Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 252



Phó Văn Thâm cởi găng tay và áo khoác, cầm theo chiếc bánh kem bước vào, quan sát vẻ mặt của cô rồi hỏi: "Sao vậy?"

Chung Lê cầm thìa và chỉ về một hướng, nhìn chằm chằm vào anh nói: "Hôm nay có người đến sửa hệ thống sưởi dưới sàn trong căn phòng đó."

Phó Văn Thâm ngước mắt lên và liếc nhìn phòng ngủ chính, hiểu được ý cô đang nói.

Anh nhàn nhạt thu tầm mắt lại, một chút khác thường trên mặt cũng không có.

Chung Lê chớp chớp mắt, dường như trên mặt cô tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Tiểu Thôi đã nói rõ ràng với tôi, các bộ phận cảm biến nhiệt trên toàn thế giới đã hết hàng và cũng không thể đặt hàng hơn nửa tháng rồi. Nhưng hôm nay giám đốc Hồ lại nói, các bộ phận đó sẽ đến vào hôm sau. Chồng, anh nghĩ tại sao anh ta lại nói dối tôi?"

Biết cô đang viện cớ, Phó Văn Thâm không trả lời mà đi vòng qua cô đến bàn ăn.

"Tôi đã gọi cho Tiểu Thôi, và anh ta nói chuyện này là do anh đã ra lệnh."

Phó Văn Thâm đặt chiếc bánh kem lên bàn ăn. Chung Lê bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc, trịnh trọng hỏi: "Chồng, có phải anh ta vu hãm anh không? Như vậy thật quá đáng, sao anh ta có thể làm như vậy. Người có lòng dạ xấu xa như vậy anh muốn sa thải anh ta không?”

Phó Văn Thâm đi đến quầy bar, cầm cốc lên và lấy một cốc nước ấm.

Chung Lê đặt trái lựu dở xuống, chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn: "Chồng, sao anh không nói chuyện? Có phải là anh chột dạ không?"

Phó Văn Thâm vẫn bình tĩnh uống nước, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô.



"Có phải anh cố ý làm như vậy không."

Chung Lê đưa ra kết luận, nhưng anh cũng không bác bỏ nó.

"Tại sao anh lại thông đồng với Tiểu Thôi để nói dối tôi?"

"Tại sao không để người ta sửa chữa hệ thống sưởi dưới sàn?"

Chung Lê hỏi một cậu, lại dùng ngón tay chọc vào. eo Phó Văn Thâm: "Ý của anh là gì?"

Không biết có phải Phó Văn Thâm bị câu hỏi của cô làm cho khó chịu hay không, anh đặt ly nước xuống, nắm lấy ngón tay cô và xoay người lại.

Vừa rồi cô dựa vào quá gần, nên khi anh xoay người lại, hai người liền dính sát vào nhau.

Chung Lê lùi lại nửa bước, nhưng Phó Văn Thâm lại ngay lập tức áp sát cô, ép cô vào góc vuông quầy bar.

Chung Lê dựa lưng vào kệ, Phó Văn Thâm đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống: "Em nghĩ sao?"

Vẻ mặt giả vờ nghiêm túc của Chung Lê bị khóe môi cười như không cười của anh không chống đỡ nổi, cô ngửa mặt lên, kiêu ngạo hỏi: "Có phải là do anh muốn ngủ chung phòng với tôi không?"

Phó Văn Thâm im lặng.

Chaung Lê đưa ngón tay chạm vào khuy áo sơ mi của anh, ôm lấy anh và hỏi anh: "Chồng, hôm nay anh có muốn tôi chuyển về không?"



Phó Văn Thâm im lặng một lúc, sau đó ánh mắt hiện lên cảm xúc không rõ, hỏi, "Em có muốn chuyển về không?"

“Tôi không trả lời.” Chung Lê hất hàm, “ tôi muốn anh nói. Phó Văn Thâm vẫn im lặng.

Chung Lê quay người và đi đến phòng khách: "Dì Ngô, giúp tôi dọn dẹp..."

Cô chưa đi được hai bước, Phó Văn Thâm đã nắm lấy cổ tay của cô và kéo lại vào trong lòng anh.

Chung Lê nằm trong lòng hắn, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo, rõ ràng là cố ý.

"Tôi biết là anh không nỡ mà."

Phó Văn Thâm ý vị không rõ hỏi, "Rất đắc ý?"

Chung Lê hơi nhướng lông mày lên, tự tin thừa nhận: "Ừm"

Phó Văn Thâm dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, khế vén những sợi ra sau tai cho cô.

Chung Lê làm ra vẻ ngoan hiền, nhàn nhạt thở dài, tự nhủ: "Tôi cũng không muốn chuyển về đâu. Chồng đã cố gắng hết sức dùng mọi cách để quang minh chính đại muốn cùng phòng với tôi như vậy. Nếu không chịu ngủ với anh, anh nhất định sẽ rất thất vọng."

Sau khi tắm xong, Chung Lê nhàn nhã nằm trên giường và gọi video call với Mạnh Nghênh, hỏi tối qua Hứa Dịch Châu có bắt nạt cô ấy không.