Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 129



Mũi tên lạnh lùng xé không, đột ngột đến.

Thân hình Lý Huyền Trinh cao lớn bao lấy Lý Dao Anh, ôm nàng tránh né, mấy mũi tên dài sượt qua cánh tay hắn cắm thẳng xuống cát lút đến đuôi.

Vút vút mấy tiếng, không biết từ đâu mấy mũi tên sắt phóng đến, thế bay đầy lực, cực nhanh đến, mấy tên kỵ binh Bắc Nhung ở xa xa ngã xuống lưng ngựa từng tên một.

Lý Huyền Trinh ôm lấy Dao Anh đang run nhẹ, không hề biết đến tiếng đao kiếm ngựa phi sau lưng, vết thương trên người chồng chất như có từng mũi dao nhọn khuấy vào da thịt, giờ phút này hắn chìm trong niềm vui ngập khắp trời đất hoàn toàn không cảm giác thấy đau đớn.

Trường An cách Lương Châu không gọi là xa, chỉ cần ngày nào nàng sợ hãi, hối hận, cầu cứu hắn, lúc nào hắn cũng có thể đi cứu nàng. Nhưng nàng lại bị Hải Đô A Lăng bắt đến Tây Vực, lưu lạc đến Vương Đình xa xôi, gần như không hề qua lại với Trung Nguyên. Hắn đi qua Kỳ Liên Sơn, ra khỏi Ngọc Môn quan, đi qua tám trăm dặm sa mạc Mạc Hạ Diên Thích, vượt khỏi Y Châu, vượt qua dãy núi Thiên Sơn nguy nga, tìm kiếm giữa hoang mạc mênh mông như vĩnh viễn không đến được bến bờ lâu như vậy, một đường đi đến vùng đất ngoại vực xa lạ, cuối cùng tìm được nàng.

Nàng còn sống, cao lớn, rắn chắc hơn, khuôn mặt nhỏ dán trước ngực hắn, cánh tay ôm eo hắn mềm dẻo có lực.

Hai tay Lý Huyền Trinh siết Dao Anh thật chặt, sợ đây chỉ là ảo giác mấy ngày hắn khát khô đói rã và đau đớn, như khi hắn và Lý Trọng Kiền lâm vào tuyệt cảnh, từng bị ảo ảnh làm khốn khổ, nổi điên bước lên, chỉ thấy cát vàng đầy trời.

Cánh tay quấn trên vai như kìm sắt càng thu càng chặt, Dao Anh có phần thở không nổi, ngẩng lên, một hàng nước mắt long lanh trượt bên má, nhưng hai mắt lại tràn đầy ý cười, nước mắt không thể che hết hân hoan tràn đầy.

Mặt Lý Huyền Trinh dính đầy máu tươi và cát bụi, không nhìn rõ nét mặt, trừ một đôi mắt phượng.

Hắn nhìn nàng, cúi đầu, ngón tay đè cổ của nàng, tiếp tục ôm nhau.

Dao Anh nghe mùi máu tanh nồng, dần dần ý thức lại, tiếng chém giết và tiếng trường tiễn xé gió xung quanh khiến nàng từ trong vui mừng bình tĩnh lại.

Họ vẫn còn đang ở chiến trận, không thể lơ là bất cẩn, cảnh trong mơ luôn có thể xuất hiện!

“Anh à, chúng ta rút xuống chỗ an toàn trước!” Dao Anh nhẹ nhàng tránh khỏi Lý Huyền Trinh.

Lý Huyền Trinh giật nảy, run lên, hai tay ôm càng chặt, không cho nàng động đậy, ngón tay ấn chặt cổ nàng, không cho phép nàng ngẩng nhìn hắn.

Nàng lúc này còn chưa kịp phản ứng, chỉ cần nhìn hắn thêm một cái sẽ phát hiện hắn không phải Lý Trọng Kiền.

“Anh?” Dao Anh cảm giác khí thế đột nhiên bộc phát từ người hắn, trầm thấp gọi, ngón tay sờ trúng một mảng ướt đặc dính, người hắn đầy là máu.

“Anh, anh bị thương rồi, nghe lời nào…”

Dao Anh ngẩng lên. Hai con ngươi thon dài của Lý Huyền Trinh đối mặt nàng.

Ánh mắt cả hai gặp nhau, nụ cười trên mặt nàng đột nhiên ngưng lại, một tia nghi hoặc lướt qua đáy mắt. Khiến đầu óc Lý Huyền Trinh lập tức tỉnh táo lại, cơn đau mãnh liệt của vết thương trở nên vô cùng rõ ràng, hắn đau đến run mấy lần, ngã xuống cát.

