Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 112



Trong bãi nhốt cừu bùn lầy ẩm ướt, chất đầy cặn bã, hôi thối không chịu nổi.

Trước hừng đông, Talie lại đưa tới thức ăn cho đám Lý Huyền Trinh, sữa ngựa, mền vải, còn có thuốc trị thương quý giá. “Chiến mã của doanh địa ở góc Tây Bắc, được trông coi rất nghiêm. Lúc các ngài rời đi hãy theo hướng Đông Nam, có vài con ngựa cái nhỏ bị bệnh, rất ít người trông coi, mấy con ngựa đó đã được chăm tốt, tốc độ rất nhanh.”

Trước khi đi, Talie nhớ tới một câu Dao Anh từng nói. “Công tử, Văn Chiêu công chúa nói, Vương thất Bắc Nhung tranh đấu không ngừng, giữa các Vương tử lục đục, Vương tử A Lăng không phải người Bắc Nhung, có khoảng cách với mấy Vương tử khác rất lớn. Các ngài chạy trốn cố tìm đến lãnh địa mấy Vương tử khác.”

Lý Huyền Trinh gật đầu ghi nhớ, mấy người tháo dây thừng, lấy toàn bộ thuốc trị thương cho Lý Trọng Kiền, băng bó kỹ cho hắn.

Tất cả lăn lộn trong vũng bùn cho người dính đầy bùn nhão, phân và nước tiểu để che lấp mùi, ở doanh trại lính Bắc Nhung nuôi chó săn có khứu giác nhạy bén.

Trời đầy sao, bầu trời yên tĩnh nối liền với băng thiên tuyết địa.

Lý Huyền Trinh tựa trên hàng rào, kiên nhẫn đợi thời cơ, hắn biết vào nửa đêm khuya đến rạng sáng lính trực đêm đổi canh, là lúc lỏng lẻo nhất, là thừa cơ chạy trốn nắm chắc nhất.

Nửa đêm, Lý Trọng Kiền tỉnh táo lại, mắt phượng liếc một vòng, giãy dụa ngồi dậy, ôm chặt vết thương trên người.

“Ngươi có thể cử động không?” Lý Huyền Trinh lạnh nhạt hỏi.

“Yên tâm, ta không chết được.” Lý Trọng Kiền không đổi sắc mặt nắm chặt băng gạc, bắp thịt cả người run lên, nhưng thần sắc trên mặt chết lặng, như không chút đau đớn, trong đêm tối, mắt phượng như ánh lên tia nhìn âm trầm của thú săn, “Không tìm được Minh Nguyệt nô, hơi thở này chưa đứt được.”

Hai huynh đệ không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến sau nửa đêm, Lý Huyền Trinh lặng lẽ nắm chặt thanh đoản đao Talie cho hắn, đánh thức thân binh, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, hắn muốn dụ thủ vệ Bắc Nhung.

“Đợi chút.” Lý Trọng Kiền bỗng mở to mắt, “Ngươi nghe xem, có động tĩnh.”

Lý Huyền Trinh nghiêng tai lắng nghe, nhắm cặp mắt.

Xa xa vọng lại tiếng sàn sạt như gió thổi qua rừng tùng, nếu không chú ý lắng nghe sẽ tưởng chỉ là tiếng gió.

Lý Huyền Trinh nói: “Khinh kỵ, tầm bốn năm trăm người.”

Lý Trọng Kiền đối mặt với hắn: “Người của Đại vương tử.” Đại vương tử thừa dịp Hải Đô A Lăng đi Cao Xương, bắt đầu chiếm từng bộ lạc doanh địa của y.

Tiếng kèn cảnh báo rất nhanh vang lên, thô bạo phá tan vắng vẻ, toàn bộ doanh địa loạn cả lên, đàn ông đang ngủ say từ trong mộng bừng tỉnh, xông ra doanh trướng, đàn bà con nít trốn trong trướng run lẩy bẩy, người Bắc Nhung vòng ngoài cùng dựng chướng ngại vật lên, ngăn cản khinh kỵ tới gần, khiến đối phương chậm tốc độ.

Kẻ địch đến rất nhanh, mấy trăm kỵ binh thân mặc giáp da gầm rú xông vào doanh địa, gặp người là chặt, người trong doanh địa vội vàng ứng chiến, người đầu tiên nhất lao ra bị thọc một đao xuyên thấu.

Trong tiếng la giết gầm thét, Lý Huyền Trinh và thân binh vượt rào, tránh cuộc giao chiến, mò tới phía Đông Nam, mấy người Bắc Nhung quơ trường đao đón, đám Lý Huyền Trinh giải quyết nhanh gọn, tìm mấy con ngựa cái Talie nhắc đến, trở mình lên ngựa.

Doanh địa đã bị vây quanh, bên ngoài có lính cung nỏ bắn tên, vạn tên cùng bắn, ánh lửa hừng hực.

Lý Trọng Kiền nắm một thanh trường đao vừa mới giành được trong tay, cố nén đau quăng một tên Bắc Nhung đi, nói: “Cứ vậy mà lao ra, sẽ không đi được.”

Lý Huyền Trinh nhìn quanh một vòng, nhanh chóng quyết định: “Thả hết tù binh ra.”

