Người Tìm Xác

Chương 234: Chịu dày vò vĩnh viễn



Sở Thiên Nhất vui vẻ thay quần áo của tôi, còn nói tôi rất cẩn thận, biết mang theo một bộ quần áo sạch khác để dự phòng. Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm tư nào nghe cậu ta nói nữa, chỉ chăm chăm muốn tìm cơ hội ra tay.

Trên người tôi mang theo con dao giải phẫu, mấy lần đi phía sau cậu ta định ra tay, nhưng cuối cùng lại không có đủ dũng khí. Ngay tại lúc tôi sắp từ bỏ ý định, thì đột nhiên Thiên Nhất trượt chân, ngã lăn xuống một đoạn dốc.

Tôi cuống quít chạy xuống tìm, phát hiện đầu của cậu ta bị đụng vào đá, đã hôn mê bất tỉnh. Cứu? Hay là giết cậu ta đây? Hai lựa chọn này không ngừng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng ngay lúc còn chưa chọn lựa được, tôi vẫn cõng cậu ta rời khỏi đó.

Chiều cao của chúng tôi sấp sỉ nhau, tôi phải tốn rất nhiều sức mới đưa được cậu ta lên chỗ cao, cả người mệt lử. Thế là tôi ngồi trên mặt đất một lúc để hồi lại sức, ngay lúc này, tôi đưa ra lựa chọn…

Tôi kéo Sở Thiên Nhất đến một rừng cây khá dày, lúc đó cậu ta vẫn còn một chút tri giác, ánh mắt cậu ta khi đó, đến bây giờ tôi cũng không thể quên được, thắc mắc? Mê man? Không hiểu gì cả…

Tính mạng con người thật ra rất yếu đuối, tôi chỉ cần dùng dao mổ cắt nhẹ vào động mạch cổ của cậu ta là máu chảy ra ngay. Vì sợ làm bẩn quần áo nên trước đó tôi còn đào trên đất một cái hố nhỏ để hứng máu, máu của cậu ta cứ tuôn như suối xuống cái hố.

Vì mất máu quá nhiều mà Thiên Nhất bị co giật, tôi đè cậu ta lại, hi vọng cậu ta có thể sớm chết đi. Nhìn cơ thể cậu ta dần trở nên lạnh lẽo, tôi biết đã không thể cứu được nữa rồi. Tôi lấy ra một lọ axit mạnh mà mình đã chuẩn bị từ trước, đốt rụi mười ngón tay của cậu ta, sau đó lại tách đầu cậu ta ra khỏi cơ thể.

Tôi mới chỉ học lý thuyết về phần giải phẫu cơ thể người thôi, không ngờ cỗ thi thể đầu tiên mà tôi chạm vào lại là của… Sở Thiên Nhất. Lúc ấy tôi nghĩ mình chỉ cần cắt đầu cậu ta ra, thì chắc chắn họ sẽ nghĩ cỗ thi thể này là mình, sẽ không ai biết được rằng người hôm nay chết ở đây chính là Sở Thiên Nhất.

Chôn đầu cậu ta xong, tôi đột nhiên phát hiện ra một lỗ hổng trong kế hoạch của mình, chính là chân của tôi và Thiên Nhất không giống nhau, cậu ta không thể đi vừa đôi giày của tôi. Nếu cảnh sát phát hiện cậu ta đi một đôi giày không vừa chân, chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của cậu ta.

Tôi vội cởi giày của cậu ta ra và đặt ở trong túi ba lô của mình, để Thiên Nhất chân trần, không đi gì cả…

Xử lý xong mọi thứ, tôi lấy trong túi ra một tấm vải nhựa rất lớn, gói kỹ thi thể của Thiên Nhất vào, sau đó kéo tới địa điểm mình chuẩn bị để vứt xác. Lúc ấy không hiểu tôi lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, giống như là đã dùng toàn bộ sức lực của cả đời mình cộng lại vậy.

Vì không muốn để lại bất cứ dấu vết gì, tôi cũng dùng chân trần để kéo xác qua đó, rồi đặt cậu ta xuống đất, tiếp đấy kéo mạnh miếng vải nhựa, để thi thể Thiên Nhất lăn vài vòng tới chỗ cách đó vài mét, nằm ngửa trên mặt đất.

Thời điểm tôi xuống núi thì trời còn chưa tối, thế là tôi vội vàng trả phòng. Đi suốt đêm trở về nơi cư trú trong hộ khẩu của Thiên Nhất. Sau đó tôi đến tiệm cắt tóc, cắt thành kiểu tóc giống như Thiên Nhất. Hôm sau tôi cầm hộ khẩu của cậu ta, đi làm thẻ căn cước mới.

Đúng như tôi dự đoán, nhân viên đăng kí hộ tịch không phát hiện ra tôi không phải là Sở Thiên Nhất, nên tôi rất thuận lợi làm được thẻ căn cước mới. Cũng bắt đầu từ đó, cho dù đi đến đâu, tôi cũng dùng thân phận của Sở Thiên Nhất.