“Anh!” Dao Anh ôm lấy hắn, lo lắng gọi.

“A Vi, lại đây!” 

Thân binh cao giọng đáp lời, nhanh chóng chạy đến cạnh họ, móc ra băng gạc thuốc trị thương, dùng kéo cắt bỏ áo da rách rưới trên người Lý Huyền Trinh, kiểm tra vết thương, tìm chỗ thương mất máu nhiều nhất, băng bó cầm máu.

“Anh, đừng ngủ mà, nói chuyện với em, em là Minh Nguyệt Nô đây, em ở đây…” Đôi tay Dao Anh nhẹ rung, cởi túi da trên lưng xuống đổ nước làm ướt khăn, thấm ước đôi môi khô khốc của Lý Huyền Trinh, quẹt qua cổ hắn, lau đi vết máu.

Động tác trên tay của nàng dừng lại, đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong bối rối, cẩn thận nhìn Lý Huyền Trinh tường tận.

Lý Trọng Kiền đường cong cường tráng, từ cằm đến cần cổ có một vết sẹo dài một lóng tay, là lúc đối chiến với Đại tướng Nam Sở để lại.

Ánh mắt của người đàn ông này không giống anh.

Sau một khắc, Dao Anh tiếp tục đổ nước, động tác không êm ái thương tiếc như vừa rồi, hất mớ tóc rối bời trên mặt Lý Huyền Trinh, lau sạch nửa bên máu.

Ngũ quan tuấn tú của hắn dần lộ ra, mày kiếm mắt phượng, một vẻ u ám giữa hai đầu lông mày không giũ đi được.

Trong chốc lát, vui mừng trong mắt Dao Anh phai sạch, chỉ còn lại trống rỗng.

Thay đổi một tích tắc, cũng chỉ là như thế này.

Nàng ngơ ngác cầm khăn, thật lâu không lên tiếng. Lý Huyền Trinh biết nàng đã nhận ra, thầm cười khổ.

Dao Anh lạnh lùng nhìn hắn, trong mơ nàng thấy rõ ràng là Lý Trọng Kiền, sao biến thành Lý Huyền Trinh vậy?

Cảnh tượng gần như rất giống, cũng y phục đó, cũng đôi kim chùy đó… sao Lý Huyền Trinh lại cầm song chùy chưa từng rời khỏi người Lý Trọng Kiền?

Một ý tưởng lóe qua trong đầu, sắc máu trên mặt Dao Anh trút sạch, thần sắc bỗng trở nên lạnh như băng, huỵch, đẩy thân binh ra, bổ nhào vào trước người Lý Huyền Trinh, rút chủy thủ giấu ở đai lưng bên hông, mũi đao chĩa lên yết hầu hắn.

“Kim chùy của anh trai ta sao lại lọt vào trong tay ngươi?” Giọng nàng run lên, hai tia mắt sắc bén phóng vào mặt hắn, không chút dịu dàng.

“Ngươi đã làm gì anh ấy?”

Lý Huyền Trinh đón ánh mắt lạnh nhạt đầy nghi ngờ của Dao Anh, khó khăn há miệng, nhưng không thốt ra lời.

Ánh mắt nàng nhìn Lý Trọng Kiền đong đầy kinh hỉ, mềm mại, quấn quýt, tin cậy, vui vẻ gần gũi nồng đậm đến mức muốn tràn ra. Còn nhìn hắn, chỉ có lạnh nhạt.

Khác biệt lớn đến thế.

Lớn đến mức có một khoảnh khắc, trong lồng ngực Lý Huyền Trinh dấy lên niềm ghen ghét, không cam lòng và một chút hắn cũng không rõ là thứ gì, thật tình hy vọng Lý Trọng Kiền chưa từng tồn tại  trên đời này.

Dao Anh dùng sức, chủy thủ chĩa đến cổ họng hắn: “Lý Huyền Trinh, ngươi đã làm gì anh ta? Sao ngươi lại mang kim chùy của anh ấy!”

Lý Huyền Trinh nhìn mắt nàng, “Hắn còn sống…” Hắn bỗng nhiên ho khan, máu túa bên khóe môi, thân run lên, con ngươi trợn lớn.