Bọn họ quay lại bãi nhốt cừu thả hết đám tù binh bên trong, cả đám tù binh hoảng hốt chạy bừa, nhặt vũ khí bị rơi đi theo họ xông ra doanh địa.

Đội khinh kỵ của Đại Vương tử rất chỉnh tề, vòng thứ nhất phụ trách phát động công kích, tách thủ vệ doanh địa ra, hai đội khác từ hai cánh giết ra, tay cầm loan đao, đoản búa, vừa tru vừa lãnh khốc tàn sát, xem y phục lông thú trên người họ, có lẽ là tán binh chiêu mộ từ mấy bộ lạc.

Mấy người Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền trao đổi ánh mắt, thúc ngựa quay đầu, dẫn đầu tù binh xông vào chiến trận, thần không biết quỷ không hay lẫn vào giữa đám tán binh.

Sau nửa canh giờ, phòng tuyến của doanh địa cuối cùng đã sụp đổ.

Lý Trọng Kiền không thể giết địch, ở giữa mấy thân binh rời khỏi chiến trận, Lý Huyền Trinh chém giết phía trước, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, sắc mặt nặng nề, tra đao vào vỏ, cầm lấy cung trên một yên ngựa khác.

Người Bắc Nhung dùng đoản cung nhẹ, mũi tên nhỏ, thân tên rất nhẹ, hắn thử qua dây cung, biết loại cung này cận chiến bắn không xuyên qua áo giáp, thích hợp bắn xa, bèn đạp bụng ngựa thúc ngựa chạy gấp, đến cạnh sườn núi vây quanh nhắm vào tên bộ hạ người Hán mất đi cánh tay kia, nhanh chóng cài tên, bắn ra một phát.

Ong, vũ tiễn xuyên phá trời đêm, đâm xuống mặt tuyết, sâu lút mũi.

Vết thương trên cánh tay bị xé rách đau đớn, Lý Huyền Trinh chẳng hề để ý, chậm rãi thích ứng với cung trên tay, tiếp tục cài tên, ba mũi tên liên tục bắn, lần này vũ tiễn được rót đầy lực, hai mũi tên cắm trên vai tên bộ hạ, hắn hét thảm một tiếng, rơi khỏi lưng ngựa xuống mặt tuyết, chớp mắt liền bị vó ngựa giẫm đạp như mưa đến khi biến đổi hoàn toàn.

“Không thể để cho Hải Đô A Lăng biết Lý Trọng Kiền đang ở Bắc Nhung.” Nhược điểm của nàng không thể rơi vào trong tay Hải Đô A Lăng.

Hơn ai hết Lý Huyền Trinh biết rõ nàng có thể vì Lý Trọng Kiền hy sinh thứ gì.

Hắn trầm giọng ra lệnh thân binh: “Tất cả người biết chuyện hôm nay, giết.”

Thân binh đồng thanh vâng dạ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh kẻ có thể biết thân phận của họ, lặng lẽ tới gần, sau đó thừa lúc bất ngờ, một đao chém xuống.

Chân trời dần dần hiện lên ánh sáng bạc, cuộc chiến kết thúc, doanh địa đầy hỗn độn, đoàn người Vương tử bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Một người có vẻ là quan tướng triệu tập tất cả tù binh, đám Lý Huyền Trinh không có giấy tờ qua cửa, đi chỗ nào cũng sẽ bị kiểm tra, dứt khoát trà trộn vào luôn. Quan tướng cho rằng họ cũng là dũng sĩ bộ lạc bị bắt, lưu ý đêm qua thấy họ tác chiến anh dũng, nói Đại Vương tử đang lúc dùng người, trực tiếp mời chào họ về trướng Đại Vương tử.

Đội ngũ không dừng lại quá lâu, nhanh chóng xuất phát.

Lý Huyền Trinh xác nhận Talie còn sống, theo quan tướng của Đại Vương tử rời đi, đi gần mấy trăm dặm, còn đánh hai doanh địa trên đường.

Đến ngày thứ sáu, bọn họ đi vào một vùng đất bằng phẳng thấp bé ba mặt núi vây quanh, được đưa tới trước mặt một người đàn ông mặc áo da hổ, hông mang thắt lưng vàng, người này nghe nói Lý Huyền Trinh giết địch dũng mãnh, tiễn thuật xuất chúng, có lẽ là thiện xạ, cười lớn muốn tỷ thí với hắn.

Lý Huyền Trinh không chút sợ hãi, thân mang vết thương tỷ thí với người kia, bộ xạ, kỵ xạ, bộ xạ hắn thắng, kỵ xạ cố ý bắn chệch, thua dưới tay người, cuối cùng thì hòa nhau.

Xung quanh người Bắc Nhung cao giọng reo hò, Lý Huyền Trinh mới biết đấy chính là Bắc Nhung Đại Vương tử.

Đại vương tử trắng trợn chiếm đoạt lãnh địa của Hải Đô A Lăng, biết khi Hải Đô A Lăng trở về chắc chắn không thể thiếu một trận đại chiến, cầu hiền như khát, liền phong Lý Huyền Trinh làm cấm quan tại chỗ.