Có tấm thẻ căn cước này, khi đi làm hộ chiếu cùng visa, không ai nghi ngờ tôi không phải là Sở Thiên Nhất cả. Mãi cho tới khi đặt chân đến Mỹ, tôi biết từ nay về sau mình chính là Sở Thiên Nhất rồi!

***

Nghe Cổ Diệp nói rất nhiều, nhưng tôi phát hiện anh ta không hề nhắc tới bà Sở, chẳng lẽ anh ta có thể đoán ra bà ấy sẽ phát bệnh tim ư? Nghĩ thế nên tôi hỏi: “Vậy còn bà Sở thì sao? Anh không sợ có một ngày bà ấy sẽ nhận ra mình à? Hay là anh đã sớm có biện pháp trừ khử bà ấy?”

Cổ Diệp nghe tôi nói thế thì đứng phắt dậy, dùng vẻ mặt khác thường nói: “Bà ấy chết không liên quan gì tới tôi! Năm đó tôi còn chẳng gặp bà ấy!”

“Anh còn dám nói bà ấy chết không liên quan gì đến mình? Nếu không phải do anh giết chết cháu của bà ấy, rồi để bà ấy nhìn thấy tin tức thông báo tìm xác, thì sao bà ấy nhất thời kích động mà tái phát bệnh tim rồi qua đời chứ?” Tôi cáu kỉnh phản bác.

Cổ Diệp nghe trong lại ngồi về ghế của mình, một lúc lâu sau cũng không nói thêm câu nào…

Tôi nhìn gã ích kỷ, tư lợi, tự cho mình là đúng ở trước mắt, giọng nói cũng trầm hẳn đi: “Anh có thể không chấp nhận tình yêu của Sở Thiên Nhất, thậm chí ném trái tim nóng rực của anh ta xuống đất, nhưng tại sao lại muốn giết anh ta hả?”

Mặt Cổ Diệp không một cảm xúc, bên ngoài nhìn không ra một chút gợn sóng nào cả…

Tôi nhìn anh ta, cười gằn: “Anh có biết mình ở trong lòng của anh ta là hạng người gì không? Khi anh ta biết về xuất thân của anh thì không xem thường anh, ngược lại còn rất khâm phục, thậm chí đau lòng thay cho anh… Nhưng anh thì sao? Anh nhìn anh ta với ánh mắt gì? Anh tự cho rằng mình cao quý hơn anh ta à? Đúng, anh ta thích anh, nhưng anh ta đâu có ép anh phải thích lại, thậm chí còn chưa từng để lộ ra một chút tâm tư nào. Anh ta chỉ muốn rời đi, để anh vui vẻ… Anh ta là người duy nhất không muốn gì trên người anh cả, chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, nhưng anh lại giết anh ta! Anh không thể chấp nhận tình cảm của anh ta dành cho mình, nhưng điều này chỉ chứng tỏ trong lòng anh cũng có tình cảm với anh ta, nhưng anh không có dũng khí đối mặt với điều đó, thừa nhận đi. Trong tiềm thức, anh luôn cho rằng anh ta không thể có chỗ bẩn thỉu nào cả, bởi vì anh ta là người duy nhất trong đời này mà anh yêu thích và hâm mộ. Nên trong lòng anh, anh ta nhất định phải là người hoàn mĩ không thể có khuyết điểm nào… Thế nhưng trên đời này làm gì có ai mà không có khiếm khuyết chứ? Chính anh còn không phải thì sao có thể yêu cầu người khác được đây? Anh cảm thấy ‘Sở Thiên Nhất’ bây giờ là hoàn mỹ nhất à? Có còn là Sở Thiên Mỹ có máu thịt, có tình cảm như lúc trước không? Anh có biết điều mình làm sai nhất là gì không? Chính là đã tự tay giết chết người duy nhất quan tâm đến mình! Những năm vừa qua anh sống có vui không? Anh liên tục đắp nặn một Sở Thiên Nhất hoàn mĩ trong lòng, thế còn anh thì sao? Anh quên mất chính mình rồi à? Tôi tin chắc rằng, nếu hôm nay Sở Nhất Thiên vẫn còn sống, thì anh sẽ sống vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều… Ngay đến cả trước khi chết, anh ta cũng không trách anh, mà chỉ nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao mình toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh như thế, mà anh lại hận, lại muốn giết anh ta…”

Nói xong những lời này, tôi bỏ lại Cổ Diệp đang mặt đầy nước mắt. Tôi không muốn nhìn thấy tên này thêm một phút nào nữa, anh ta không đáng để tôi đồng tình, càng không đáng với tình yêu của Sở Thiên Nhất. Cho dù trong mắt người ngoài, anh ta là người thành công, nhưng tôi biết, bắt đầu từ bây giờ nội tâm của anh ta sẽ bị giày vò cả đời. Vì sẽ chẳng còn một ai giống như Sở Thiên Nhất, yêu anh ta nhiều đến thế… Anh ta tự tay giết đi người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cũng đồng thời giết đi chính mình…