Sắc mặt thân binh trắng nhợt, móc ra một bình thuốc trợ tim bảo mạng, nhét vào miệng Lý Huyền Trinh: “Công chúa, trên người ngài ấy có mấy vết thương rất lớn, nhìn thấy cả xương, lả đi sắp không được rồi! Phải nhanh cầm máu, đưa ngài ấy về doanh địa!”

Dao Anh nhíu mày, thu lại chủy thủ, đứng dậy ra hiệu thân binh tiếp tục băng bó vết thương cho Lý Huyền Trinh.

Lý Huyền Trinh mạng lớn, tuyệt cảnh lần nào đều có thể sống lại, không chết dễ vậy. 

Thân binh đều đang vây quanh, nhận ra Lý Huyền Trinh, nghẹn ngào nhìn nhau trân trối, không dám tin dụi mắt xác nhận mình không nhìn lầm: “Sao Thái tử điện hạ xuất hiện ở đây thé nhỉ?”

Dao Anh nhét chủy thủ về bên hông, “Hẳn là hắn đến tìm Chu Lục Vân.” Lúc gặp được Chu Lục Vân nàng đã đoán Lý Huyền Trinh sẽ vì Chu Lục Vân rời Trung Nguyên, hắn bị binh Bắc Nhung truy sát, nói không chừng cũng là vì gặp Chu Lục Vân mà bại lộ thân phận.

Thân binh nhìn nhau, hỏi: “Công chúa, cứu hay là không cứu?”

Dao Anh gật đầu, thản nhiên nói: “Cứu.” Giữ lại Lý Huyền Trinh có chỗ dùng, thu phục Hà Tây, phải kết minh với hắn, hơn nữa hắn cầm song chuỳ của Lý Trọng Kiền, nói không chừng biết anh ấy đang ở đâu.

Chờ biết rõ làm cách nào hắn có song chùy, lại cùng hắn tính sổ.

Dao Anh điều chỉnh mạch suy nghĩ, hoàn toàn tỉnh táo, trên mặt khó nén nỗi thất vọng. Nàng thật sự nghĩ cảnh trong mơ đã xuất hiện, người cưỡi ngựa chạy về phía nàng là Lý Trọng Kiền, sợ hắn bị thương, trong lúc cấp bách chưa thấy rõ mặt đã nghênh đón.

Lý Huyền Trinh cũng không phải không nghe thấy nàng gọi gì, sao không nói?

Nếu hắn lên tiếng, lập tức nàng nghe ra được.

Thân binh cầm cờ kế bên gãi đầu, “Sao mới nãy Thái tử điện hạ quan tâm công chúa thế nhỉ? Còn ôm công chúa không buông nữa?” Lúc loạn tiễn vọt khắp nơi, Lý Huyền Trinh ôm Dao Anh thật chặt né tên lạc, họ đều trông thấy.

Một thân binh khác hừ hừ: “Chắc là đang chạy trối chết gặp người quen, quá kích động, muốn xin công chúa cứu mình mà sợ công chúa không để ý mới ôm chặt không buông!”

Đám người rất tán thành, cùng nhau gật đầu.

Chán ghét thì chán ghét, họ vẫn dốc toàn sức cứu chữa Lý Huyền Trinh, dắt tới một con ngựa khiêng hắn lên, rút khỏi chiến trận.



Bên kia, Mạc Bì Đa kết thúc trận chiến, để lại một số quét dọn vết tích, dẫn những người Hán cứu được rút lui.

Mấy người Hán thoát thân từ cõi chết, sửa sang lại dáng vẻ, cột lại tóc, leo lên cồn cát. Hai người bị thương nặng nhất bỗng mất sức, ngã xuống cát, mấy người kia đỡ y dậy, đoàn người cứ im lặng như thế, từng bước một đi đến Dao Anh.

Dao Anh chờ cạnh cồn cát, tiến lên đón, ánh mắt đảo qua mấy người bị thương nặng đang mặc y phục kỵ binh Bắc Nhung, tự dưng thấy có phần quen mắt.

Dưới hoàng hôn thê lương, mấy người Hán dáng vẻ chật vật, cả người đẫm máu, ánh mắt kiên nghị, dắt dìu nhau đi đến trước mặt nàng, trịnh trọng hành lễ. 

“Không đến Lương Châu, tuyệt không quay đầu. Công chúa điện hạ, may mắn không làm nhục mệnh!” Họ ngẩng lên, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng, ngây thơ sáng tỏ.