Lý Huyền Trinh che dấu thân phận, thành công lấy được tín nhiệm của gã, ẩn mình chờ bên cạnh gã, vừa tìm hiểu tin tức, vừa để Lý Trọng Kiền dưỡng thương, lại vừa tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Quãng thời gian này, hai người từ từ chắp vá được chuyện phát sinh sau khi Lý Dao Anh bị Hải Đô A Lăng bắt đi, rồi thăm dò từ những người Hán lưu lạc ở Bắc Nhung về Vương Đình.

Vết thương Lý Trọng Kiền chuyển biến tốt hơn, lòng nóng như lửa đốt, Lý Huyền Trinh cũng nôn nóng bất an. 

Nhưng họ không được gấp gáp nóng nảy. 

Bắc Nhung thế cục rung chuyển, sóng mây quỷ quyệt, giương cung bạt kiếm.

Một ngày nọ, Đại Vương tử nhận một phong thư, cao hứng khoa tay múa chân, nói: “A Lăng thu mua tử sĩ, ám sát mấy huynh đệ của ta, chứng cứ vô cùng xác thực, giờ y còn ra tay với Kim Bột, Kim Bột là thằng con mà Ngoã Hãn cha ta thương yêu bênh vực nhất, ta xem tên A Lăng kia thoát thân thế nào!”

Gã vô cùng mừng rỡ, tiếp tục phái binh chiếm đoạt địa bàn.

Lại qua mấy ngày, có tin từ Y Châu truyền về, Hải Đô A Lăng từ Cao Xương trở về, tự thú thản nhiên nhận mọi tội ác với Ngõa Hãn Khả Hãn, chỉ xin Ngõa Hãn Khả Hãn buông tha bộ hạ y.

Đại Vương tử lập tức dẫn người chạy về Y Châu, gã phải cùng mấy anh em cướp đoạt lãnh địa của Hải Đô A Lăng. Trên đường, một phong thư Ngõa Hãn Khả Hãn tự tay viết được đưa vào trướng Đại Vương Tử, Khả Hãn nói ông đã trừng trị Hải Đô A Lăng, tước đoạt danh hào Vương Tử của y, lệnh cho toàn bộ các con trai ở lại lãnh địa, không được rời đi.

Đại Vương tử giận dữ: Khả Hãn không quả quyết, Hải Đô A Lăng tàn sát đám anh em, thế mà Khả Hãn còn mở một mặt lưới cho hắn!

Phụ tá khuyên Đại Vương tử bình tĩnh đừng vội, gã một đao chém đổ bàn ăn: “Cơn tức này ta nuốt không trôi! Lão Phụ Hãn, dũng khí xưa kia vốn từ lâu đã bị Phật Tử Vương Đình mài mòn sạch sẽ, không còn là Đại Hãn dẫn đầu dòng họ Nam chinh Bắc thảo, anh minh thần võ nữa rồi! Đến vậy mà ngài còn khoan dung con sói dã tâm bừng bừng Hải Đô A Lăng kia! Sói vĩnh viễn không biết ơn, nó chỉ phục tùng kẻ mạnh thôi! Phụ Hãn nhu nhược, sớm muộn gì cũng chết trong tay Hải Đô A Lăng! Ta muốn đi Y Châu, tự tay làm thịt Hải Đô A Lăng, mang đầu y làm bát đựng rượu!”

Nhóm phụ tá tận tình khuyên bảo, khuyên Đại Vương tử không nên vọng động.

Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền thờ ơ lạnh nhạt, nhớ tới Lý Dao Anh mới nảy ra ý hay: Giờ Bắc Nhung thế cục hỗn loạn, tạm thời họ không thể rời Bắc Nhung, không biết còn bị vây khốn bao lâu, nếu đã đi không được, mà Hải Đô A Lăng với mấy tên Vương tử đang mâu thuẫn trùng điệp, sao họ không thừa cơ châm thêm đuốc, khiến Bắc Nhung loạn càng thêm loạn?

Tốt nhất có thể mượn đao giết người, bức Ngõa Hãn Khả Hãn xử quyết Hải Đô A Lăng.

Bắc Nhung ngăn cách giữa Trung Nguyên và Tây Vực, Hải Đô A Lăng đối với Lý Dao Anh có cho kỳ được, nhất định họ phải diệt trừ cái gã tâm cơ thâm trầm này. Đợi đến khi Bắc Nhung loạn đến ốc còn không mang nổi mình ốc, thì họ có thể dứt ra mà đi Vương Đình. Hai người thương lượng xong, hạ quyết tâm. 

Mấy người Lý Huyền Trinh cố ý tung tin trong doanh địa: vì đâu mà Khả Hãn buông tha cho Hải Đô A Lăng? Còn không cho Đại Vương tử về Y Châu? Hẳn Khả Hãn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào chăng?

Mọi người tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lao xao suy đoán: Ngõa Hãn Khả Hãn không thể dễ dàng tha thứ Hải Đô A Lăng thế kia, ông không giết Hải Đô A Lăng, rất có thể là do đã bị Hải Đô A Lăng khống chế! Cho nên Ngõa Hãn Khả Hãn mới không để con ông về Y Châu —— thư là do Hải Đô A Lăng ép viết.

