Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 136: Đức vua của mẹ



Vào tối ngày chủ nhật, Du Du Lan ngồi ở trong phòng khách chờ đợi.

Thấy từ ngoài sân bỗng rọi vào hai ánh đèn màu vàng, liền biết ngay Mạn Châu Sa Hoàng đã về.

Bà đứng lên, chạy vội ra bên ngoài.

"Sa Hoàng, con thực sự đã giữ lời hứa."

Du Du Lan vui vẻ vòng qua hàng ghế sau, bước vào từ cửa xe được anh mở ra sẵn.

"Con đối với mẹ đã thất hứa bao giờ?"

Anh mỉm cười ân cần, bắt đầu khỏi động xe rời đi.

Bên đường, những cột đèn chiếu sắc sáng nhờ nhờ, nhìn ra từ của xe trông chúng chẳng khác nào những vệt sáng bị kéo ra thành sợi.

Mạn Châu Sa Hoàng tập trung lái xe, nhìn lên cửa kính chiếu hậu thấy Du Du Lan đang lơ đãng mà nắm lấy vạt váy.

"Hôm nay trông mẹ tuyệt lắm."

Du Du Lan ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên vốn đã tỉ lệ nghịch với số tuổi, nay cười lên lại càng thêm tươi tắn.

"Mẹ chỉ chọn một bộ vừa mắt thôi. Con thấy nó đẹp thật sao?"

Bà sẽ không bao giờ nói với anh rằng bà đã chuẩn bị cả sáng nay chỉ để cùng anh được ra bên ngoài.

Mạn Châu Sa Hoàng hỏi Du Du Lan muốn đi đâu, bà chỉ ngừng lại suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói.

"Đến khu mua sắm đi."

Anh dừng xe ở bãi đỗ trước cửa khu trung tâm thương mại, theo sau bà bước vào bên trong.

Du Du Lan đi vào trong một cửa hiệu thời trang, bà thử những bộ đồ mà mình lấy xuống, đi xem qua cả một vòng, những những gian treo đầy quần áo.

Nhưng cuối cùng khi ra ngoài lại chẳng mua gì cả.

"Mẹ không mua gì sao?" Mạn Châu Sa Hoàng thấy bà dùng rất nhiều thời gian để xem qua cửa tiệm, lại tay không bước ra bên ngoài: "Không có đồ gì vừa ý mẹ?"

"Không phải." Bà lắc đầu: "Chỉ là mẹ nghĩ mình đã quá tuổi để có hứng thú tới những món đồ đó."

"Đâu phải vậy?" Tuổi tác không có quyền quyết định thứ mà mình muốn. Hơn mẹ khoảng 20 tuổi, còn có một cụ bà lái xe motor đấy thôi."

Du Du Lan nghe được câu này của anh, không nhịn được phì cười.

"Ai kể cho con nghe chuyện ấy?"

"Thi Tịnh ạ." Anh thẳng thắn trả lời.

"Thằng bé hiểu biết thật."

Nói xong, bà tiếp tục xem qua khu siêu thị, những gian ẩm thực, nhìn những kệ sách bên trong những cửa hàng.

Suốt những bước chân bà đi, đều có Mạn Châu Sa Hoàng theo sau lưng.

Thấy Du Du Lan tiến vào rất nhiều nơi khác nhau trong trung tâm thương mại, nhưng khi ra ngoài đều không mua bất cứ thứ đồ nào, anh cũng không nói gì, chỉ kiên nhẫn cùng bà đi vòng quanh nơi đây.

Thực ra, Du Du Lan không hề có ý định vào trung tâm thương mại để mua hay tìm thứ gì cả, bà chỉ là đang tận hưởng cảm giác khi có người luôn đi cùng mình, mà đặc biệt khi người ấy lại là anh.

"Đi thôi, mẹ xem xong rồi."

Du Du Lan khoác tay Mạn Châu Sa Hoàng, được anh dìu ra khỏi trung tâm thương mại, mở cửa xe để bà vào bên trong.

Trong lúc Du Du Lan không để ý, anh đã vội cất một túi quà nhỏ từ trong túi áo vào ngăn đựng nhỏ ở ghế lái phụ.

"Mẹ còn muốn được đi đâu nữa không?"