Cảnh tượng trong trí nhớ hiện lên trước mắt, Dao Anh nhìn những thanh niên cả người đầy máu trước mắt mình, lòng trở nên kích động, trái tim đập mạnh bình bịch, miệng ngập ngừng, hốc mắt ướt át.

Ưu tư chập chùng mà Lý Huyền Trinh mang tới thoáng chốc tan thành mây khói.

Dao Anh xoay người xuống ngựa, đi đến bọn họ, cúi người đáp lễ, vái chào thật sâu.

Nàng từng tiễn đưa nhóm thanh niên trước mặt, nói với họ: Hôm nào đó, các ngươi cùng ta chắc chắn có ngày đoàn tụ!

Hôm nay, họ lại đoàn tụ ở nơi cồn cát, đám thiếu niên lang kia không sợ trời không sợ đất chết thì chết, bị thương thì bị thương, chôn xương tha hương, không ai biết đến, còn sống chỉ còn lại mấy người.

Họ mỉm cười nhìn nàng, giống như lúc họ rời đi.

Thiếu niên cường, gia quốc thịnh.

Một trong đám người Hán cẩn thận lấy ra một cuốn sách cuộn trong túi lụa vàng, nâng trong tay, quỳ một chân với Dao Anh: “Công chúa, bọn tôi nhận lệnh xuyên qua phong tỏa trùng điệp, đến Lương Châu, tìm đến tướng thủ thành của Ngụy triều, được Trịnh Cảnh và Đỗ Tư Nam trợ giúp đã nộp sách vạn ngôn và thư của Quốc chủ, Hoàng đế Ngụy triều hồi âm.”

Mấy người kia quỳ một chân theo, tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực, mắt bắn ra ánh lửa cực nóng.

Dao Anh định thần, đè chấn động trong lòng xuống, nhận thư.

Lý Đức đã thống nhất phương Bắc, hoàn toàn khống chế Tây Thục, đang cần trấn an lòng người, củng cố chính quyền, mấy Châu ở Tây Vực đã từng lệ thuộc Vương triều Trung Nguyên thỉnh cầu triều đình xuất binh, di dân người Hán khóc xin vương sư thu về cố thổ, lúc này ông ta cho đính sách vạn ngôn trên bảng, viết một phong thư hồi âm dõng dạc, chữ chữ khóc ra máu, câu câu phấn chấn lòng người.

Nhưng ông ta không cam đoan xuất binh thu phục Hà Tây ngay lập tức.

Xấu hổ hiện lên trên mặt họ. “Công chúa, Trịnh Cảnh nói với bọn tôi, triều đình không có quên chúng ta, nhưng hiện tại họ không thể nào xuất binh…”

Họ vội vã chạy về Cao Xương báo tin, không dám ở lâu ở Trung Nguyên, dù từng quan viên Trung Nguyên đều biểu hiện vô cùng nhiệt tình, cùng chung mối thù với họ, hận không thể lập tức thu về cố thổ, nhưng nhắc đến khi nào phát binh, đám quan chức liền ấp úng, ra vẻ kéo dài thời gian, họ nhìn ra hiện tại Ngụy triều không nhiều binh lực. 

Thất vọng khó tránh khỏi, nhưng họ có thể đợi, đợi Ngụy triều thống nhất Nam Bắc sẽ có thể phái binh thu về cố thổ!

Dao Anh không ngoài suy đoán sẽ nhận được câu trả lời thế này, Lý Đức cẩn thận đã quen, không dễ dàng đem Ngụy quân tinh nhuệ vùi đầu vào chiến trận thu lại vùng đất Hà Tây, xưa nay nàng không trông mong ông ta phái ra viện binh trực tiếp giao chiến vời Bắc Nhung, chỉ cần đạt được Vương triều Trung Nguyên ủng hộ và hồi đáp, chuyện dễ dàng hơn thôi.

Hiện giờ Lý Huyền Trinh ngay trước mắt nàng, Bắc Nhung vội vàng giao chiến với Vương Đình, quân Lương Châu có thể xuất binh phối hợp đánh trận, họ cũng không cần đặt toàn bộ hy vọng lên tinh nhuệ của triều đình?

Chỉ có khi bọn họ lớn mạnh, có thể uy hiếp được Bắc Nhung, Lý Đức mới đưa binh lực. Nhưng đến chừng đó, đội ngũ đã có quy mô, Lý Đức chỉ có thể hợp tác với họ, chứ không phải ra lệnh.

Dao Anh rưng rưng, nhìn những thanh niên trước mặt.