Phụ tá càng nghĩ càng thấy hẳn Ngõa Hãn Khả Hãn đã bị Hải Đô A Lăng giam lỏng, bắt đầu lo lắng: Nếu quan Đoạn Sự trợ giúp Hải Đô A Lăng khống chế Y Châu, bước kế tiếp có phải Hải Đô A Lăng sẽ ra tay với đám Đại Vương tử?

Đại vương tử đang rầu không thể mượn cớ về Y Châu, nghe tin đồn tức sùi bọt mép: “Hải Đô A Lăng lòng lang dạ thú, ám sát Kim Bột, các anh em của ta, giờ còn phạm thượng, giam lỏng Khả Hãn, muốn gây bất lợi cho Khả Hãn, ta thân là con người, phải đi Y Châu cứu Phụ Hãn!”

Thế là, Đại Vương tử giả ý nghe theo mệnh lệnh của Ngõa Hãn Khả Hãn, thật ra bên trong bí mật vừa hành quân trong đêm vừa thuyết phục đám anh em và Vương công quý tộc giúp gã thành sự, lao thẳng về Y Châu.

Đến ngoài thành Y Châu, là lúc màn đêm tứ hợp, trong thành từng luồng khói bếp thẳng bốc lên không. 

Phụ tá phát hiện Nha đình đang thái bình, sợ chọc giận Ngõa Hãn Khả Hãn, khuyên Đại Vương tử nghĩ lại hẵng làm. “Xem ra Đại Hãn không bị Hải Đô A Lăng giam lỏng, Vương tử chỉ cần cẩn thận xử lí.”

Đại Vương tử cười lạnh nói: “Ta nhịn mấy năm rồi, nhịn không nổi nữa! Nếu ta đã mang binh đến Y Châu, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, dù Phụ Hãn có bị Hải Đô A Lăng giam lỏng hay không thì ta cũng không thể không giết Hải Đô A Lăng.”

Phụ tá bất đắc dĩ, trước đó Đại Vương Tử đã đoạt đất của Hải Đô A Lăng địa bàn, giết sạch bộ hạ của Hải Đô A Lăng, nếu y còn sống, sau chắc chắn sẽ trả thù, giờ ngài đâm lao phải theo lao, đúng là không có lựa chọn nào khác.

Hải Đô A Lăng còn sống, hậu hoạn vô tận.

Đại Vương tử cười gằn: “Ta muốn báo thù cho mấy anh em! Ai ngăn được ta?”

Lúc này, Ngõa Hãn Khả Hãn biết thằng Cả chống lại lệnh ông, tự mình tới Y Châu, giận dữ, phái đại thần răn dạy gã.

Đuốc cháy hừng hực, hai đội người ngựa đang giằng co, Lý Huyền Trinh lẫn trong đoàn người phụng lệnh Đại Vương Tử đột nhiên xông lên, một đao chém chết đại thần.

Đám người ngây ra như phỗng.

Đại Vương tử rút đao, chém chết mấy người khác, gầm thét: “Các ngươi là chó săn của quan Đoạn Sự, âm thầm cấu kết với Hải Đô A Lăng, tưởng ta không nhìn ra ư? Cũng vì mấy tên gian tặc các ngươi mà Phụ Hãn mới nhân từ nương tay như đàn bà, sợ đầu sợ đuôi! Hôm nay ta muốn chính tay đâm Hải Đô A Lăng! Ai dám cản ta phải chết!”

Thấy đại thần đã máu tươi tại chỗ, tùy tùng của Đại Vương tử không còn dám do dự, vây quanh Đại Vương tử, đánh tới nha trướng bảo vệ nghiêm mật nhất. 

Vương thất Bắc Nhung nội đấu không ngừng, Ngõa Hãn Khả Hãn không chịu xử tử Hải Đô A Lăng, Vương công quý tộc cực kỳ bất mãn, trước đó Đại Vương tử đã mua chuộc tướng thủ từng có mâu thuẫn với Hải Đô A Lăng, lính phòng giữ trong thành rất nhanh tán loạn, hầu như Đại Vương tử không gặp trở ngại, tiến quân thần tốc.

Lý Huyền Trinh theo sát bên cạnh Đại Vương tử, một đường chém giết, tìm kiếm bóng dáng Hải Đô A Lăng xung quanh.

“Ngu xuẩn!”

Trước trận, một tiếng mắng uy nghiêm giận dữ như tiếng sấm nổ vang, xuyên qua đám người chém giết, vọng vào tai mỗi người.

Trong ánh lửa chập chờn, Ngõa Hãn Khả Hãn người khoác chiến giáp, cưỡi chiến mã thần thanh cốt tuấn, giữa cận vệ vây quanh đến trước trận, dù khuôn mặt già nua nhưng cả người đầy kiên nghị không hề giảm, khí thế thâm trầm như dãy núi sừng sững, giận dữ nhìn Đại Vương tử: “Còn không khoanh tay chịu trói!”

Lão Khả Hãn cả đời chinh chiến, uy vũ tích góp khó xâm, mắt hổ liếc nhìn một vòng, đám binh sĩ đang chém giết đều thầm giật mình, tỏa ra ý thối lui.

