Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 179: Chỉ Muốn Cô Áy –



Rất tốt hay sao? Ôn Ngôn cảm thấy có chút không thoải mái, mặc dù cô biết Mục Đình Sâm đã hứa với cô sẽ không liên lạc với Khương Nghiên Nghiên lại hồi hận rồi, có những điều tốt hơn là không nên nhìn thấy. Cô không có tư cách nói bắt cứ điều gì, cho dù không phải ý muốn của cô, cô và Thẩm Giới còn nằm trên cùng một giường, hơn nữa bọn họ đã bị Mục Đình Sâm bắt được, cô cũng chẳng có tư cách gì so đo tính

toán.

Mục Đình Sâm có chút cáu kỉnh bởi ánh nắng nóng bên ngoài: “Cô nghe không có sai đâu, tôi không nói vậy là vì ai ở đây. Không có việc gì đừng đến tìm tôi, tôi đã nói với sẽ không liên lạc với cô nữa rồi. Cô nghĩ

tôi đang nói đùa sao?”

Khương Nghiên Nghiên cho rằng cô ta đã thắng, anh đã từng nói sẽ không liên lạc với cô ta nữa, nhưng sau khi xảy ra chuyện Ôn Ngôn với Thẩm Giới, anh rõ ràng không ghét bỏ sự quan tâm của cô, rõ ràng rất hòa thuận, câu nói đó không nên coi vô hiệu hay sao?

Cô ta không muốn chấp nhận sự thật: “Anh Đình

Sâm… Đừng như thế này, được không? Em nghe lời,

anh không tìm tới em em sẽ không làm phiền nữa…”

Mục Đình Sâm cũng không nói chuyện, đi thẳng đến chiếc xe đang đậu cách đó không xa, Trần Nặc xuống xe mở cửa cho anh, Ôn Ngôn cũng không chút do dự đi theo.

Ánh mắt của Khương Nghiên Nghiên rơi vào phần bụng hơi nhô lên của Ôn Ngôn, cô ta lập tức hiểu ra, thấy Mục Đình Sâm đã lên xe, cô ta nắm lấy tay Ôn Ngôn, trầm giọng nói: “Hóa ra là do cô mang thai. À, không sao đâu, đứa con đầu của cô tôi có thể giết thì đứa con thứ hai cũng như vậy. Một người phụ nữ bản thỉu như cô, không xứng đáng ở bên cạnh Đình Sâm. Đứa con của cô có thuộc về Đình Sâm hay không còn

chưa có chắc… ”

Cảnh tượng tai nạn xe trong lần sảy thai đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Ngôn, trong lòng càng tức giận, cô lại càng sợ, nếu chỉ có một mình cô thì không sợ Khương Nghiên Nghiên dọa, nhưng bây giờ trong bụng cô còn có đứa con, cô không có khả năng đánh

lại, cũng không dám đánh lại.

“Khương Nghiên Nghiên, cô muốn thế nào?” Cô lạnh

lùng hỏi.

“Ha ha… tôi muốn gì cô còn không biết sao? Tôi muốn anh Đình Sâm, chỉ anh ấy mà thôi.” Khương Nghiên

Nghiên nghiền răng nói.

Chỉ một mình Mục Đình Sâm sao? Ôn Ngôn trầm mặc vài giây, liền lẳng lặng hất tay của Khương Nghiên Nghiên ra lên xe của Mục Đình SâmCô không ngu ngốc, cho dù có giao Mục Đình Sâm đi chăng nữa,

Khương Nghiên Nghiên cũng có thể không để cô đi.

Khương Nghiên Nghiên không hiểu ý cô, chỉ có thể

giậm chân tức giận nhìn chiếc xe lao đi.

Trần Mộng Dao nhìn thấy Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn đã rời đi, liền lái xe đi qua Khương Nghiên Nghiên, Khương Nghiên Nghiên bị giật mình suýt ngã xuống

đất: “Mù mắt hay sao?”