Thân binh bọn họ từng bước từng bước bước đến, cùng quỳ dưới chân nàng.

Binh sĩ Vương Đình không lại gần, cưỡi ngựa canh giữ một bên, từ xa xa quan sát.

Dao Anh đứng giữa cồn cát, áo khoác tay ngắn tỏa sáng, cười cười.

“Các ngươi đều là nhi lang anh dũng nhất Cao Xương, ở Sa Châu, Qua Châu, còn rất nhiều nhi lang giống như các ngươi, các ngươi đỉnh thiên lập địa, là hy vọng thu phục Hà Tây.”

“Dương Thiên thành lập nghĩa quân, liên hợp các thế gia đại tộc lòng hướng về Ngụy triều, đội ngũ đang không ngừng lớn mạnh.”

“Không có binh mã Ngụy triều, tự chúng ta ra trận.”

“Không có lương thảo, chính chúng ta kiếm.”

“Quân đội này, sẽ gọi là Tây Quân! Chúng ta sẽ liên hợp tất cả bộ lạc muốn về Đông, tự mình thu lại cố thổ, đoạt lại gia viên!”

Gió lớn thốc qua, lồng vào áo bào trên người Dao Anh, tay áo tung bay. Sau lưng nàng, lá cờ vài lần biểu tượng cho nàng đang dang rộng trong gió, bồng bềnh tung bay.

Các thanh niên nhìn nàng, khuôn mặt đầy mỏi mệt toả ra thần thái khác thường, ánh mắt sáng rực, lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, nhiệt huyết sôi trào —— nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy quan ải năm mươi châu*?

*trích Nam Viên mười ba đầu: đại ý là nam tử hán vác đao ra chiến trường lấy lại đất đã mất, lập công huân.

Chắc chắn họ sẽ có thể hoàn thành nguyện vọng tổ tông, trở về quê cũ!



Gió lớn phần phật, hoàng hôn tráng lệ.

Cách đó không xa, một đội quân dừng sau cồn cát, nam tử trên lưng ngựa đã buông trường cung và mũi tên sắt, ngắm nhìn Dao Anh đứng giữa cát vàng và bầu trời màu lam như ngói, thật lâu không nói gì.

Tất Sa cạnh bên nhìn Lý Huyền Trinh xa xa, nhịn không được lên tiếng: “Tôi chưa từng thấy Văn Chiêu công chúa thất thố đến vậy, hẳn người rất nhớ anh mình, mong sớm ngày quay lại quê nhà.”

Buổi chiều, Đàm Ma La Già một mình quay về doanh địa, cùng Tất Sa mật đàm, đột nhiên nhận tin khẩn, có người Bắc Nhung ẩn hiện gần đó, nghĩ đến Mạc Bì Đa và Dao Anh, sợ có biến cố vội mang một đội tiếp ứng, thuận tiện chặn đứng người Bắc Nhung.

Lúc đuổi tới gần, họ nghe được tiếng chém giết, người múa cờ ý bảo Mạc Bì Đa là người một nhà, từ từ tới gần, vừa lúc nhìn thấy Dao Anh xông vào trong lồng ngực một người đàn ông, hai người ôm nhau thật chặt. 

Đôi mắt xanh của Tất Sa trợn đến căng tròn, suýt rơi cả ra, vô thức liếc qua nhìn phản ứng của Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già mặt trùm khăn che, bình tĩnh giương cung cài tên, mấy mũi tên bắn rơi kỵ binh Bắc Nhung.

Mãi đến khi người của Mạc Bì Đa chém giết hết lính Bắc Nhung, chàng mới nới lỏng dây cung.

Tất Sa đoán không ra biểu tình trên mặt ngài ấy. 

Chỉ sau chốc lát, một binh sĩ đến truyền lời: “Tướng quân, hình như Văn Chiêu công chúa đã tìm được anh mình!”

Tâm tình Tất Sa đầy phức tạp, khi thì giống nhẹ nhàng thở phào, khi thì có phần thất vọng, trong đầu biến thành mớ bột nhão.

Từ nãy đến giờ Đàm Ma La Già không hề nói một lời.

Tất Sa cảm thán mấy câu thăm dò: “Họ sắp về doanh trại, chúng ta có qua đó không ạ?”

“Không cần, về thẳng doanh trại.”

Đàm Ma La Già thu tầm mắt, thúc ngựa quay người.