Mấy tiểu tốt bị dọa té xuống ngựa.

Đại Vương tử cũng không khỏi thầm sợ hãi nhưng không muốn khiếp sợ trước mặt bộ hạ, cắn chót lưỡi ổn định tinh thần, nắm chặt dây cương, lớn tiếng nói: “Phụ Hãn, đao của Hải Đô A Lăng đã kề lên cổ anh em chúng con, người còn không chịu giết hắn! Cứ phải thấy tụi con đầu rơi xuống đất, người mới xử Hải Đô A Lăng sao! Đến cùng ai mới là con của người?!”

Ngõa Hãn Khả Hãn cả giận nói: “Hải Đô A Lăng chịu tội, ta đã biết, tự sẽ xử lý hắn. Ngươi tự ý rời lãnh địa, tấn công Nha trướng, có biết tội chưa?”

“Con không có tội!” Mặt Đại Vương tử dữ tợn, khàn cả giọng, “Đêm nay con và Hải Đô A Lăng phải có kết thúc! Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết trên tay hắn, không bằng hôm nay cho thống khoái!”

Gân xanh nổi đầy trán Ngõa Hãn Khả Hãn: “Ngốc —— “

Ông còn chưa mắng hết câu, một tiếng véo vang rền, vô tận trong đêm yên tĩnh, một cây vũ tiễn đột nhiên phát ra, phóng tới trước, nhanh như sao băng, xuyên vào giáp ngực lấp lánh tỏa sáng trên người ông.

Thân thể cường tráng của Ngõa Hãn Khả Hãn lung lay, cả người té ngửa ra sau.

Phịch một tiếng ngột ngạt khô khóc, Lão Khả Hãn, sói đầu đàn già của người Bắc Nhung vừa ngã xuống tuyết.

Biến cố lớn phát sinh, tất cả trợn mắt rớt mồm. Doanh trại yên tĩnh trong một khắc, tiếng gió ù ù, ngựa hí lớp lớp. 

Một khắc trước đó vẫn còn lửa giận ngập trời Đại Vương tử hồn phi phách tán, run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, Lý Trọng Kiền lẫn trong đám binh sĩ nhả ra tên bắn lén nhanh chóng giấu đoản cung, vừa ruổi ngựa xông lên trước vừa đồng thanh hô to với đám thân binh cùng mai phục: “Hải Đô A Lăng ám sát Khả Hãn, ý muốn phản loạn!”

“Hải Đô A Lăng phản loạn!”

Đại Vương Tử đang mờ mịt luống cuống nghe thấy, hồn về chỗ cũ, vô thức gầm theo: “Hải Đô A Lăng phản loạn, ám sát Khả Hãn, các ngươi nhanh đi đuổi bắt Hải Đô A Lăng!” Gã vừa run giọng thét, rũ sạch tội danh của mình, vừa phóng tới Ngõa Hãn Khả Hãn.

Trong hỗn loạn, Lý Trọng Kiền đuổi kịp gã, âm thầm rút đoản đao, giục ngựa xông lên trước, sắp tiến gần đến Ngõa Hãn Khả Hãn, cận vệ cạnh Khả Hãn kịp tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng đỡ Lão Khả Hãn dậy, che chắn cho ông rời đi. Mấy cận vệ trung thành khác cũng lao xao kịp phản ứng, bày trận, trường đao như rừng, thủ thế nghiêm mật, không cánh khó lọt. 

Con ngươi Lý Trọng Kiền co rút. Thật đáng tiếc, nếu có thể thừa dịp loạn giết Ngõa Hãn Khả Hãn, Bắc Nhung chắc chắn chia năm xẻ bảy. Hắn ghìm ngựa dừng lại, nhìn qua Đại Vương Tử mặt đầy lo lắn, đang định rút đao giết gã, thì hộ vệ gã đã thúc ngựa đuổi theo.

Lý Trọng Kiền quả quyết thúc ngựa quay người, tập hợp với Lý Huyền Trinh và mấy thân binh, đuổi theo tâm phúc của Đại Vương tử tiếp tục tìm kiếm Hải Đô A Lăng.

Đột nhiên, trong đêm tối ù ù truyền đến, núi kêu biển gầm, trào lên mà tới, mặt đất rúng động.

Cả đám nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong bóng đêm đen ngòm phía Nam như có bóng đen di chuyển, càng lúc càng dài, càng lúc càng cao, càng lúc càng gần, như thủy triều cuồn cuộn, một sóng phủ lên một sóng.

Khi cơn lũ màu đen đến gần, là ánh đao lăn tăn lấp lánh. 

Ngay sau đó, tiếng dây cung khiến da đầu tê dại cùng vang, vạn tên cùng bắn, dệt ra một tấm thiên la địa võng bằng thép phủ xuống đám người đang hỗn chiến. 

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.

Tên trực tiếp xuyên tấm ván gỗ dày, vốn không còn chỗ trốn, đám quân tốt vừa rồi thấy Lão Khả Hãn xuống ngựa, ý chí sớm đã sụp đổ, đành ôm đầu né tránh, tiếng gào thét liên tiếp.

