Người Tìm Xác

Chương 212: Tự tử ở đập chứa nước



Chú Lê thấy tôi mang đồ nhắm tới, thì tủm tỉm cười bảo Đinh Nhất mang rượu ra, ba chúng tôi ngồi uống rượu. Nhờ chú Lê dạy bảo, nên tôi cũng đã uống hết được hai chén rượu đế, theo như cách nói của ông ấy thì: “Cháu phải luyện tửu lượng đi biết không? Nếu không thì khó mà làm ăn gì được!”

Ba chúng tôi đang nói chuyện thì đột nhiên trời đổ mưa to, từng tia sét bổ xuống liên tiếp, chú Lê bỗng lắc đầu nói: “Không biết chừng là tên yêu tinh nào đang độ kiếp đấy!”

Tôi ăn một củ lạc, buồn cười nói: “Chú Lê, có phải chú đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không? Lại còn độ kiếp…”

Ai ngờ chú Lê lại nghiêm mặt: “Không ai nói đùa với cháu chuyện này đâu, nếu không lần sau gặp được Trang Hà, cháu có thể hỏi hắn xem, mấy thần tiên như hắn có cần độ kiếp không?”

Tôi cười ầm lên: “Chú muốn cháu đi hỏi anh ta, nhưng cháu lại không muốn gặp tên hồ ly tinh đó đâu, mỗi lần gặp đều không có chuyện gì tốt!”

Đang nói tới đây, đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng đập cửa rất mạnh. Chú Lê sầm mặt, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên tay, giờ này còn đến gõ cửa thì chắc không phải là chuyện tốt!

Đinh Nhất đi ra mở cửa, phát hiện có hai người đàn ông ướt sũng đang đứng bên ngoài. Chú Lê vung tay lên, nói: “Bên ngoài trời mưa lớn, mời khách vào nhà nói chuyện…”

Tôi để chén rượu xuống, dụi mắt để cố tỉnh rượu một chút, rồi nhìn hai người mới tới. Đó là hai người đàn ông, một già một trẻ, mặt hao hao nhau, nếu không phải cha con thì cũng là chú cháu.

Sau khi vào nhà, người đàn ông lớn tuổi hơn lo lắng nói: “Xin hỏi Lê đại sư có nhà không, chúng tôi có việc gấp cần tìm ông ấy.”

Chú Lê đứng lên: “Chính là tôi, không biết hai vị có chuyện gì?”

Ông chú kia nghe thấy thế, suýt thì quỳ xuống, may mà chú Lê nhanh tay nhanh mắt cản lại! Bình thường chú Lê hay nói với chúng tôi rằng, nếu không phải người thân quen thì phải chú ý, không thể nhận lễ lớn của người khác được. Đặc biệt là với những người có tuổi tác bối phận lớn hơn mình thì càng không, làm như thế sẽ bị giảm thọ, cho nên chú Lê chưa từng nhận quỳ lạy của ai cả.

Chú Lê vừa nâng ông chú kia dậy, vừa nói: “Ông anh này, anh có việc gì cứ nói thẳng, nếu họ Lê tôi đây có thể giúp thì quyết không từ, anh cần gì phải làm như vậy chứ?”

Ông chú kia nói mình họ Lưu, tên là Lưu Trung Nghĩa, cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh ông ấy là con trai lớn của ông ấy, Lưu Khải. Lần này họ tới tìm chú Lê là muốn nhờ giúp đỡ đi tìm thi thể của con gái…

Thấy hai người này đội dông bão đến đây như thế, nhất định là có chuyện rất gấp, nên tôi tò mò hỏi: “Tìm thi thể của con gái chú ạ? Chú đừng gấp, cứ nói rõ ra đã.”

Đinh Nhất rót cho họ cốc nước để ổn định lại cảm xúc, sau đó con của ông chú kia là Lưu Khải trình bày cho chúng tôi biết chuyện xảy ra mấy ngày trước…

Nhà họ Lưu chuyên làm ăn trong ngành vật liệu xây dựng, gia đình cũng khá giả, anh ta có một cô em gái nhỏ hơn mình 5 tuổi là Lưu Tử Hâm. Tôi nghe mà ngạc nhiên, không ngờ cô gái này lại cùng tên với Chiêu Tài?! Lưu Tử Hâm là con gái út trong nhà, cũng là cháu gái duy nhất của dòng họ, nên từ nhỏ đã được mọi người nuông chiều, muốn gì được nấy, đúng kiểu nuôi con gái nhà giàu.

Nhưng ở một năm trước, Lưu Tử Hâm đột nhiên nói với người trong nhà rằng mình muốn kết hôn. Nhà họ Lưu là một gia tộc lớn, con gái duy nhất trong họ muốn lập gia đình, tất nhiên mọi người đều rất quan tâm đến bối cảnh và điều kiện kinh tế của chú rể.