Chàng từng thấy dáng vẻ thất thố của nàng, có điều chỉ trong lúc nàng mơ, nàng xem chàng là Lý Trọng Kiền, siết chặt tay chàng, trong bàn tay chàng cọ qua cọ lại không muốn rời xa, nhõng nhẽo với chàng. 

Nhưng đều không bằng tận mắt thấy nàng lao xuống cồn cát, liều lĩnh nhào vào trong ngực anh trai nàng.

Chỉ có ở trước mặt Lý Trọng Kiền, nàng mới có thể chân chính thanh tĩnh lại, như một đứa trẻ.

Nàng có người tin cậy hơn, gần gũi hơn.

Mọi thứ trước đây như bọt nước ảo mộng, như sương như chớp.

Nàng đến từ ngoài vạn dặm xa xôi, vượt qua núi sông trùng điệp. Giờ đây, nàng phải trở về.

Gió xoáy lên áo bào La Già, chàng sờ lên cầm châu nơi cổ tay, cổ tay trống rỗng.



Hai đội một trước một sau xuống cồn cát, mặt đối mặt.

Mạc Bì Đa lập tức nghênh đón, nhỏ giọng trò chuyện với Đàm Ma La Già, Tất Sa.

Dao Anh ném Lý Huyền Trinh cho thân binh coi ngó, bảo thân binh nhặt về đôi lôi cổ kim chuỳ, thấy Đàm Ma La Già thì lấy làm kinh ngạc, ruổi ngựa đi nhanh, muốn chạy lên thì thấy họ đang bàn việc, mình không nên tới gần, thúc ngựa đi.

Chạy về doanh trại, đám Tất Sa tiếp tục đi đại trướng nghị sự.

Dao Anh mời quân y đến trị thương cho Lý Huyền Trinh và mấy người khác. Quân y chỉ Lý Huyền Trinh, nói: “Hắn ta bị thương quá nặng, vết thương dễ lây nhiễm, buộc phải ngủ riêng một lều.”

Tiểu binh khó xử nói: “Mấy căn lều đều đã đầy…”

Dao Anh nhíu mày, “Để hắn ở lều của ta.”

Duyên Giác mở to hai mắt. Dao Anh nhỏ giọng nói: “Thân phận hắn không tầm thường, giữ hắn ở trong lều của ta, đợi Nhiếp Chính Vương về, thuận tiện gặp hắn bàn việc.”

Duyên Giác chợt hiểu ra, giúp một tay, đưa Lý Huyền Trinh trọng thương đến trong lều của Dao Anh.

Dao Anh để lại thân binh chăm sóc, bản thân đi gặp mấy con em thế gia Cao Xương, hỏi kỹ tình hình đi đường và những gì trải qua ở Trung Nguyên, sao lại cùng đi với Lý Huyền Trinh?

Trong đám có một người cùng họ với Dương Thiên, là Dương Niệm Hương, cũng bị thương rất nặng, nhưng tinh thần rất tốt, nằm trên tấm thảm, kể tường tận ngọn ngành. “Bọn tôi rời Cao Xương, lấy danh truy sát Hải Đô A Lăng qua từng lớp cửa ải, cách công chúa giúp bọn tôi giải quyết không ít phiền phức. Nhưng sau khi đến Bắc Nhung, thủ lệnh của phu nhân Hina hết chỗ dùng, bọn tôi ngụy trang thành dân du mục, nghĩ cách ra khỏi thành trấn, Bắc Nhung phong tỏa quá nghiêm, bọn tôi tổn thất rất nhiều người, đành trốn vào trong thành.”

“Sau đó Bắc Nhung nhiễu loạn, bọn tôi gặp một đoàn hoà thượng, mới giả làm tăng binh của họ, thừa cơ chạy ra, cuối cùng vẫn bị Bắc Nhung phát hiện tung tích, suýt thì chết dưới đao chúng, vào phút nguy cấp, một đám quân Lương Châu đã cứu bọn tôi… thì ra Thái tử Lý Huyền Trinh đi Y Châu, quân Lương Châu không biết khi nào ngài về mới đành cách mấy ngày sẽ có đội quân tuần sát ở vùng gần biên giới để tiếp ứng, bọn tôi may mắn gặp được họ.”

Sau khi họ gửi thư lên, thích sứ Lương Châu bị chấn động mạnh, nhất là khi ông biết Lý Dao Anh còn sống, cảm khái không thôi.