Đại Vương tử và hộ vệ Lão Khả Hãn sợ vỡ mật, đồng thời cảnh báo: “Địch tập kích! Có địch tập kích!” Thủy triều đen ngòm di chuyển đó là một đội kỵ binh mai phục! Kỵ binh giết tới!

Đấy là thiết kỵ quân của quý tộc Bắc Nhung làm chủ, thừa cơ Đại Vương tử giằng co với Ngõa Hãn Khả Hãn lặng lẽ vây quanh Nha đình, lặng thinh tới gần, chắc chắn muốn phản!

Thân binh chạy trối chết.

Đại Vương tử hồn bay phách lạc.

Thảo nào thế cục Y Châu quỷ dị. Thảo nào gã có thể một đường suôn sẻ xông vào Nha đình. Thảo nào Vương công quý tộc đều âm thầm ủng hộ gã hành động.

Gã chỉ là mồi nhử, quý tộc phản loạn! Đại vương tử ngồi ngây ra trên lưng ngựa. Kỵ binh lao đến, ánh đao lập loè.

“Phụ Hãn!” Đại vương tử tỉnh táo lại, nắm chặt loan đao, hai mắt đỏ lên, mang thân binh giết tới bên cạnh Ngõa Hãn Khả Hãn, “Các ngươi che chắn cho Ngõa Hãn cha ta chạy thoát, ta bọc hậu!”

Dưới bao vây trùng điệp, thân binh trung thành với Khả Hãn nhanh chóng tập kết, vây Lão Khả Hãn vào chính giữa, lúc này không kịp chất vấn Đại Vương tử, tất cả rút đao chém giết, vừa đánh vừa lui.

Lý Trọng Kiền và Lý Huyền Trinh cũng ở trong đó.

Hai người nhìn chiến trận đen nghịt kỵ binh, lòng nặng nề: Bắc Nhung càng hỗn loạn, càng có lợi cho họ, nhưng chuyện phát triển đến giờ quá bất ngờ, rất có thể không thoát thân được.

Kỵ binh ra tay tàn nhẫn, thân binh từng người một ngã xuống. Đại Vương tử ân hận đã làm sai, chém giết đến phá lệ anh dũng.

Hai anh em vừa giết địch, vừa thầm nghĩ cách thoát thân, đầy người đẫm máu.

Ngay vào khắc Đại Vương tử hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, từ trên cao phía Tây bỗng dưng vang lên tiếng trống. 

“Bảo vệ Đại Hãn!” Theo tiếng rống mang theo nội lực bàng bạc vang trên không của chiến trường, tiếng vó ngựa như mưa rào truyền đến, từ sườn núi, một kỵ binh mặc giáp đen bay xuống, thế như lôi đình.

Tướng lĩnh cầm đầu cường tráng cao lớn, áo giáp mỏng bọc lấy đường cong rắn chắc lưu loát, ánh lửa chiếu rọi, một đôi mắt sắc bén như chim ưng lấp lánh ánh vàng chói lọi trong đêm tối, quanh thân một cỗ khí sát phạt lạnh thấu xương.

“Các anh em, theo ta bảo vệ Đại Hãn!” Y gầm lên thật dài, dẫn đầu kỵ binh công kích.

Đội binh như thần binh từ trời giáng xuống xông vào chiến trận hỗn loạn, xung phong liều chết, xé trùng vây dày đặc của đám kỵ binh mở lỗ hổng nho nhỏ.

Đại Vương tử sửng sốt hồi lâu, nhìn Hải Đô A Lăng thật sâu, dẫn Ngõa Hãn Khả Hãn theo lỗ hổng chạy ra ngoài.

Lý Huyền Trinh nhận ra Hải Đô A Lăng, máu khắp người sôi trào, định giục ngựa tiến lên thì một đám thiết kỵ binh giết tới, hắn nâng đao đón đỡ, hai mắt đỏ rực, muốn xông tới nhưng phải đành cùng Lý Trọng Kiền lui lại.

Hai đội kỵ binh quấn giết, máu chảy thành sông.

Thân binh khuyên Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền: “Công tử, hẳn Đại Vương tử đã phát giác chúng ta là gian tế, mau chạy đi thôi, giờ không rút lui sẽ không còn cơ hội!”

Lý Trọng Kiền khẽ cắn môi, thúc ngựa quay người. Họ đã làm Bắc Nhung lâm vào hỗn loạn, phải thừa cơ chạy ra khỏi Bắc Nhung, mau chóng tìm Lý Dao Anh. An nguy của con bé cực kỳ quan trọng, Hải Đô A Lăng sau này lại giết, hắn không thể vì cá nhỏ mất cá lớn.

Lý Huyền Trinh thúc ngựa đuổi theo Lý Trọng Kiền, dẫn theo thân binh rút khỏi Nha đình.

Sau lưng họ, ánh sao sáng rực, chém giết vẫn còn tiếp tục.



Hải Đô A Lăng dẫn đầu kỵ binh yểm trợ Ngõa Hãn Khả Hãn rút lui.

