Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 123: 123




Bạch Thường Hi nằm dài ở trên ghế sô pha, một tay giữ lấy góc áo Bánh Bao không cho chạy lung tung, một tay ấn vào nút chuyển kênh liên tục trên điều khiển ti vi.
"Hầy! Chán quá..." Cô mệt mỏi trườn dài trên ghế, tắt ti vi đang chiếu những chương trình chán ngắt chỉ dành cho người già (theo cô nghĩ là vậy).
Mong rằng Bạch Thi Tịnh về sớm sớm một chút để cô còn có người mà nài nỉ cho xin đồ ăn.
Bỗng từ ngoài cổng nhà vọng ra tiếng xe ô tô dừng đỗ, Bạch Thường Hi ngóc đầu nhìn thử liền thấy Bạch Thi Tịnh mở cửa xe bước ra bên ngoài.
Í! Vừa nhắc xong đã xuất hiện rồi.
Bạch Thường Hi vụt người dậy rồi chạy nhanh ra ngoài sân, vòng tay ôm vào người Bạch Thi Tịnh nhõng nhẽo.
"Anh ưi! Em muốn..."
"Muốn thì tự đi mà mua." Bạch Thi Tịnh lập tức đoán ngay cô đòi mua trà sữa mà cự tuyệt: "Anh mày không phải là máy bán đồ ăn tự động của mày."
"Èo!" Bạch Thường Hi chán nản mà nhéo vào người cậu.
Cô cứ liên mồm mà chê Bạch Thi Tịnh làm anh mà chẳng thương em khiến cho Bạch Thi Tịnh đang từ nghiêm mặt cũng phải phì cười.
Sao Bạch Thường Hi và Mạn Châu Sa Hoàng giống nhau thế nhỉ?
Gì mà cậu chẳng thương họ.

Bạch Thi Tịnh xoa đầu Bạch Thường Hi, hướng về phía Mạn Châu Sa Hoàng trong xe mà nở một nụ cười.
"Cảm ơn đã đưa tôi về mặc dù nó chẳng cần thiết lắm." Ngồi ngay ở trạm xe Bus cuối cùng lại lên xe ô tô.
"Ừm." Mạn Châu Sa Hoàng hạ thấp cửa kính xuống hết cỡ, hơi hướng người ra bên ngoài: "Dù nó chẳng cần thiết nhưng anh vẫn cần "tiền công" đấy."
Cậu biết ý nghĩ của anh, biểu cảm thờ ơ mà lấy tay miết nhẹ hai cánh môi của Mạn Châu Sa Hoàng.
"Để cho môi tôi được nghỉ chút đi."
"Khì!"
Mạn Châu Sa Hoàng bỗng câu lên khóe miệng đẹp đẽ làm cho mọi người xung quanh phải choáng váng bởi vì ánh hào quanh rựa rỡ của nó.
Một nụ cười rất tự nhiên với hàm răng trắng, còn có thể so sánh với mặt trời lúc sớm hôm.
Bạch Thi Tịnh đang tính mắng anh biến thái lại vì nụ cười ấy mà đờ người, vì quá chói mắt nên vội vàng hôn anh một cái để cho anh rời đi.
"Em ấy bị sao vậy nhỉ?"
Mạn Châu Sa Hoàng khó hiểu nhìn Bạch Thi Tịnh chạy vào nhà tìm thuốc nhỏ mắt, cả Bạch Thường Hi cũng đòi nhỏ theo.

Quay đầu thì phát hiện Hibicus đã đeo kính râm từ lúc nào.
"Là do ngài cười đấy ạ." Hibicus không vòng vo gì mà nói thẳng ra luôn.

Mà thẳng hơn nữa là không quen nhìn anh cười thoải mái như thế này.
Nhưng sự thẳng thắn chân thành ấy của anh lại lỡ làm Mạn Châu Sa Hoàng càng thêm hoang mang.
"Bộ tôi cười xấu lắm sao?"
"...!Thôi, ngài không cần phải nghĩ nhiều về nó đâu."
Hibicus nhấn ga xe rời đi, còn không quên truyền lại lời nhắn của Mạn Kỳ Tuyết.
"Mạn tiểu thư đã liên lạc với tôi nói ngài khi về nhà nhớ chuẩn bị sẵn súng và bảo hiểm nhân thọ để theo ngài ấy vào rừng săn bắn.


Còn muốn nhắc cho ngài biết rằng khi ngài rời đi, tiểu thư đã phải rất vất vả nói đỡ cho sự vắng mặt của ngài với mọi người ở đấy."
Nói đoạn, Hibicus liếc lên gương chiếu hậu, thấy Mạn Châu Sa Hoàng đang thẫn thờ vẫn nhìn theo căn nhà của Bạch Thi Tịnh liền biết nãy giờ anh chẳng thèm nghe gì cả.
Anh ta thở dài, tự nhủ sắp tới Mạn gia sẽ lại phải nhờ anh thu dọn hiện trường thảm khốc do hai chị em họ gây ra.
Đang trong bầu không khí yên ắng, bỗng Mạn Châu Sa Hoàng cất tiếng.
"Em ấy giải quyết mọi chuyện thật ổn thỏa."
Mới đầu Hibicus còn hơi giật mình, sau một hồi suy nghĩ thì nhận ra đại ý mà Mạn Châu Sa Hoàng đang nói.
"Vâng.

Cậu ấy là một người rất giỏi khi có thể gọn gàng khắc phục hậu việc của Lại Vi Vi."
"Đúng vậy, em ấy rất giỏi." Mạn Châu Sa Hoàng lầm bầm: "Bạch Thường Hi đã hoàn toàn bình phục, Lại Vi Vi hiện đang yên ổn trở về Lại gia.

Mọi tin đồn và lời bàn tán đêm hôm đó cũng đã lắng xuống rất nhanh chỉ với vài lời em ấy nói."
Anh cứ nghĩ, lại cảm thấy tự hào vì người đó là cậu.
"Em ấy mới là người giỏi giang, là thiên tài.


Còn tôi thì chỉ là một tên nhờ sống và thừa hưởng sẵn sự nghiệp của gia đình mới có cuộc sống ngày hôm nay mà thôi, còn lại chẳng có tài gì cả, chỉ là một tên đầu óc bình thường."1
"..." Vâng, ngài bình thường lắm.

Chỉ sương sương biến Mạn thị từ một doanh nghiệp non trẻ trở thành một tập đoàn thống trị cả thành phố.

Mỗi năm lợi nhuận chỉ thu về có trăm triệu đô đơn lẻ.

Ngài thật cmn bình thường!
Nhớ cái vụ chuyển khoản 600 nghìn đô cho Bạch Thi Tịnh không?
Nếu mà cậu không nổi cáu vì chuyện nhận tiền không công thì ảnh đã chuyển luôn 100 triệu chứ 100 nghìn gì chứ?
Hibicus choáng đầu, thôi chẳng muốn cùng anh bàn luận về vấn đề này nữa..