Trần Mộng Dao lăn cửa kính ô tô xuống, vươn ngón

tay giữa giơ lên, trong lòng vô cùng sảng khoái, đó

chính là cách đối xử với loại người như cô tal

Trong xe, Ôn Ngôn chủ động lên tiếng: “Anh không tò mò những gì Khương Nghiên Nghiên kéo tôi lại muốn

nói sao?”

Mục Đình Sâm không có hứng thú với những thứ này: “Còn có gì để tò mò chứ? Giữa phụ nữ chỉ có những

chuyện như vậy.”

Ôn Ngôn dừng lại vài giây nói: “Cô ta uy hiếp tôi, nói rằng cô ta có thể giết đứa con đầu tiên của tôi thì cũng giết đứa con thứ hai của tôi. Cô ta còn tưởng rằng bởi vì chính đứa con trong bụng của tôi mà anh quay lại

với tôi khiến cô ta mất cơ hội, cô ta muốn đòi lại anh.”

Cô là đang kiện cáo gì chứ? Anh quay mặt lại nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia dò hỏi. Suy nghĩ một chút

mở miệng nói: “Vậy thì sao? Định giao tôi đi sao?”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không ngốc, nhưng

dường như anh cũng không phải là của tôi.”

Trở lại căn hộ, Mục Đình Sâm theo thói quen kiểm soát Bánh Trôi. Ôn Ngôn cũng không mơ hồ, vội vàng lấy ra viên thuốc ép xuống, vừa xử lý xong, Bánh Trôi liền trốn không muốn gặp người, mỗi lần như vậy cô

đều cảm thấy đau khổ nhưng lại bắt lực.

Mục Đình Sâm vô cùng ghét bỏ thuốc và lông mèo

vương vãi trên quần áo, cau mày đi vào phòng tắm.

Vài phút sau, điện thoại của anh trên bàn trà vang lên, cô cầm điện thoại, bước đến trước cửa phòng tắm:

“Điện thoại của anh.”

Cửa phòng tắm mở ra một kẽ hở, anh đưa tay kết nói điện thoại, cửa phòng tắm lại đóng lại. Cô muốn nói… Cô đói rồi, cô muốn hỏi anh muốn ăn gì, có rau ở nhà tự mình nấu ăn không lo chết đói, nhưng anh không

cho cô cơ hội nói.

Cô lấy một ít rau và thịt trong tủ lạnh ra, khi đang chế

biến thịt, cô nhìn thấy vệt máu đỏ tươi nhày nhụa, cô

không khỏi buồn nôn, không kìm được nôn thốc nôn

tháo. Khi Mục Đình Sâm đi ra, nhìn thấy cảnh cô cúi người vào thùng rác nôn mửa, anh không khỏi nhíu

mày hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Cô chỉ vào miếng thịt trong bồn rửa mặt: “Nấu cơm,

trong nhà có rau đừng ra ngoài ăn cơm nữa.”

Anh bước tới, đây cô qua một bên: “Có người mang

đồ ăn tới, đừng lo lắng.”

Cô cảm thấy nhiều rau và thịt như vậy bỏ đi thật tiếc: “Không ăn sẽ hỏng. Tôi tự nấu, nếu anh ăn không

quen có thể gọi đồ ăn về.”

Anh không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, trực tiếp ném hết rau và thịt trong tủ lạnh vào thùng rác: “Bây giờ có thể dừng lại được chưa? Nhà bếp rất nóng,

cơm chưa nấu xong cô đã bị hấp chín rồi.”

Cô không hài lòng với cách cư xử của anh: “Bỏ mọi

thứ đi thật lãng phí! Sao anh lại làm vậy chứ?”

Anh tỏ thái độ cứng rắn: “Cô nói bỏ những thứ Trần

Hàm mua cho là lãng phí sao? Không phải cô không

cần đồ bà ta tặng sao?”