"Ừm..." Du Du Lan giả bộ suy nghĩ, nhưng thực ra bà đã có sẵn đáp án rất lâu từ trong lòng: "Mẹ muốn... đi đến chỗ khu vui chơi trẻ con ấy..."

Mạn Châu Sa Hoàng hơi ngây người, không hiểu hỏi lại.

"Khu vui chơi?"

"... Ừ... mẹ muốn ra đó."

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của bà như đã lấy hết tất cả dũng khí để nói ra câu mong muốn.

Anh chỉ là không biết tại sao việc mẹ nhờ con đi tới đó thôi nhưng đối với bà lại khó khăn đến như vậy.

Chỉ một lời thôi, anh sẽ thực hiện những điều mà bà muốn mà?

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, sau khoảng một thời gian thì dừng lại ở trước cổng vào khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi.

Nơi đây đã được xây từ khoảng hơn 20 năm trước rồi, nhưng qua nhiều lần tu sửa nên trông vẫn còn rất mới.

Rõ ràng sự xuất hiện của hai người lớn như là một nét vẽ như quệt giữa một bức tranh đầy màu sắc, khiến cho quanh cảnh nơi đây thay đổi một cách mới lạ.

Không những thế, ngoại hình của hai mẹ con nhà họ Mạn lại vô cùng nổi bật, kéo theo rất nhiều những ánh mắt hiếu kì của trẻ nhỏ và phụ huynh của chúng.

Nhưng họ không quan tâm cho lắm.

Du Du Lan lướt về phía trước, còn Mạn Châu Sa Hoàng đi sau lưng bà.

Du Du Lan dừng lại ở trước một tòa lâu đài bằng nhựa, anh cũng dừng lại rồi đứng bên cạnh bà.

"Hồi con còn nhỏ, bố của con không muốn con đi tới những nơi này, bảo rằng những nơi dành cho dân thường không hợp với con. Nhưng mẹ vẫn luôn bế con trốn ra ngoài này chơi."

"... Con nhớ."

Lúc ấy anh chỉ tầm 5 tuổi, nhưng đã phải chịu sự giáo dục nghiêm khắc của Mạn Trạch Lăng.

Anh không thích học, cũng muốn được ra khu vui chơi nhưng không dám nói ra, chính Du Du Lan đã nhận ra điều này, bèn nhằm lúc Mạn Trạch Lăng không có ở nhà, đã dắt anh ra đây để chơi.

Mặc dù sau đó bị Mạn Trạch Lăng phát hiện và chiến tranh lạnh trong gia đình, bà vẫn chưa từng bày tỏ sự hối hận vì đã dẫn anh đi.

"Khi ấy con rất thích được trèo lên đỉnh của tòa lâu đài này rồi hô với mẹ ở bên dưới. Úi! Hình như nó được xây lại to hơn thì phải?"

Du Du Lan phì cười, hoài niệm nhớ về những kí ức xưa kia, khi khoảng cách giữa những thành viên trong gia đình không hề xa cách như bây giờ.

Đợt trước bà phạt anh vì vụ tin đồn, cũng là phải vận tất cả những khí lực của mình để truyền mệnh lệnh.

"Con đã nói khi lớn lên con sẽ làm vua cai trị, sẽ không để bất cứ ai khinh thường, và cũng không cho phép bất cứ ai được phép sai bảo con. Rằng con sẽ không để bất cứ ai làm ảnh hưởng đến ngôi vị của mình. Con sẽ làm những điều con muốn."

"Mẹ hỏi tại sao con lại tự tin đến như vậy, con chỉ bảo, đó là do có mẹ ủng hộ con."

Mạn Châu Sa Hoàng nhìn Du Du Lan, chỉ thấy bà mỉm cười dịu dàng như những ngọn gió ấm mùa xuân.

"Bây giờ cũng vậy. Thi Tịnh chính là mục tiêu của con, là mong ước của con. Mẹ sẽ không cấm cản, sẽ mãi ủng hộ con. Cứ làm những điều mà mình muốn, Mạn Trạch Lăng cứ để mẹ giải quyết."

"Mẹ biết con luôn lo lắng về gia đình, và Thi Tịnh cũng vậy. Mẹ không muốn các con lâm vào trở ngại vì bọn mẹ."

"Cứ đi theo mục tiêu của con, đức vua của mẹ."