Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 81



'Vừa kết thúc buổi tập, Chung Lê lười dựa người vào dụng cụ bằng một tư thế thoải mái, yên tĩnh một mình.

Tina xách đồ lên nói đến giờ ra về, Chung Lê vẫy tay yếu ớt chào cô.

Dì Ngô nấu xong bữa tối liền đi vào phòng tập gọi Chung Lê, vừa tập luyện xong cơ thể bị tiêu hao quá mức, ngược lại cô còn nị bưồn nôn.

Cô không muốn ăn, dì Ngô vào gọi cô mấy lân cũng không ra.

Mãi đến tám giờ, Phó Văn Thâm mới về.

Đồ ăn trên bàn đã bày ra xong từ lâu, sắp nguội hết mà không ai động đũa, dì Ngô buồn đến thở dài.

Phó Văn Thâm nhìn quanh một lượt không thấy người, vừa cởi chiếc cà vạt ra, hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”

Dì Ngô nhìn vào phòng tập, bắt đầu kể lại dài dòng chuyện chiều nay: “Cô ấy tập xong cứ ở mãi trong phòng không ra, gọi ra ăn cơm cô bảo không đói.”

Phòng tập nằm bên cạnh phòng sách, có một chiếc cửa sổ sát sàn hướng về phóa đông, màn đêm dần dần buông xuống.

Trong phòng chỉ có các dụng cụ tập luyện, ngoài ra không còn đồ gì khác.



Bố cục căn phòng rộng rãi thoáng mát, yên tĩnh, hướng mắt nhìn vào, không hề có dấu hiệu của sự sống, đặc biệt là dấu hiệu sự tồn tại của con người.

Phó Văn Thâm đi vào, thấy cô đang ngồi trên máy tập.

Chung Lê mặc bộ quần áo tập luyện màu hồng nhạt, từng đường nét cơ thể được phác họa rõ ràng từ đầu tới cuối.

Cô được thừa hưởng dáng người cao gây mảnh khảnh từ Tân Nghiên, khí chất giống thiên nga, đôi chân vừa dài vừa đẹp, vòng eo nhỏ đến mức dường như không thể nhỏ hơn.

Cô đặt nửa thân trên lên dụng cụ để giảm trọng tâm xuống hai chân, hai cánh tay buông thõng xuống thanh ngang, mềm mại và thoải mái.

Cho dù là một con cá khô thì cũng là một con cá khô xinh đẹp bắt mắt.

Bây giờ Chung Lê đã có thể phân biệt được tiếng bước chân của Phó Văn Thâm, tần suất đi bộ của anh ta và dì Ngô hoàn toàn khác nhau, không quá nhanh cũng không quá chậm, dường như mọi thứ đều nằm tỏng tầm kiểm soát, không ai có thể làm xáo trộn tiết tấu của anh †a.

Chung Lê không còn sức cử động, đôi mắt sụp. xuống nhìn về phía trước, thì thấy đôi giày và ống quần của anh ta đang dần dần tiến lại gần.

Cô nhìn người chồng khôi ngô tuấn tú của mình, đến ống quần cũng đẹp hơn người khác.

Anh ta tiến đến trước mặt cô ấy, đôi chân dừng lại. Chung Lê đợi mãi không thấy anh ta nói gì.

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Phó Văn Thâm.



Phòng tập ánh đèn sáng trưng, anh ta đứng trước mặt đút tay túi quần và cúi đầu nhìn cô ấy.

Đối mặt với anh ta mấy giây, Chung Lê vô duyên vô cớ hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”

Phó Văn Thâm lúc này mới lên tiếng, chậm rãi đáp: “Xem em định treo ở đây bao lâu.”

Treo đến lúc anh chết được không. Chung Lê khẽ khịt mũi, đẩy máy tập ra ngồi dậy, đưa đôi tay về phía anh ta: “Em không còn sức nữa, anh đưa em ra ngoài đi.”

Phó Văn Thâm đi vòng ra, Chung Lê đặt tay lên vai anh và trọng lượng cơ thể dựa vào anh.

Phó Văn Thâm nhìn xuống, chỉ thấy một cái đầu đang vùi vào ngực mình, nhăn mũi ngửi vài cái như con cún.

Có mùi rượu vang, còn có cả mùi nước hoa nữa.

Chung Lê cũng không nhớ mình đã ngửi thấy mùi hương này lúc nào, nhưng trí nhớ của chiếc mũi rõ ràng tốt hơn chút so với bộ não đã hỏng của cô ấy.

Là loại nước hoa Pheromone rất nổi tiếng, câu nói nho nhã là nước hoa chuyên dùng để hài hòa tình cảm,tăng sức hấp dẫn giữa hai người khác giới.

Chung Lê cau mày: “Anh đã đi đâu?”