Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 269



Mạnh Nghênh vừa kéo cô đi, che chở cô phía sau, vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

Như thể một đặc vụ quốc tế đang hộ tống một mục. tiêu quan trọng, cả hai bước đi nhanh chóng với sự cảnh giác và sự nghi ngờ, họ đi thẳng đến chiếc ô tô của nhà họ Chung đậu bên đường.

Còn cách năm mét.

Cách ba mét.

Cách 1,5 mét.

Lập tức sẽ...

Một chiếc xe thương gia màu đen chạy với tốc độ chậm lướt qua bọn họ rồi dừng lại, kính sau xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị và đoan trang của Nghiêm Đường, bên kia là Phó Trường Vệ với vẻ mặt nghiêm túc hơn.

Lễ ra cô nên xem ngày trước khi ra ngoài... Không, hôm nay cô không nên ra ngoài.

Ai ngờ rằng trong một quán trà sữa bình thường và phổ biến này lại có khá nhiều người quen đợi cô như vậy.

Đừng nói những người khác, hai người này là cha mẹ của Phó Văn Thâm, là "cha chồng và mẹ chồng" của cô.

Nếu họ biết mình đã khôi phục trí nhớ...

Chung Lê chỉ do dự một phần mười giây, cô đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác nhất vào lúc này



Cô cúi người xuống nhìn vào xe và gọi với sự ngạc nhiên và thân thiết: "Mẹ, cha, thật trùng hợp được gặp. cha mẹ ở đây."

Phó Trường Vệ gật đầu với cô.

Nghiêm Đường nói: "Cha mẹ ra ngoài làm một số việc. Con đi dạo phố cùng bạn sao?”

“Vâng.” Chung Lê dựa vào cửa sổ xe, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào như trước, “Đã mấy ngày không gặp mẹ rồi, con nhớ mẹ lắm.”

Cả đời này Nghiêm Đường chưa bao giờ thấy ai bám lấy mình như vậy, khóe miệng bà ta hơi nhếch lên.

Cũng may bà ta và Phó Trường Vệ đều không thích tán gâu nên chỉ nói với họ vài câu, cuối cùng thì nói: “Cuối tuần cùng Văn Thâm về nhà ăn cơm nhé.”

Chung Lê có thể tùy tiện đối phó với Địch phu nhân, đến lúc đó kiếm cớ không đi là được, nhưng cô không thể dùng cách tương tự để hứa lấy lệ với Nghiêm Đường.

Không có lý do gì để từ chối, vì vậy chỉ có thể đồng ý như không có chuyện gì xảy ra.

Cô mỉm cười vẫy tay tiễn hai người đi, chiếc xe màu đen đã rời khỏi tầm mắt, cô quay đầu lại nói với Mạnh Nghênh với vẻ mặt cay đắng: "Không được, tớ không thể ở lại đây được nữa."

Vào ngày thứ ba sau khi khôi phục trí nhớ, Chung Lê đã nhận lời mời từ một thương hiệu mà cô có mối quan hệ tốt trước đó và bay đến Los Angeles để xem buổi biểu diễn.

Gọi là xem buổi biểu diễn, nhưng thực ra là để tránh sự xấu hổ được lập đi lập lại liên tục khi ở Vân Nghĩ.

Nơi đây không có khuôn mặt quen thuộc nào, không có ai đến chào hỏi và gọi cô là "Phó phu nhân", thậm chí không khí dường như thích hợp hơn để cô hít thở, tuyến phòng thủ tâm lý sắp sụp đổ vì xấu hổ của Chung Lê cuối cùng cũng được nới lỏng, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



Nhà họ Chung đã cho người đến vịnh Thiên Phụ để thu dọn hành lý của Chung Lê.

Dì Ngô cũng không hiểu tại sao bà ta chỉ nghỉ phép một ngày mà khi quay lại thì không thấy tăm hơi cô đâu. Hỏi Phó Văn Thâm Chung Lê đã đi đâu thì anh chỉ nói rằng cô đi giải khuây, và không đề cập đến bất cứ điều gì khác.

Khi người nhà họ Chung đến, bà ta không thể tự quyết định nên đã gọi cho Phó Văn Thâm để xin ý kiến.

Phó Văn Thâm không hề có phản ứng thừa, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Bảo họ nói lại với Chung Lê, đồ đạc do cô ấy tự dọn vào, muốn đem đi thì tự mình đến lấy."

Đương nhiên, người của nhà họ Chung cũng không ép buộc, để lần sau họ lại đến, họ hỏi liệu họ có thể mang Tây Tây đi không.

'Thú cưng thì không giống như những đồ vật không quan trọng khác, nếu không có thì bỏ tiền ra mua lại, nó là sinh mệnh không thể thay thế.

Phó Văn Thâm từ chối một cách thẳng thừng và dứt khoát: "Không được."

Người nhà họ Chung sửng sốt, không ngờ anh lại không "thấu tình đạt lý" đến vậy và định thương lượng với anh: “Phó tổng, dù sao Tây Tây cũng là mèo của tiểu thư nhà chúng tôi..."

Phó Văn Thâm vẫn với giọng điệu lạnh nhạt đó, không thể nhận ra được cảm xúc của anh, chỉ có một sự thờ ơ đến đáng sợ và vô cùng cứng rắn:

"Đó là mèo của tôi."

Những lời này được thuật lại nguyên xi đến tai Chung Lê ở bên kia đại dương, cô tức giận nói qua điện thoại: "Từ khi nào Tây Tây là mèo của anh ấy chứ? Thật quá đáng."

Đáng ghét, lại muốn giành quyền nuôi Tây Tây với cô ư.