Không lâu sau, Trịnh Cảnh, Đỗ Tư Nam, Thái Tử Phi nhận được thư lần lượt phái người đi Lương Châu, tiếp đám Dương Niệm Hương vào kinh thành yết kiến, Lý Đức cố ý thu xếp cho họ vào gặp ở trên triều, trước mặt mọi người dâng lên sách vạn ngôn, văn võ cả triều đều lệ nóng lưng tròng, nước mắt ngang dọc.

Dương Niệm Hương không kịp chờ đợi muốn về Cao Xương, sau khi được chính miệng Lý Đức cam đoan, cầm thư lập tức khởi hành. Trên đường về cũng như thế tìm đường sống trong hiểm cảnh, họ qua từng cửa ải, nghĩ trăm phương ngàn kế liên hệ Dương Thiên, Dương Thiên từ chỗ Tạ Thanh biết A Lặc sẽ dẫn bộ hạ đầu nhập Dao Anh, dùng mật tín thông báo cho họ.

Tình thế nghiêm trọng, ngay lúc do dự nên đuổi theo bộ lạc A Lặc hay Cao Xương, bất hạnh gặp gỡ người Bắc Nhung, bị cưỡng ép điều đi vận chuyển lương thảo cho người Bắc Nhung.

Họ muốn chạy trốn ra khỏi đại doanh Bắc Nhung nhưng chưa kịp nghĩ xong kế sách chu toàn thì vô tình bại lộ thân phận, hốt hoảng chạy trốn. Khi đó Lý Huyền Trinh cũng bị người Bắc Nhung truy sát, hai bên giúp đỡ lẫn nhau, trên đường tìm đường sống phát hiện tung tích bộ lạc A Lặc nhanh chóng tìm đến, kỵ binh Bắc Nhung đuổi sát không buông, khi đó họ mới ý thức được thân phận Lý Huyền Trinh không tầm thường.

Dao Anh nghe xong, nhẹ giọng hỏi: “Hy sinh bao nhiêu huynh đệ?”

Dương Niệm Hương hai mắt ửng đỏ, trầm giọng báo một con số. Từng người anh em cạnh cậu ngã xuống, họ vẫn không có lùi bước, một đường về  Đông, cho đến khi hoàn thành sứ mệnh. Mấy anh em kia, đến cùng không về được.

Dao Anh rót bát trà nóng cho cậu, nhìn quanh một vòng, đối mặt với từng người trong lều vải.

“Bọn họ sẽ không cứ vậy mà chết, sẽ không bị lãng quên, tên của họ sẽ vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng tất cả mọi người, sách sẽ ghi chép chuyện của họ, hành động anh hùng vĩ đại của họ sẽ được truyền miệng nhiều đời.”

“Chúng ta không thể phụ lòng hy sinh của họ, chúng ta phải hoàn thành tâm nguyện của họ, chỉ có thu về cố thổ, trở về Ngụy triều, mới cảm thấy an ủi anh linh của bọn họ, để tên của họ được người đời ghi khắc.”

Đám người rưng rưng đáp vâng.

Dao Anh không lập tức đi khỏi, mang giấy bút kỹ càng ghi lại tên tuổi quê quán những thiếu niên lang đã mất.

Những gì nàng mới vừa nói đều để trấn an lòng người, khoác lác để giảm bớt áy náy trong lòng bọn Dương Niệm Hương, thật ra, chân tướng là, anh hùng bình thường rất dễ bị lãng quên.

Nàng phải ghi nhớ bọn họ.

Những thân binh từng hộ tống nàng hòa thân, chết đi trong yên lặng, danh tính mỗi người, nàng đều nhớ kỹ.

Bọn họ đều là lính của nàng, chân tay của nàng.



Dao Anh trở lại lều, Lý Huyền Trinh còn chưa tỉnh.

Nàng ngồi vào bàn viết mấy phong thư, xử lý ít giấy tờ, không hề biết đêm đã khuya, bên ngoài tiếng gió kêu khóc, cuồng phong đập vào cờ xí quanh quẩn giữa quân doanh.

Trong đêm, Duyên Giác đưa tới ít thuốc trị thương, nói: “Nhiếp Chính Vương bảo tôi đưa tới, dùng tốt hơn của quân y.”

Dao Anh hỏi: “Nhiếp Chính Vương đâu?”

“Ngài đang bận.”

“Khi nào Nhiếp Chính Vương xong, mời ngài phải đến nhé.”

Duyên Giác đáp được, chuyển lời.

Sau nửa canh giờ, ngoài lều có tiếng bước chân, một bàn tay đeo găng đen xốc màn nỉ, Dao Anh lập tức buông bút, đứng dậy đón: “Tướng quân về một mình à?”

