Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 204: C204





NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 204: Nàng ta có phải là người không

Lâm Tùy An đứng trên đài cao, khiêng Thiên Tịnh nhìn quanh một vòng. Vũ khí của Ngũ Lăng Minh Ô Thuần là Miêu Đao, Đăng Tiên giáo Tây Môn Dương là Triền Ti kiếm, Nha Hàng môn Phùng Kiều sử dụng công phu chân đạn, ba người này đều giao thủ, không khó đối phó. Xa Tùng phái Hạc Tiên cầm hai kiếm, Hoàng Điền của Hoàng Cửu gia dùng tay không, không cầm bất kỳ vũ khí gì, hẳn là cũng là công phu quyền cước... nhỉ?

Người luyện tập quyền công, chân công, cánh tay và cơ bắp chân đều tráng kiện (ví dụ như Phùng Kiều), nhưng Hoàng Điền thân hình nhỏ gầy, thoạt nhìn giống như am hiểu khinh công, chẳng lẽ còn cất giấu hậu chiêu gì?

Lâm Tùy An rất vui vẻ: thú vị rồi đây.

Trạng thái của Lâm Tùy An rất thoải mái, năm vị chưởng môn thì cả người căng thẳng, nhất là ba người từng giao đấu với Lâm Tùy An, nỗi sợ hãi với Thiên Tịnh không thể xua đi được, giờ phút này ai nấy đều thấy như chuột rút, cho nên chẳng dám là người đầu tiên tiến lên.

Xa Tùng và Hoàng Điền liếc nhau, cười hờ hững đáp xuống đất trước, hai tay của Xa Tùng múa kiếm, giống như hai cái máy xay thịt, quyền phong của Hoàng Điền phát ra tiếng gào thét quái dị, đồng thời đánh ra ngoài.

Kiếm quang và quyền phong một trước một sau đánh đến, tốc độ cực nhanh, muốn tránh không thể tránh, các cô nương dưới sân kinh ngạc hét lên. Nhưng vào lúc này, chuyện kỳ lạ xảy ra, Lâm Tùy An ở giữa sân đột nhiên biến thành hai người, đồng thời nghênh đón Xa Tùng và Hoàng Điền, hai người kinh hãi thất sắc, thầm nghĩ đây là cái gì yêu pháp, động tác dưới tay không khỏi chậm lại, hai Lâm Tùy An đồng thời đánh đến rồi lại tản ra, tất nhiên chỉ là tàn ảnh do vận động tốc độ cao tạo ra, sắc mặt Ô Thuần đại biến, hét lớn: "Xa môn chủ, phía trên!"

Xa Tùng vội vàng ngẩng đầu, đã thấy hai luồng kình phong ép xuống, hai tay cầm kiếm bối rối đưa lên chắn, ai ngờ đao quang màu xanh biếc và vỏ đao màu đen lại đồng thời dùng sáu chiêu, tay trái ba chiêu, tay phải ba chiêu, chiêu thức hoàn toàn khác biệt, đánh thẳng về phía hắn, Xa Tùng khó khăn lắm mới cản được hai chiêu, bốn chiêu còn lại bị quét qua xương mày, hai mắt hiện lên sao vàng, lảo đảo ngồi trên mặt đất, hoảng sợ biến sắc.

Hắn biết chiêu này, mấy năm trước, mười đại cao thủ của phái Hạc Tiên đều bị bại dưới chiêu này... là bí kỹ song long của Khương Thị Kim Vũ Vệ Khương Trần ở Càn Châu, vừa khéo sao chính là khắc tinh của song thủ kiếm của phái Hạc Tiên.

Lâm Tùy An vì sao lại biết chiêu này?!

"Hoàng Môn Chủ, phía sau!" Tây Môn Dương hét lớn.

Hoàng Điền bổ một chiêu vào không khí, còn chưa hoàn hồn, vừa quay đầu đã thấy Xa Tùng bị một luồng lốc xoáy màu đen cuốn ngã xuống đất, Tây Môn Dương vừa hét lên đã thấy bối rối, theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, một thanh vỏ đao màu đen đã đến trước mắt, gió giữ buộc hắn lùi lại ba bước lớn, hắn bị bị ngã ngồi trên mặt đất, mông đau muốn chết.