Nhưng sau khi nghe ngóng mới biết, đứa con trai này là Tiêu Phong, anh ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, vì đánh nhau mà bị nhà trường đuổi học. Người nhà đưa anh ta đến học ở một trường cao đẳng hạng hai, vất vả lắm mới tốt nghiệp được, không ngờ anh ta lại đi lập ban nhạc vớ vẩn với mấy người bạn.

Nhà họ Lưu lập tức tỏ rõ lập trường, kiên quyết không đồng ý Lưu Tử Hâm gả cho một kẻ lông bông không đáng tin cậy như vậy. Nhưng Lưu Tử Hâm được người nhà nuông chiều từ nhỏ nên đâm ra hỏng. Cô gái chưa từng gặp khó khăn gì nên không ngờ chuyện lớn của đời mình lại bị người trong nhà phản đối như thế.

Nhưng đối với một đứa trẻ chưa chịu lớn như Lưu Tử Hâm, người nhà càng phản đối, cô ấy càng muốn làm cho bằng được. Nhưng có một chuyện Lưu Tử Hâm không nghĩ tới là, ngoài nhà cô, gia đình họ Tiêu cũng phản đối hai người lấy nhau.

Theo như mẹ Tiêu nói: “Nhà bọn họ nhỏ bé, không nuôi nổi đại tiểu thư cành vàng lá ngọc như Lưu Tử Hâm, nhà họ Tiêu không dám với cao.”

Thế là hai người họ cứ qua lại giằng co như vậy gần một năm, cuối cùng bố cô là Lưu Trung Nghĩa cũng ra tối hậu thư, nếu muốn lấy gã Tiêu Phong này thì vĩnh viễn cũng đừng về cái nhà này nữa. Nhà họ Tiêu thấy bên họ Lưu không ưa con mình, cũng nói, nếu Tiêu Phong còn tiếp tục qua lại với Lưu Tử Hâm, thì nhà họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.

Chuyện này thực sự làm họ tuyệt vọng, vốn hai nhà họ Tiêu, Lưu nghĩ rằng, chỉ cần một thời gian sau là phai nhạt thôi. Nhưng không ngờ hai người này lại nghĩ quẩn, vào buổi tối ba ngày trước, họ cùng nắm tay nhảy xuống một cái đập chứa nước ở vùng ngoại thành.

Trước khi nhảy xuống, họ nhắn cho người nhà một tin nhắn ngắn, nói mình muốn cùng người kia vĩnh viễn ở bên nhau, nên muốn an nghỉ ở đập chứa nước này, đừng ai tới tìm.

Hai gia đình họ Lưu và Tiêu nhận được tin nhắn xong thì báo cảnh sát ngay. Cảnh sát nhận được thông tin thì nhanh chóng gọi điện cho nhân viên làm việc ở đập chứa nước, nếu phát hiện hai người trẻ tuổi này thì nhất định phải khuyên chúng đừng nghĩ quẩn.

Nhưng nhân viên ở đập chứa nước đi tìm cả buổi nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của đôi tình nhân nào cả! Cuối cùng họ phải xem trên camera giám sát, phát hiện đôi tình nhân này đã nhảy xuống từ một tiếng trước rồi…

Nhân viên công tác trong đập chứa nước sợ hãi, họ không đợi cảnh sát tới thì đã lo lắng xuống dưới nước tìm người, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy.

Trữ lượng nước trong đập lúc đó là hơn 80 triệu mét khối nước, mực nước hiện tại đang là 95 mét, muốn tìm được hai người kia đúng không dễ dàng gì. Cuối cùng cảnh sát và hai gia đình họ Lưu, Tiêu tới, họ cùng nhất trí tìm thợ lặn chuyên nghiệp tới để vớt xác của hai đứa con mình lên.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, những thợ lặn chuyên nghiệp này tìm ròng rã trong đập suốt hai ngày liền nhưng chẳng thấy xác đâu. Chuyện này làm mọi người nghĩ đến tin nhắn mà họ gửi đi trước khi tự sát. Nói người nhà đừng ai đi tìm, chẳng lẽ lại thật sự kỳ dị như vậy, nói không cho tìm thì ai cũng không tìm thấy được à?

Lúc đầu ai cũng nghĩ rằng việc tìm được thi thể chỉ là vấn đề thời gian, nhưng ngờ đâu tối hôm nay đột nhiên có mưa to. Nghe nhân viên trong đập chứa nước nói, nếu mực nước đạt tới giới hạn cao nhất thì họ phải mở cửa xả lũ. Đến lúc đó di thể của hai người trẻ kia không biết sẽ bị trôi dạt đến tận đâu!

Cho nên bọn họ mới tìm mọi cách để biết địa chỉ của chú Lê, rồi đội mưa ngay trong đêm để đến đây cầu cứu.

Nghe họ nói rõ mọi chuyện, chú Lê lập tức hỏi lại: “Nhân viên ở đập chứa nước có nói khoảng khi nào sẽ mở cửa xả lũ không?”

Lưu Trung Nghĩa lo lắng nói: “Họ nói khi mực nước đạt tới 170 mét thì nhất định phải xả, nếu không xảy ra chuyện gì thì chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.”