt cá tôn. Họ có một quang điểm là, nếu gặp được Nhân Ngư thì sẽ phú quý cả đời sao này không cần làm gì nữa cả...

Người dân trong làng đó đến từ rất nhiều nơi trên thế giới, mục tiêu họ đến đây cũng chỉ vì tìm kiếm Nhân Ngư... Qua bao nhiêu thời gian công sức họ cũng không tìm được nên mới xây cái làng để ở tạm bợ qua ngày, Những Người trong làng số ít muốn xinh đẹp đa phần là phụ nữ, số còn lại muốn giàu sang phú quý.... Những đứa trẻ được sinh ra trong làng điều là ngoài ý muốn, họ không nãy sinh tình cảm với nhau mà chỉ muốn thoả mãn cái dục vọng của con người qua bao năm tháng chịu đựng... đứa trẻ được sinh ra bắt buộc họ phải Kết Hôn.

Bỗng một ngày , có một người phụ nữ đi ra bờ biển chờ chồng về thì thấy ở mỏm đá có cái đuôi cá lắp lánh đủ loại màu sắc. Cô ta rón rén đến gần thì thấy một Mỹ Nhân Ngư nữa thân trên là người nữa thân dưới là cá. Cô ta tròn mắt há mồm nhìn vào gương mặt xinh đẹp với cái tai hình thù kì lạ.

" Là... Là... Nhân Ngư.? "

Cô ta run run ngồi xuống sờ vào cái đuôi cá đang óng ánh trước ánh mặt trời. Cô gái Nhân Ngư vẫn đang thôi thóp khi nãy cô ở trên biển đã bị con tàu đánh cá săn đuổi. Những cây thép sắt lạnh lùng mà phóng nhanh xuống mặt nước rồi chúng vào cơ thể cô. Cô không hiểu sao con người lại muốn giết cô. Một thanh sắt lao nhanh vào một bên vai của cô khiến cô đau đớn mà ôm bên vai đó , máu bắt đầu loan ra cả một mảng lớn nước biển. Trước khi mất ý thức cô còn nghe con người nói là :

" Đừng để Người cá chìm, vớt lên đi. "

" Chuyến này chúng ta giàu to rồi.! Nhanh tay vớt Người cá lên đi. "

Họ hô hoán nhau nhảy xuống biển. Cô có một cái thắc mắc rằng ' Tại sao lại giết tôi.? Tôi đã làm gì các người chứ.? '.



...Ào Ào ......

Một xô nước được vội thẳng lên mặt của cô gái.. Cô ta cựa quậy rồi dần dần mở Đôi mắt lấp lánh của mình lên . đôi tròng mắt trắng tinh lắp lánh như hai viên Kim Cương trắng. Cô hoảng loạn nhìn xung quanh.

" Gì Thế Này.! Tôi đang ở đâu vậy.? Thả tôi ra, tại sao lại bắt trói tôi.? "

Cô gái vùng vẫn muốn thoát khỏi những sợi dây đang trói hai tay và chiếc đuôi cá của mình... Người phụ nữ khi nãy đã báo với cả làng là tìm thấy Nhân Ngư. Họ nghe được tin như đào chúng mỗ vàng mà chạy cấm đầu cấm cổ , ra mỏm đá. Khi đã sát nhận là Nhân Ngư họ khiên cô vào trong làng rồi trói lại. Ông Trưởng Làng nhìn chiếc đuôi đang vùng vẫy mà cười như kẻ điên :

" Ha Ha Ha .. Có rồi. Chúng ta có được Nhân Ngư rồi... Ha Ha Ha .. "

Cô gái nhìn lũ người đang nhìn mình mà cười như điên như dại kia, Cô sợ mà bắt đầu khóc :

" Hức... Thả tôi ra... Hức... "

...Cạch.....

Một viên ngọc trắng tinh rơi xuống khiến những người ở đó nổi lên lòng tham.... Họ muốn có nhiều hơn và nhiều hơn nữa. mấy người thanh niên không cầm lòng được mà dùng tay giật những chiếc vảy cá óng ánh đó ra khỏi chiếc đuôi. Cô gái gào lên trong đau đớn. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ những chiếc vảy đã bị họ lấy mất. Một cô gái xấu xí mặt toàn những vết bớp tiến lên hứng dòng máu đang chảy kia thoa lên mặt... Một kì tích đã xảy ra gương mặt đầy vết bớp đã biết thành một gương mặt đẹp như hoạ ra. Những người phụ nữ ở đó thấy vậy thì tranh nhau lấy máu thoa lên mặt. Có người còn dùng dao đâm vào chiếc đuôi khiến cô gái gào lên trong tuyệt vọng...

