Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng

Chương 100



"Sắp đến nhà cô chưa?", Trầm Thiết Vỹ không ngừng hỏi.

Hạ Diệp Trầm căng thẳng nắm chặt vải quần áo trên người mình. Cô không tin chắc răng kế hoạch của mình có thành công hay không?

"Sắp đến rồi, tôi thuê tạm một phòng ở khách sạn Bạch Lộ, đến ngay thôi.

Trầm Thiết Vỹ không nói gì nữa. Hắn nhìn chăm chãm vào một bên mặt của cô.

Cô gái vừa trải qua mưa gió, cả người đều toát ra mùi vị thuần thục chín mùi. Bản thân Hạ Diệp Trầm đã đủ hấp dẫn, hơn nữa trong không gian nhỏ hẹp thế này, hương hoa thi

thoảng sẽ đưa đến bên cánh mũi hắn.

Điện thoại bỗng nhiên reo vang, cắt ngang ý nghĩ cầm thú của Trầm Thiết Vỹ.

Hản nghe điện thoại, mày nhíu rất chặt. "Cậu chắc chứ?" Im lặng một lúc.

Nghe xong điện thoại, Trầm Thiết Vỹ đập mạnh điện thoại xuống nền xe.
"Trầm Dư Niên! Khá khen cho mày?”

Hạ Diệp Trầm ngồi nép vào một bên, không muốn cơn tức giận của hắn lan đến người mình. Nhưng hẳn làm sao có thể bỏ qua cho cô?

"Trầm Dư Niên cũng biết tin tức này?"

Chẳng trách hẳn lại tức giận đến vậy.

Xem ra số cổ phần kia đã bị cướp đi. Mới có mấy ngày, nhưng anh hành động rất nhanh.

"Danh sách này là do hẳn ta tìm ra trước. Tôi chỉ nhớ lại mà thôi."

"Vậy mà cô dám dùng nó để trao đổi điều kiện với tôi?", ánh mắt của Trầm Thiết Vỹ long lên đáng sợ.

Cổ bị tên bạo ngược bóp mạnh, Hạ Diệp Trầm gần như không thể nào thở được. Cô thầu thào từng tiếng một:

"Có... người... hẳn chưa... tìm thấy!" "Cô không giấu tôi đấy chứ?" "Không... giấu!"

Trầm Thiết Vỹ buông tay, còn dùng đầu ngón tay mềm mại hơn cả phái nữ của mình nhuận hầu cho cô.
"Tốt nhất cô đừng có giở trò. Nếu không, cô biết tôi có thể làm gì rồi đấy."

Hạ Diệp Trầm ho khụ mấy tiếng lấy không khí. Cô gấp gáp nói:

"Không phải còn người cuối cùng vẫn chưa biết sao? Tôi biết Trần Học Hội đó, hẳn ta là một tiểu thương bán trang sức ở Hàng Châu, giờ đã đổi tên thành Tân Tư Phong, nhà ở trấn cổ Thanh Hà."

"Thật chứ?" Hạ Diệp Trầm khẳng định chắc nịch:

"Trong tay hắn giữ số cổ phần nhiều nhất. Trầm Dư Niên tốn bao nhiêu công sức vẫn không biết hắn là ai. Anh bị đấy. Theo luật của Thiên Nguyên, phải có 15% cổ phần mới có thể cài người vào bộ máy của công ty..."

...', Trầm Thiết Vỹ im lặng, vẫn đang nghe.

"5% của anh đã rơi vào trong tay của Trầm Dư Niên. Giờ trong tay anh ta có ít nhất số này. Nếu như để anh ta lấy trọn vẹn được 15% kia, các người chỉ có chết."
"Trên tay của Trần Học Hội có bao nhiêu?"

Hạ Diệp Trầm giơ bảy ngón tay ra.

7%, nếu như mua được số trong tay Trần Học Hội, tất cả những suy tính của Trầm Dư Niên sẽ trở nên công cốc.

Trầm Thiết Vỹ cười lớn:

"Dụ thiếu phu nhân, cô đủ cay độc đấy. Thì ra từ đầu, cô đã để lại một đường lui cho mình rồi."

Hạ Diệp Trầm giật mình, gượng cười.

Đúng.

Ngay từ đầu cô đã không tin tưởng được Trầm Dư Niên. Người cuối cùng của danh sách đó Dụ Sơ Thần đã nói cho cô từ lâu, nhưng khi thấy anh vò đầu để tìm người này, cô lại im lặng.

Con người vẫn thường ích kỷ như thế.

"Đến rồi!"

Bánh xe nghiến mạnh xuống mặt đường làm cô tỉnh giấc.

Trầm Thiết Vỹ hất cằm ra hiệu cho người mở cửa:

"Tốt nhất đừng giở trò. Cô không trốn được đâu!"

"Đã rõ!", Hạ Diệp Trầm làm như ngoan ngoãn bước vào. trước.

Đây là khách sạn nhỏ. Phòng của cô nằm trên tầng ba. Tiếp tân khách sạn thấy một đám người mặt mũi bặm trợn tiến vào, không dám thở một câu, chỉ có thể tùy ý để họ làm gì thì làm.

Khách sạn này cũng không hề có thang máy, tất cả phải đi thang bộ.

Hạ Diệp Trầm đứng trước cửa phòng, lục lọi chìa khóa vào lâu. Cô tra vào ổ, hít sâu một hơi.

Cạch.

Cách cửa mở ra.