Lâm Tùy An xoay người đứng vững, Thiên Tịnh rung rung, vạt áo nhẹ nhàng rơi xuống, lông mày dài mắt phượng rạng rỡ tỏa sáng trong ánh hoàng hôn.

Cả sân tĩnh mịch, đám người Đoàn Cửu gia đều nhìn choáng váng, mấy chiêu này của Lâm Tùy An thật sự là quá nhanh, chẳng ai thấy được rõ, quả nhiên đáp lại câu nói kia, trong nháy mắt kẻ địch tan thành tro bụi.

Ô Thuần, Tây Môn Dương và Phùng Kiều sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, trong lòng kêu rên: Cứu mạng, tiểu nương tử này trở nên lợi hại hơn rồi, cho dù bọn họ có dùng mánh khóe thắng ván cược này thì sao, giang hồ vốn là cá lớn nuốt cá bé, đến lúc đó lỡ như Lâm Tùy An trở mặt không chịu, một mẻ hốt hết bọn họ thì ai có thể trốn thoát đây?

Lâm Tùy An bày ra tạo hình ngầu lòi, nội tâm lại rơi lệ đầy mặt.

Xong đời, nãy đánh hăng quá nên thắng mẹ rồi, thế này thì không tốt lắm.

Sau đó cô vội vàng nghĩ ra một cách khắc phục.

"Ừ khụ!" Lâm Tùy An hắng giọng: "Xa môn chủ và Hoàng môn chủ yên tâm chớ nóng vội, tỷ thí còn chưa bắt đầu mà."


Lời này vừa nói ra, mọi người càng ngây ngốc.

Ô Thuần, Tây Môn Dương, Phùng Kiều: Ý nàng ta là gì? Trận này không tính sao?

Xa Tùng, Hoàng Điền: Có nghĩa là bọn họ vừa rồi bị đánh coi như không sao?

Đám người Đoàn Cửu gia: Từ xưa đến nay chỉ thấy người không chịu nhận thua, chưa từng thấy người chơi xấu không chịu nhận thắng.

Lâm Tùy An cười xấu hổ: "Người giang hồ, chữ nghĩa đi trước, luận bàn võ nghệ đến lúc dừng lại, nhất là mấy vị môn chủ đều có thương tích trong người, nếu Lâm mỗ thừa dịp người ta lâm nguy để thắng thì cũng là thắng không đẹp. Cho nên Lâm mỗ cho rằng, nên chọn một cách công bằng để thi đấu."

Ô Thuần giật mình, vội nhìn tiểu lang quân mặt vàng, tiểu lang quân cúi đầu, không có bất kỳ phản ứng gì, tựa như một con rối gỗ không có sinh mệnh.

Ô Thuần thầm thở dài, trao đổi bằng ánh mắt với bốn người còn lại: "Ý của Lâm nương tử thì nên tỷ thí như thế nào?"

"Cái này ấy mà..." Lâm Tùy An tặc lưỡi, nhìn về phía Hoa Nhất Đường.

Nhanh lên! Tìm cách đi!

Hoa Nhất Đường đứng lên, bốp một tiếng mở quạt ra, cười đến xán lạn: "Hôm nay sáu đại cao thủ tề tựu ở Đoàn cửu gia so tài võ nghệ, đây là chuyện phong nhã, tất nhiên nên dùng phương pháp phong nhã, không bằng đến...." Tròng mắt trượt một cái: "Trong hương son phấn luận võ đạo, núi xanh không đổi tình giang hồ!"

Mọi người: "..."

Đây là cái chó má gì thế?!

Lâm Tùy An cố nén xúc động đánh người, cười gượng nói: "Ý ngươi là gì?"

Tên nhóc nhà ngươi nhất định phải đưa ra được ý kiến mang tính xây dựng nhất, nếu không về nhà chết với ta.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ đến vui vẻ: "Đầu tiên, mời Đoàn nương tử chuẩn bị vài thứ cho sáu vị cao thủ trên sân."

