Người Tìm Xác

Chương 243: Phần mộ tổ tiên đông đúc



Tôi vừa nhận điện thoại của Lưu Lan vừa đọc, tiêu đề viết: “Sinh viên đi vào thôn hoang, giấc mơ hãi hùng và cái chết kì lạ!” Phía dưới còn có tư liệu về học sinh xấu số đó, nhìn ảnh chụp mới biết đó là Lý Cương - người đêm qua tôi đã gặp.

“Anh ta là quỷ ư... nhưng kì lạ là tôi đã từng vỗ vai anh ta, từng ôm anh ta, cảm giác rất chân thực, không giống ma quỷ!” Tôi không thể tin được, nói.

Chú Lê suy tư một hồi rồi nói với tôi: “Nhìn thái độ ngày hôm qua, rất có thể cậu ta không biết là mình đã chết, chắc là đã bị nhốt ở đây...”

“Bị nhốt ở đây? Anh ta bị ai vây khốn ở đây?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Chú Lê lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ bị chính mình, cũng có lẽ là kẻ đã giết cậu ta...”

Tôi thầm sợ hãi: “Không phải anh ta chết vì bệnh tim ư?”

Chú Lê cười lạnh nói: “Bệnh tim thì cũng phải có nguyên nhân, nếu không phải do nhìn thấy điều gì đó khiến mình không chấp nhận nổi, thì làm sao phát bệnh được?”

Tôi nghe chú Lê nói vậy, lập tức nghĩ tới âm hồn nhập vào Lưu Lan. Tuy làng kế bên thi thể rất nhiều, nhưng đa số bọn họ sau khi chết đều không có oán khí, chỉ có người ở sân sau kia, oán khí của cô ta theo thời gian chẳng những không giảm, mà còn tăng lên.

“Làm sao bây giờ?” Tôi hỏi ý kiến của Chú Lê.

Chú Lê suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên đừng quan tâm đến điều này nữa, bây giờ chúng ta đi tìm phần mộ của Thiệu gia trước rồi sẽ tính sau.”

Đúng vậy, không nói thì tôi cũng quên, đây mới là đại sự mà chúng tôi muốn làm! Sau khi đã quyết định, chúng tôi ăn sáng đơn giản, rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đến thôn phía Nam.

Trước khi đi, chú Lê lấy ra một lá bùa màu vàng, thuận tay dán lên cửa sổ, làm tôi tò mò hỏi: “Cái này có thể trấn quỷ ư?”

Chú Lê cười thần bí nói: “Khó mà nói là có thể trấn quỷ hay không, nhưng để hù dọa ai đó thì không thành vấn đề, âm hồn bên trong viện kia chỉ làm bị thương được người sống đi vào trong đó, bùa này để cảnh cáo ai muốn đi vào”.

Tôi gật đầu, nói: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay!”

Ra khỏi thôn Thái Bình, tôi cố nhớ lại hình ảnh đã thấy trước đây, hy vọng có thể tìm được địa điểm thích hợp như trong trí nhớ. Đáng tiếc, hi vọng mỏi mòn, chúng tôi đi về phía Nam cả ngày trên núi, nhưng cảm giác như càng đi càng thấy xa.

Tìm mộ lần này, tuy tôi không cảm nhận được vị trí cụ thể của mộ phần tổ tiên nhà họ Thiệu, nhưng trong lúc vô thức lại phát hiện có không ít mộ phần nhà khác bị san bằng. Xem ra những mộ phần này là của những người không may mắn trong trận động đất trước kia.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến buổi trưa, chúng tôi đều đã mệt và đói, muốn dừng lại nghỉ chân, chợt tôi thấy phía trước có chôn rất nhiều xác cổ đời Thanh, trong đó có lão tổ tông của Thiệu Kiến Hoa - Thiệu Chi Lam!

Tôi không nghĩ tới phần mộ tổ tiên của Thiệu gia lại lớn như vậy, đoán chừng cũng phải đến trên trăm di thể tổ tiên được chôn cất ở đây... Nếu như Thiệu Kiến Hoa không chuẩn bị một miếng đất riêng, thì thật là không có đủ chỗ để chôn cất nhiều vị tổ tiên như vậy.

Nhưng Tôn Bằng Phi nói cho tôi biết, điều này không cần lo, theo như anh ta biết, từ hai năm trước, Thiệu Kiến Hoa đã chuẩn bị hai mộ viên ở trong nước, đoán chừng cũng đã làm xong rồi, hơn một trăm huyệt cho tổ tiên hẳn là không vấn đề gì.