Đàm Ma La Già gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Lý Huyền Trinh, hắn nằm trên tấm thảm, chỗ nàng vẫn hay ngủ, sắc mặt tái nhợt, còn mê man.

Dao Anh nhỏ giọng nói: “Tướng quân, hắn chính là Thái tử Ngụy triều Lý Huyền Trinh, là huynh trưởng khác mẹ của tôi.”

Đàm Ma La Già im lặng thật lâu.

Ánh nến chao đảo trong lều. Sau khi lặng thinh thật lâu, chàng hỏi: “Hắn không phải Lý Trọng Kiền à?”

“Không phải.” Dao Anh lắc đầu, “Tướng quân, có lẽ hắn biết anh tôi đang lạc ở đâu, hơn nữa, hắn còn là Thái tử Ngụy triều, đợi hắn tỉnh lại tôi muốn bàn với hắn việc tiến đánh Bắc Nhung, đoạt lại đất mất, nên mới giữ lại hắn trong lều để chăm sóc. Lãnh địa Bắc Nhung muốn vượt ra phía Đông, khó mà vẹn toàn, chắc chắn hắn sẽ bằng lòng liên hợp với Vương Đình, thừa dịp chủ lực Bắc Nhung tập trung ở đây sẽ tiến đánh vùng phía Đông Bắc Nhung.”

Nàng nhướng mi, “Nhưng, có thể sẽ quấy rầy đến Tướng quân nghỉ ngơi.”

Đàm Ma La Già nhìn chăn lông trong góc, đã dời chỗ, vẫn dùng trường án ngăn cách, bên kia trống không.

Chàng nói: “Không sao.”

Dao Anh cười với chàng một tiếng, đáy mắt không mang ý cười, tâm sự nặng nề.

Đàm Ma La Già hỏi: “Công chúa thì sao?”

Dao Anh vỗ vỗ chỗ trống cạnh bàn sách, nói: “Tôi ngủ chỗ này, trải tấm mền ra là được.”

Nàng nói xong vừa trải rộng mền, nằm xuống, đắp chăn kín, nhìn lên đỉnh lều, không nói gì.

Cặp mày Đàm Ma La Già hơi nhăn lại, lẳng lặng ngồi tại trong ánh nến một lát, đột nhiên đứng dậy ra ngoài.

“Ta có việc, ra ngoài một lát, công chúa không cần chờ ta, nghỉ sớm.”

Dao Anh ừm đáp, không hỏi nhiều.



Gió đêm lạnh buốt.

Đàm Ma La Già đứng ngoài lều, nhìn bầu trời đêm lốm đốm đầy sao, trong tâm thức hiện lên một đoạn kinh văn.

Tất cả những dục vọng diệu kỳ như nước muối, càng hưởng thụ, càng tăng lòng tham. 

Thế nào là tham dục?

Công chúa Man Đạt xinh đẹp quyến rũ, dáng múa uyển chuyển, chàng chưa từng động tình, càng chưa từng động tham niệm.

Hồng nhan cốt khô, đẹp xấu cũng chỉ là biểu tượng.

Nhưng lòng tham không hề chỉ là dục niệm.

Chàng biết Lý Dao Anh sẽ rời đi sau kỳ hạn một năm, thoảng qua như mây khói, ảo ảnh trong mơ, chàng thuận theo tự chảy.

Hôm nay, chàng phát hiện, không cần đầy một năm, nàng có thể rời đi bất kỳ lúc nào.

Sau đó, nàng sẽ vĩnh viễn không đặt chân lên Vương Đình ngoài vạn dặm. Nàng sẽ đối xử chân thành, sẽ nhiệt tình đối mặt với những người khác. 

Đàm Ma La Già chậm rãi nhắm mắt lại.

Chàng nhớ đến hôm đại hội cầu phúc, Lý Dao Anh chắp tay trước ngực, bái lễ với chàng, ánh sáng rực rỡ trước Phật điện vẩy lên người nàng, ánh mắt nàng thành kính, đôi ngươi mỉm cười.

Một khắc này, một suy nghĩ không nên có đột nhiên dâng lên.

Nếu nàng vào Phật môn, là một trong ngàn vạn tín đồ của chàng…

Chàng hy vọng, đôi mắt sáng này, chỉ nhìn chàng.

Nàng chỉ tín ngưỡng một mình chàng.

Chàng có tham niệm.