Đoàn Hồng Ngưng nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"

"Thứ nhất, sáu màu phấn mật ong và sáu hộp phấn to bằng đồng tiền, rót bột mật ong màu sắc khác nhau lần lượt vào hộp phấn, Đoàn Cửu gia hẳn là có không ít nhỉ?"

Đoàn Hồng Ngưng: "Có thì có..."

"Thứ hai, chuẩn bị thanh gỗ có chiều dài bằng với vũ khí của mỗi người, lại buộc phấn vào gậy gỗ, nhất định phải buộc thật chắc."

Đoàn Hồng Ngưng thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời hắn sai người đi chuẩn bị, qua hơn nửa canh giờ, đợi đồ đạc chuẩn bị xong đưa lên thì trời đã tối. Kỹ nhân mang theo đèn nến vào trong đại sảnh, xung quanh đài cao mặc dù cũng thắp đèn lồng cao, nhưng tầm nhìn không rõ ràng hơn được lúc trời sáng.

Gậy gỗ hai thước của Lâm Tùy An được buộc bằng màu đen, gậy gỗ năm thước Ô Thuần được buộc màu đỏ, Xa Tùng có một cặp gậy gỗ buộc lại màu trắng, Tây Môn Dương là gậy ba thước màu phấn lam, Phùng Kiều màu lục, buộc ở mũi chân, Hoàn Điền là phấn màu vàng, buộc trên nắm đấm.

"Như thế, chư vị đều có thể thoải mái đánh một trận, đợi sau khi đối chiến kết thúc thì dựa theo số lượng ấn ký mật phấn trên người mình, tất nhiên biết ai thắng ai thua. Như thế, vừa có thể dừng lại đúng lúc, vừa không tổn thương hòa khí." Hoa Nhất Đường cười nói: "Thời gian là một nén hương có được không?"


Năm vị môn chủ nhìn chằm chằm phấn trên tay, trong lòng đồng loạt tính toán.

Hoa Tứ Lang này quả nhiên là thông minh một đời hồ đồ trong chốc lát, Lâm Tùy An mặc dù võ công cái thế, nhưng suy cho cùng thì ưu thế quyết định chỉ có hai hạng mục, sức mạnh lớn và tốc độ nhanh, vốn dĩ cô có thể dựa vào sức mạnh áp đảo từng người một để nhanh chóng giành thắng lợi, nhưng bây giờ lại phải thu sức mạnh lại dùng phấn đối chiến, có thể so với việc tự chặt đứt một tay, hơn nữa còn hạn chế thời gian, nói cách khác, không cần lo lắng đến thể lực và sức chịu đựng đáng sợ của Lâm Tùy An.

Hơn nữa tốc độ, tốc độ của Lâm Tùy An có nhanh đến đâu cũng không địch lại được năm người bọn họ nhiều thế mạnh, đến lúc đó đồng loạt xông lên, mấy người phòng thủ, mấy người tiến công, mặc dù không thể đánh bại Lâm Tùy An những chụp trên người cô vài dấu phấn thì vẫn là dư dả.

Không chỉ có mấy người này nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều phát hiện, cách chiến đấu này đối với Lâm Tùy An cực kỳ bất lợi, đồng loạt ném ánh mắt khinh bỉ cho Hoa Nhất Đường: đây là chủ ý thối gì thế.

Lưu Thanh Hi lo lắng nhất: "Có phần thắng không?"

Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm: "Quan trọng không phải là lâm Tùy An thắng bại, mà là thua trong ván cược."

Đám người Ô Thuần vừa nghe, càng hiểu rõ.

Hoa Nhất Đường hẳn là đánh cược Lâm Tùy An "thua", cho nên mới trăm phương nghìn kế đào hố người khác, để Lâm Tùy An chắc chắn phải thua bọn họ.

Sắc mặt Đoàn Hồng Ngưng dần lạnh lùng: "Người giang hồ coi trọng nhất là thanh danh, trận này nếu Lâm nương tử thua, nếu truyền đến giang hồ, về sau nàng sẽ như thế nào? Vì một ván cược thắng thua của ngươi lại làm tổn hại thanh danh lâm nương tử, có đáng không?"