Tôi tự thầm mỉa mai một trận, kẻ có tiền đúng là có thể tùy hứng. Chú Lê có nhìn thoáng qua phong thủy nơi này, sau đó nói ngay: “Không thể di chuyển... không thể di chuyển đâu... Phong thủy nơi này quá tốt, nhà họ Thiệu có được thời vận như bây giờ cũng không phải là không có đạo lý. Nếu năm đó, nơi này không chỉ bị san bằng, mà bị đào lên, thì thật không biết nhà họ Thiệu có thể có được gia nghiệp to lớn như bây giờ không...”

Tôi cũng hiểu được mấy phần đạo lý của chú Lê. Bây giờ nếu đã tìm được vị trí mộ phần, không bằng xây dựng lại trên nền ban đầu, như vậy có thể giảm được nhiều phiền phức. Sau đó chúng tôi tìm kiếm vài hòn đá vừa phải để làm ký hiệu, để lần sau quay lại có thể dễ dàng tìm được nơi này.

Sau khi Tôn Bằng Phi liên hệ với Thiệu Kiến Hoa, nói lại ý của chú Lê với anh ta, anh ta nói sẽ nhanh chóng liên hệ với chính quyền địa phương để thương lượng, nghĩ cách mua lại mảnh đất này. Anh ta còn nhờ Tôn Bằng Phi nói lời cảm ơn đến chú Lê, nói khi mình đến nơi sẽ gặp mặt bàn chuyện với cả nhóm.

Tôi nghe khẩu khí nói chuyện của Thiệu Kiến Hoa như thể chưa đến hai ngày là có thể có được mảnh đất này vậy. Mặc dù đây là một mảnh đất hoang, nhưng muốn thương lượng với chính phủ để có được nó sợ là cũng phải dăm ba tháng.

Nghe Tôn Bằng Phi nói chuyện như vậy, người khác có thể cũng nghĩ như thế. Nhưng họ không biết rằng Thiệu Kiến Hoa có lẽ sẽ dễ dàng mua được mảnh đất này, vì lúc trước Cục thương mại ở đây đã liên hệ với Thiệu Kiến Hoa, hy vọng anh ta có thể tới đây đầu tư xây dựng, đồng thời cũng hứa sẽ có những điều kiện ưu đãi. Cho nên nếu Thiệu Kiến Hoa muốn mảnh đất này, chắc sẽ không thành vấn đề. Dù sao cũng là dùng một mảnh đất hoang đổi lấy dự án đầu tư cả trăm triệu đồng, vị lãnh đạo ở đây sẽ không tính toán rạch ròi món nợ này đâu!

Chúng tôi làm xong các ký hiệu, thì lái xe về thôn Thái Bình, chú Lê nói muốn xem có thể xử lý chuyện trong nhà kia trước hừng đông được không. Tôi nghe khẩu khí của chú khá tự tin, cũng không biết là ai hôm qua còn không dám vào nhà chính...

Một lần nữa trở lại tòa nhà cũ kia, có lẽ do chuyện quái dị ngày hôm qua, mà chú Lê đi lại vài vòng bên ngoài nhà cũ, cuối cùng cho ra kết luận là: Tối nay chúng ta phải ở lại chỗ này một đêm...

Chúng tôi đều là đàn ông thì chẳng sao cả, có điều Lưu Lan vẫn sợ hãi. Chú Lê lại dọa cô ấy, trừ phi giải quyết triệt để việc này, nếu không nữ quỷ đã từng nhập vào thân thể của cô ấy rất khó đảm bảo nó sẽ không lặp lại.

Tôi vừa nghe vừa thầm nghĩ, lão gia hỏa này thật quá không phúc hậu rồi, đêm qua Lưu Lan đã bị kinh sợ, vậy mà bây giờ còn nói chuyện này? Chỉ là trong chuyện này, bản lĩnh đắn đo lòng người của chú Lê luôn luôn chuẩn hơn tôi.

Chỉ thấy Lưu Lan đăm chiêu một lát nói: “... Hay là ở một đêm, cháu cũng không muốn đem cái ô uế này về nhà đâu...”

Khóe miệng chú Lê hơi nhếch lên, sau đó cười cười nói với cô ấy: “Yên tâm, tối nay nhất định sẽ có một kết quả viên mãn.”

Lần này, chúng tôi dựng lều trước, sau đó mọi người ngồi trong lều chờ mặt trời lặn.

Chú Lê dặn Lưu Lan, tối nay bất luận nghe thấy cái gì cũng không được ra khỏi lều, nếu muốn đi vệ sinh thì dùng cái chai để giải quyết trong lều! Lưu Lan đỏ mặt chui vào trong.

Màn đêm dần buông xuống, chúng tôi nín thở, không dám thở mạnh lấy một cái...

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh có người đi đi lại lại, nghe giống như người đi lượm củi để nhóm lửa. Xem ra Lý Cương vẫn lặp lại những hành động như ngày hôm qua.