Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 296



“Hoàng Bách!” Trịnh Hoàng Phong nhìn chằm vào anh ta: “Em nói kiểu gì vậy? Ngay cả cách xưng hô cũng xa lạ như vậy?

“Vốn dĩ cũng không phải thân thiết lắm.” Anh ta rất có thành kiến với Trần Nam Phương: “Sợ rằng gọi nhầm thôi.”

“Bác sĩ Hoàng Bách thật kỳ lạ, xét ở phương diện nào đó không phải gọi là chị dâu sao?” Đỗ Thanh Hoa bên trong hét lên: “Mau gọi đi!”

“Có tin không, tôi sẽ làm cho cô vô sinh!” Trịnh Bách Hoàng mở cửa tức giận cảnh cáo.

Đỗ Thanh Hoa cũng rất cứng đầu: “Anh dám sao, thế thì tôi cũng không ngại cho anh mất giống luôn.”

Trân Nam Phương cùng với Trịnh Hoàng Phong: “…”

“Thanh Hoa, cậu khá hơn chưa?”

Trần Nam Phương định thần lại, vội vàng chạy đến giường nháy mắt với Đỗ Thanh Hoa.

“Được rồi, biết Trân Nam Phương cậu là người đẹp nhất, đừng nháy mắt với tớ nữa.”

Ngay sau đó, Trịnh Hoàng Bách cũng bị Trịnh Hoàng Phong gọi đi.

Nhưng một lúc sau, cửa phòng lại bị gõ….

Trần Nam Phương lại cho rằng là Trịnh Hoàng Bách tới, dặn dò Đỗ Thanh Hoa đừng đối đầu với đối phương nữa, mới mở miệng nói: “Mời vào.”

Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, đồng †ử của cô co rút lại, kinh ngạc nhìn người tới: “Sao cô lại đến đây?”



Đỗ Thanh Hoa nheo mắt lại: “Nơi này không chào đón cô, mau rời đi!”

Đứng ở cửa, Ngô Hà chẳng những không đi, còn chậm rãi tiến vào: “Tôi nghe nói cô bị thương, cho nên đặc biệt tới xem.”

“Đừng giả nhân giả nghĩa nữa, thương xót giả tạo.” Đỗ Thanh Hoa không cảm kích chút nào, cô ấy hơi nhấc người lên, kéo lấy tay Trần Nam Phương, ý bảo cô đừng mềm lòng.

Quả nhiên, Ngô Hà nhìn Trần Nam Phương bằng ánh mắt đau khổ: “Nam Phương… Cô có phải cũng không chào đón tôi không?.”

Thấy cô không trả lời, Ngô Hà tiếp tục nói: “Cô vẫn vì chuyện ở đại học đó sao? Tôi có thể giải thích, tôi thật sự đã không làm gì cả, không biết Minh Viễn…”

“Cô có làm hay không cô tự hiểu rõ.”

Đỗ Thanh Hoa ngắt lời, kiêu ngạo nói: “Có điều năng lực trước mặt vợ của Hà Minh Viễn tự mình cưới về nhà xưng hô ái muội, cô ngược lại rất thành thạo.”

“Tôi không có, Nam Phương tôi không phải cố ý, trước đây tôi gọi như thế, cho nên nhất thời không thay đổi.”

Giọng nói của Ngô Hà càng ngày càng thấp: “Nếu cô để ý, vậy sau này tôi sẽ không quan tâm anh ấy nữa, nhưng tôi thật sự muốn cùng các cô lại trở thành bạn tốt, bỏ qua quá khứ được không?”

Đỗ Thanh Hoa cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói “Thật sự là nằm mơ.”

“Nam Phương….” Ngô Hà mềm yếu, bất lực đứng tại nơi đó giống như một đóa hoa nhỏ sắp bị bão tố tập kích.

“Cô đừng gọi tôi như thế nữa.” Trân Nam Phương lạnh nhạt nói: “Nhiều năm ( như thế rất nhiều chuyện đều thay đổi rồi.”

“Nhưng mà cô từng nói, tình bạn giữa chúng ta sẽ không thay đổi.”