Hoa Nhất Đường có hơi kinh ngạc: "Đoàn nương tử sao lại nói ra lời này? Ngươi không thấy kết quả ta viết sao?"

Đoàn Hồng Ngưng cắn răng: "Ta chỉ là cảm thấy hành động này của Hoa gia Tứ Lang là quá mức ích kỷ!"

Ánh mắt Hoa Nhất Đường dừng ở trên mặt Đoàn Hồng Ngưng một lát, híp mắt: "Đoàn nương tử, có phải ngươi nhìn lầm Hoa mỗ thành người khác hay không?"

Đoàn Hồng Ngưng trợn mắt.

Ánh mắt Hoa Nhất Đường một lần nữa dời về phía Lâm Tùy An, tiểu cô nương ở giữa đài cao phủi phấn trên gậy gỗ, bay ra một làn khói đen, làm ra khẩu hình "à há", cực kỳ nóng lòng muốn thử.

Khóe miệng Hoa Nhất Đường hơi nhếch lên, ánh mắt càng thêm kiên định, cao giọng nói: "Ôi chao, Đoàn Cửu Nương nói cũng không sai, người giang hồ coi trọng thanh danh nhất, nếu trận chiến này người nào có thể thắng được một chiêu nửa thức của Chủ nhân Thiên Tịnh, khi truyền đến giang hồ, hẳn là cực kỳ quang vinh đây mà!"

Những lời này nói ra, ngữ khí năm phần tiếc nuối, năm phần giả tạo, nghe vào trong lỗ tai Ô Thuần và năm người kia, lại thay đổi vị.

Đúng vậy! Trận chiến này ước chừng là cơ hội duy nhất mình có thể chiến thắng chủ nhân Thiên Tịnh lấy một địch trăm trong truyền thuyết!

Thắng, thì có thể nổi danh thiên hạ, phong quang vô hạn!

Cho dù hôm nay thua ván cược, thì khi đã có thanh danh này rồi, lo gì không thể đông sơn tái khởi?!

Tại lúc này, trái tim của mọi người chỉ còn lại một suy nghĩ: Ta muốn thắng Lâm Tùy An!


Cây hương thắp sáng, chiêng đồng vang lên, trận chiến bắt đầu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, tiếng chiêng vừa mới nổi lên, năm gã chưởng môn đồng loạt đánh giết về phía Lâm Tùy An, tốc độ và khí thế còn mãnh liệt hơn vừa rồi ba phần, chân Lâm Tùy An dùng thế phong chấn thu diệp di chuyển nhẹ nhàng, tốc độ tăng lên đến cực hạn, miễn cưỡng tạo ra tàn ảnh, gõ một gậy đổi chỗ, phấn bốc lên xung quanh, năm vị chưởng môn cũng không cam lòng yếu thế, mỗi người xuất ra sở học bình sinh, vây đuổi chặn lại, từng tấc ép buộc.

Gầy dài năm thước của Ô Thuần có phạm vi công kích lớn nhất, vừa múa lên đã vù vù rung động, một luồng khói đỏ bay qua bên trái, rồi lại bay bên phải, tạo thành một bánh xe màu đỏ, Lâm Tùy An vừa thấy tình thế không ổn, vội lăn một cái chạy ra khỏi phạm vi công kích, Ô Thuần đuổi theo không rời, đang đánh vui vẻ thì một luồng khói màu lam quấn lấy vũ khí của hắn, chính là thanh kiếm Triền Ti của Tây Môn Dương, thoáng chốc, lực đạo bị dỡ bỏ hai phần, Lâm Tùy An nhân cơ hội chuồn mất.

Tay phải Tây Môn Dương bị Lâm Tùy An cắt đứt gân tay, chỉ có thể dùng tay trái tác chiến, công lực kiếm Triền Ti chỉ còn lại ba phần, vốn không chiếm ưu thế, lúc này càng thêm sốt ruột, dán sát thân hình tác chiến với Lâm Tùy An, ai ngờ dán quá chặt, đi vào phạm vi công kích của Ô Thuần, bị đánh vài dấu đỏ, hắn tức giận, đánh một chiêu Triền Ti kiếm lên gậy dài của Ô Thuần.