Họ không giết cô ngay mà lại giật từng chiếc vảy cá khiến cô phải la hét khóc lóc trong đau đớn. Có người nhặt những viên ngọc trai lên rồi hô :

" Giàu rồi. Giàu thật rồi. Ha Ha Ha "



Khi chiếc đuôi cá không còn một cái vảy nào nữa thì họ lại cầm dao róc thịt khi cô vẫn còn sống. Máu thấm đẫm cả một mảng lớn đất ... Cô dùng hơi thở yếu ớt của cô nhìn những kẻ đang ăn thịt mình mà rơi huyết lệ.

Một ông lão lăm lăm trên tay con dao bầu tiến đến phía cô. ' xoẹt ' một vết cắt ngọt liệm khiến cho chiếc cổ của cô chảy máu ròng ròng... Họ dùng thao hứng máu của cô giống như cắt tiết một con gà...

Đứa trẻ di nhất trong làng không ăn thịt Nhân Ngư. nó nhìn những người đang ăn trước mắt thật đáng sợ và kinh tởm. Nó thật sự sợ hãi những kẻ trước mắt nó, cô gái Nhân Ngư vẫn còn sống mà người trong làng lại ăn thịt cô ấy... Nó nhìn họ như những con quỷ. Nó thương cho cô Nhân Ngư ấy, cô đã bị hành hạ cho đến chết, nó thề là nó sẽ không ăn thịt cô , nhưng mẹ nó lại đem một miếng thịt của cô ấy đến bắt nó ăn... Nó không chịu liền bị mẹ nó đè xuống nhét miếng thịt vào miệng ... Nó nuốt trong vô thức...

Sau cái ngày định mệnh đó thật sự họ đã trường sinh bất lão. Không Già cũng không chết. Những thứ họ lấy được từ cơ thể Nhân Ngư đã được bán với một cái giá trên trời, đến cả xương họ cũng không bỏ qua...

Thắm Thoát đã trôi qua gần 100 năm từ cái ngày mà họ ăn thịt Nhân Ngư.

Một cậu thiếu niên đang đứng trước bờ biển đôi mắt buồn bã mà nhìn xa xăm... những cơn gió mang theo vị mặn của biển thổi vào đất liền từng cơn, Người con trai lặng lẽ bước xuống mặt biển có màu xanh ngọc bích đang lắp lánh trước ánh nắng sớm... trăm năm nay cậu đã tìm đủ loại cách để tự tử nhưng không thể, cậu đã phải trải qua rất nhiều thứ trong vòng trăm năm qua cậu ước gì ngày hôm đó cậu không ăn miếng thịt đó thì tốt biết mấy... Cơn sóng biển cuốn cậu ra xa khỏi đất liền, đôi mắt vô hồn của cậu nhìn lên bầu trời xanh mà lòng lại đau đớn.

" Này.! cậu đã ăn thịt Nhân Ngư phải không.? "

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ dưới mặt nước. Cậu đang định trả lời thì một bàn tay nắm lấy chân cậu mà kéo xuống mặt nước... mặt dù cậu bất tử nhưng cậu cũng không thể thở dưới nước được , nên ngạc thở mà vùng vẫn. Sao một lúc vùng vẫn thì tay chân cậu cũng không còn sức nữa... Cậu chỉ nhìn mờ mờ thấy một chiếc đuôi cá óng ánh đầy màu sắc đang lắp lánh... cậu nghĩ trong bụng :

[ Nếu thật sự có thể chết thì tốt biết mấy.]

Cậu đã sống trong ân hận suốt trăm năm nay... Những cảnh tượng về cái ngày đó luôn hiện hữu trong tâm trí cậu... Những dòng máu tanh tưởi và những miếng thịt tươi sống còn dính đầy máu... đó là một ám ảnh với cậu... Nếu có thể chết đi thì cậu luôn sẵn sàng đón nhận nó... Cậu cười một nụ cười nhẹ nhàng rồi chìm xuống đáy biển đen ngòm...Đôi tay cậu thả lỏng như đã chấp nhận cái chết đến với mình...

Sau lưng cậu ta hiện lên hai con mắt đỏ tươi nhưng lại lấp lánh như kim cương. đôi bàn tay trắng nõn của ai đó ôm lấy cậu ta rồi kéo xuống dưới đáy đại dương đen ngòm như mực...