Tâm phúc thúc ngựa vọt tới cạnh y, nhỏ giọng nói: “Vương tử, không ấy chúng ta thừa loạn phản đi! Đại Hãn bản thân bị trọng thương, ngộ nhỡ có nguy hiểm, đám Đại Vương Tử sẽ không bỏ qua cho ngài!” Kế sách ám sát mấy vị Vương tử của họ thất bại, từ Cao Xương về Y Châu, Ngõa Hãn Khả Hãn đã khống chế mọi bộ hạ trung thành với Hải Đô A Lăng.

Hải Đô A Lăng và quan Đoạn Sự vụng trộm gặp mặt một lần, biết mình lâm vào tuyệt cảnh, không còn chỗ trốn, nghĩ sâu tính kỹ quyết định bí quá hoá liều, vào Nha trướng cúi đầu nhận mọi tội lỗi. 

Y đánh cuộc đúng, Ngõa Hãn Khả Hãn không giết y.

Đám Vương tử giận tím mặt, Đại Vương tử mang binh giết tới Nha đình hưng sư vấn tội, mấy Vương tử khác cũng đang trên đường đuổi đến Nha đình.

Hải Đô A Lăng nhận tin, lo Ngõa Hãn Khả Hãn không chịu được áp lực, đổi ý muốn giết mình, tránh ra ngoại thành, đang quan sát tình huống thấy quý tộc phát động phản loạn, y cân nhắc một phen dẫn một đoàn binh tới hộ tống Ngõa Hãn Khả Hãn rời đi.

Lòng tâm phúc nóng như lửa đốt: “Vương tử, mấy vị Vương tử hận ngài thấu xương, sao không thừa cơ phản đi?”

Hải Đô A Lăng một đao đâm xuyên thiết kỵ, tiện tay xóa máu tươi đặc dính trên mặt, lắc đầu. “Ngươi nghĩ ta phản thì giữ được mạng à? Lãnh địa thuộc hạ của ta giờ đều nằm trong tay Đại Hãn, ông ta mà chết đi, ta không còn gì cả, mấy quý tộc kia không kẻ nào coi trọng ta. Đại Hãn còn sống, hôm nay ta lập công chuộc tội, sau này có thể lấy tín nhiệm của ông ta lần nữa.”

Dưới ánh sao tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm. Hải Đô A Lăng giơ lên trường đao.

Bắt đầu từ năm ngoái, y mọi việc không thuận lợi, mâu thuẫn với đám Vương tử ngày càng sâu, lần này lật đổ cả, tâm huyết nhiều năm như nước chảy về biển Đông, không thể không bắt đầu lại từ đầu.

Y không thể cứ vậy mà thua, y còn trẻ, tinh lực dồi dào, cơ thể cường tráng, chỉ cần đợi một thời gian sẽ ngóc đầu trở lại.

Y lĩnh binh chinh phạt đất đai phì nhiêu nhất, đoạt lại cô gái đẹp nhất từ Vương Đình.

Trước đó, y nhất định phải giữ được tính mạng.

Hải Đô A Lăng hét lớn, tiếp tục chém giết.



Màn đêm buông xuống, Bắc Nhung long trời lở đất.

Quý tộc phát động phản loạn, Hải Đô A Lăng hộ tống Ngõa Hãn Khả Hãn và Đại Vương tử rút khỏi Y Châu.

Trong hỗn loạn, Ngõa Hãn Khả Hãn hạ lệnh dời trướng Oát Lỗ Đóa, triệu tập kỵ binh bộ lạc các nơi tiến về Oát Lỗ Đóa Cần Vương, đồng thời truyền lệnh phong tỏa tin tức các nơi, nhất là phải chú ý đến động tĩnh Vương Đình, lệnh cho quân canh giữ biên giới ngày đêm tuần tra, bắn giết tất cả ưng đưa thư bay về phía Vương Đình.

Lý Huyền Trinh, Lý Trọng Kiền thừa dịp loạn rời đi, trong đêm phi nước đại hơn mười dặm, phát hiện sau lưng có đội truy binh đuổi theo rất sát. Ngõa Hãn Khả Hãn bị thương nặng trên đường rút lui về Oát Lỗ Đóa đã tra hỏi Đại Vương tử, nghi ngờ trong quân của gã có gian tế, rất nhanh chóng phái mấy đội binh truy đổi.

Đoàn người Lý Huyền Trinh tránh né truy sát, cảm khái nói: “Ngõa Hãn Khả Hãn không hổ là Đại Hãn Bắc Nhung… Không thể khinh thường.”

Mặc dù Ngõa Hãn Khả Hãn giữa mâu thuẫn các con mà chủ quan mất Kinh Châu, suýt nữa chết dưới ám tiễn của Lý Trọng Kiền, còn bị quý tộc phản loạn dòm ngó Nha đình, nhưng cuối cùng vẫn là Đại Hãn Bắc Nhung, tỉnh táo lại đã nhanh chống khống chế thế cục, trốn về Oát Lỗ Đóa, phong tỏa biên giới, uy hiếp bộ lạc ngo ngoe muốn động, sấm rền gió cuốn, thật đáng kinh sợ.

Phong thái thời tráng niên của ông, có thể thấy vài dấu vết.

Lý Huyền Trinh thở dài: “Ta thật chủ quan.” Cứ nghĩ sau khi Ngõa Hãn Khả Hãn trọng thương mấy vị Vương tử sẽ lập tức lâm vào nội đấu, Bắc Nhung chia năm xẻ bảy, họ liền thừa loạn rời khỏi Bắc Nhung.