Phùng Kiều là mánh khóe nhất, chuyên chọn lúc công kích của Ô Thuần sơ hở để ra tay, chân đạn liên hoàn đá lên vừa cao vừa nhanh, liên tục đá bảy cước, ba đá vào lưng Lâm Tùy An, cước thứ tư đá vào không trung, Lâm Tùy An hóa thành một cỗ tàn ảnh chạy đi, vừa vặn Xa Tùng cũng nhìn chằm chằm vào tàn ảnh này, xoay người đánh lên, ba cước còn lại của Phùng Kiều toàn bộ đá vào trên mặt Xa Tùng.

Tốc độ Xa Tùng là chậm nhất, chẳng đánh được Lâm Tùy An, đang tức giận, bị Phùng Kiều đạp liên tục ba cước, không khỏi giận dữ, trở tay ăn một cây gậy, Phùng Kiều tự chui vào, né tránh, phía sau Tây Môn Dương đuổi theo bị đánh thẳng vào, trên cổ có thêm một dấu trắng.

Lâm Tùy An thừa dịp loạn chạy ra khỏi chiến cuộc, quay đầu lại nhìn, mấy người này tự mình đánh mình đến hăng say... cũng không biết là do phấn che khuất tầm mắt dẫn đến ngộ thương hay là vốn đã nhìn đối phương không vừa mắt... cô tự nhiên thấy thú vị bèn vung đuôi lại vọt vào, tính đục nước béo cò, ai ngờ đúng lúc này, một luồng sát khí đâm thẳng đến ót, Lâm Tùy An kinh hãi, cúi lưng khom người, gậy gỗ đánh lên đầu một cái, một thanh ám tiễn màu đen cắm vào trên gậy gỗ, chấn động đến mức phấn tỏa ra một làn khói đen.

Đó là ám khí! Ghé mắt nhìn, là Hoàng Điền, thì ra binh khí thực sự của tên này là ám khí.

Sau một khắc, hơn mười thanh ám tiến bắn tới như mưa, Lâm Tùy An nhón chân chạy, học theo bộ pháp của Vân Trung Nguyệt nhanh như chớp xông vào giữa đám người Ô Thuần, bất đắc dĩ bản thân chỉ là một tên nửa mùa, căn bản không theo kịp thân pháp quỷ quái của Vân Trung Nguyệt, không cách nào toàn thân rút lui từ trong ám khí, chỉ có thể lôi kéo bốn gã chưởng môn còn lại lên làm lá chắn tên, bên trái kéo Tây Môn Dương, bên phải đạp ra Phùng Kiều, phía sau kéo Xa Tùng chạy hai bước, dán sát lướt qua Ô Thuần, thuận tiện dán dấu đen trên người bọn họ.

Hoàng Điền ước chừng là giết đến đỏ mắt, ám khí bắn lung tung, rất có khí thế "cá chết lưới rách", quả thực là công kích không khác biệt, bốn người còn lại đầu đầy mặt đều là bột phấn mật ong, nhìn không rõ rốt cuộc ai đánh ai, hơn nữa trời tối tầm mắt không rõ, càng thêm nghi ngờ, hoài nghi lẫn nhau.

"Ô Thuần, có phải là ngươi hay không!"

"Tây Môn Dương, ngươi quá đáng rồi đấy!"

"Phùng Kiều, ta ngửi thấy mùi chân thối của ngươi rồi!"

"Xa Tùng ngươi có phải già rồi hoa mắt hay không, đánh chỗ nào thế hả?!"

"Hoàng Điền, cái tên mất dạy, ta biết là ngươi!"

"Hôm nay chỉ có ta mới có thể đánh thắng Lâm Tùy An!"

"Cút! Ta mới là người chiến thắng!"

"Tránh ra, tránh ra, để cho ta!"

Chỉ chốc lát, toàn bộ tiếng gầm trên đài cao vang khắp xung quanh, phấn son tràn ngập, Vượn hót bên sông nghe rỉ rả, thuyền qua muôn núi vượt như bay.

Khán giả vây quanh dưới đài trợn mắt cứng lưỡi, tuyệt đối không hề nghĩ tới nam vị chưởng môn này lại đánh nhau không có cốt cách như thế.

Hoa Nhất Đường quạt che miệng, bật cười.

"Keng..." Tiếng chiêng đồng vang lên, một nén nhang đã kết thúc.

Lâm Tùy An đột nhiên bay lên trời, khói bốc lên rơi xuống bục cao đài.

Bóng người trong khói bụi ngừng lại, thân hình năm người dần dần trở nên rõ ràng, trên mặt họ đầy những màu sắc, biểu cảm dữ tợn, thở hồng hộc, tức giận đùng đùng trừng lẫn nhau.

Hoa Nhất Đường đứng lên: "Nào, đếm dấu đi."


Năm cô nương xách đèn lồng leo lên đài cao, nhìn dáng vẻ chật vật của năm vị chưởng môn, thật sự không biết xuống tay chỗ nào, trên người bọn họ vừa đỏ vừa xanh, phấn bột đều dán cùng một chỗ, căn bản không phân biệt được.

"Bọn họ là và Lâm nương tử đối chiến, chỉ cần đếm dấu phấn đen trên người bọn họ là được." Lưu Thanh Hi nhắc nhở.

Các cô nương thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm đếm.

"Phùng môn chủ, phấn đen có tổng cộng ba chỗ, vai trái một chỗ, vai phải một chỗ, sau lưng một chỗ."

"Ô môn chủ, phấn đen tổng cộng ba chỗ, vai trái một chỗ, vai phải một chỗ, sau lưng một chỗ."

"Hoàng môn chủ, phấn đen tổng cộng ba chỗ, vai trái một chỗ, vai phải một chỗ, sau lưng một chỗ."

"Xa môn chủ, phấn đen tổng cộng ba chỗ, vai trái một chỗ, vai phải một chỗ, phía sau lưng một chỗ."

"Tây Môn Môn Chủ, phấn đen tổng cộng có ba chỗ, vai trái một chỗ, vai phải một chỗ, sau lưng một chỗ."

Tiếng báo liên tiếp vang lên, lại rơi xuống.

Trên sân hàng chục người im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Số lượng và vị trí của phấn đen trên người năm vị chưởng môn đều giống nhau như đúc.

Năm người đều lộ ra biểu cảm không thể tin được, đồng loạt nhìn về phía Lâm Tùy An.

Trên người Lâm Tùy An hoa hòe rực rỡ, chỉ có khuôn mặt là sạch sẽ, Đoàn Hồng Ngưng tự mình đếm cho Lâm Tùy An, đếm ba lần, xác định không sai, biểu cảm cũng có chút không thể ngờ được.

"Số lượng phấn trên người Lâm nương tử, ba màu đỏ, ba màu trắng, ba màu lục, ba màu vàng, ba màu xanh."

Biểu cảm của năm chưởng môn như nứt ra, số lượng và vị trí của những dấu phấn này thể hiện được một chuyện, Lâm Tùy An có thể tùy ý khống chế! Dưới hỗn chiến như thế, mà cô lại có thể khống chế điểm đến chính xác! Cô ta, là con người sao?!

Đoàn Hồng Ngưng bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An một cái: "Trận chiến này, hòa!"

Hai gã sai vặt tiến lên, mở hộp niêm phong của ván cược ra, lần lượt lấy ra kết quả ra.

Trên tờ giấy của phái Ô Thuần viết "Lâm Thắng".

Trên tờ giấy của Hoa Nhất Đường chỉ có một chữ: "Hòa".

*

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: "Ôi chao, Đoàn Cửu Nương nói cũng không sai, người giang hồ coi trọng thanh danh nhất, nếu trận chiến này người nào có thể thắng được một chiêu nửa thức của Chủ nhân Thiên Tịnh, khi truyền đến giang hồ, hẳn là cực kỳ quang vinh đây mà!"

Lâm Tùy An: Chậc chậc chậc, chiêu khiêu khích ly gián của Hoa Nhất Đường quá ghê gớm.

6.9.2023

Tuổi gì mà đòi lấy tiếng của họ Hoa kia há há