Không ngờ Ngõa Hãn Khả Hãn có thể chống cự, dù các nơi tuần tự bộc phát phản loạn, nhưng hiển nhiên là Khả Hãn đã tính trước kỹ càng, ổn định cục diện.

Họ vẫn bị vây ở Bắc Nhung.

Thân binh nói: “Ngõa Hãn Khả Hãn và Phật Tử Vương Đình giằng co nhiều năm, tấn công Vương Đình mãi không được, lòng người tan rã, quý tộc oán trách rất nhiều năm, nói Đại Hãn của chúng không còn dùng được, hiện tại xem ra, bảo đao Khả Hãn chưa hề cũ kỹ.”

Lý Huyền Trinh nhìn Lý Trọng Kiền chốc lát, lặng thinh. 

Ngõa Hãn Khả Hãn khó đối phó vậy, người được coi là khắc tinh Ngõa Hãn Khả Hãn Phật Tử Vương Đình lại thế nào? Hắn không muốn cùng Lý Trọng Kiền thảo luận chuyện này.



Nhớ tới đây, Lý Huyền Trinh thở thật dài.

Rốt cuộc vì chưa quen địa hình, dù lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Y Châu, nhưng lạc mất phương hướng giữa mặt tuyết mênh mông, bị truy binh đuổi kịp, sau mấy trận chém giết, mấy người tổn thương mới chồng tổn thương cũ, suýt nữa chết dưới tay người Bắc Nhung.

Bộ hạ Hải Đô A Lăng khi đó muốn bắt sống nên để lại người sống. Còn Ngõa Hãn Khả Hãn không biết thân phận của họ, cứ nghĩ là mật thám, lệnh truy binh giết chết không cần hỏi tội, truy binh ra tay không lưu tình, lần này mỗi mũi tên đều bôi độc.

Thân binh liên tiếp chết đi, Lý Trọng Kiền bị độc tiễn làm bị thương, xói lại vết thương cũ, ý thức hỗn loạn.

Lý Huyền Trinh đúng như hắn từng nói, mạng lớn, mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Hắn không kịp vui mừng, vì rất nhanh phát hiện mình sắp rơi vào một tình cảnh lúng túng: Lúc bỏ trốn vì muốn tránh né truy binh, đành rời xa khỏi con đường lớn, không thể phân biệt phương hướng, cách Vương Đình càng lúc càng xa, Oát Lỗ Đóa ngày một gần.

Tại một lần bị truy binh vây quét, cùng đường mạt lộ, Lý Huyền Trinh quả quyết kéo Lý Trọng Kiền trà trộn vào Nha đình Bắc Nhung.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.

Hắn quả nhiên mạng lớn, ẩn thân trong chuồng ngựa tránh né nửa tháng, đói đến choáng đầu hoa mắt thì nhìn thấy một người quen —— Talie theo Trưởng công chúa rút lui đến Oát Lỗ Đóa.

Cứ mấy ngày Talie đưa cơm cho hắn một lần.

Hôm ấy, một đội binh tuần tra phát hiện chỗ hắn ẩn thân chạy đi báo tin, hắn không dám chậm trễ, giao Lý Trọng Kiền cho Talie chăm sóc, bản thân dụ binh sĩ đâm đầu vào doanh trướng Trưởng công chúa. Bà còn đang tìm “thân binh Trung Nguyên” trốn từ trong tay bà, Lý Huyền Trinh lại chủ động tìm đến địa bàn của bà.

Nếu Trưởng công chúa dám giao hắn cho Ngõa Hãn Khả Hãn, hắn sẽ kéo bà theo xuống nước, nói hai người nội ứng ngoại hợp, đảo loạn Bắc Nhung.

Thân phận Trưởng công chúa mẫn cảm, không dám mạo hiểm.

Giữa hai cái hại chọn cái nhẹ hơn, rơi vào tay Trưởng công chúa, chí ít hắn có thể giữ được tính mạng.

Trong địa lao quanh quẩn tiếng nức nở.

Ánh sáng mờ nhạt từ bó đuốc tỏa ra lồng lên trên người cặp đôi bạn cũ Lý Huyền Trinh Chu Lục Vân xa cách đã lâu

Một người thần sắc bình tĩnh, một người nước mắt liên miên.

Lý Huyền Trinh ổn định tâm thần, ngước nhìn Chu Lục Vân: “Vân Nương… Lúc nàng ở Vương Đình đã gặp Thất Nương phải không?”

Chu Lục Vân sững ra, nước mắt dừng bên má. 

Lý Huyền Trinh nhìn cô ta, giữa hai đầu lông mày ẩn vẻ lo lắng.

Chu Lục Vân há hốc mồm, “Chàng đến Bắc Nhung tìm ta… vừa lúc ta đi Vương Đình…”

Lý Huyền Trinh lắc đầu, ngắt lời: “Vân Nương, ta không phải vì nàng mà đến Bắc Nhung.”

Sấm sét giữa trời quang nổ bên tai, Chu Lục Vân cảm thấy ngực mình như bị nện mạnh một cú, không thể thở nổi.