Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 9



"Cường Cường, tương lai cậu muốn làm gì?"

"Hửm? Tớ cũng không biết nữa."

"Rõ ràng thành thích tốt như vậy, nhưng lại không biết mình thích gì, cậu bị ngốc sao?"

"..."

"Không muốn chụp trời nữa thì chụp tớ đi nè!"

"... Không muốn."

"Hả, tại sao? Có một tấm hình tớ không tốt sao?"

"Chiếm không gian, không tốt."

"Cậu độc ác quá đi à... A, nếu không chúng ta chụp chung một tấm đi?"

"Đã nói chỉ chụp trời thôi mà."

"Thân ái à, đừng tuyệt tình như vậy chứ, tớ xin cậu đó!"

"Khi cậu lên trời rồi tớ sẽ chụp cậu."

"..."



Mạc Bạch không tiện hoạt động, thỉnh thoảng tôi sẽ cho cậu ấy ngồi trên xe lăn, đẩy cậu ấy đi khắp nơi trong bệnh viện. Hôm nay khi đi ngang qua phòng trẻ sơ sinh, Mạc Bạch tỏ ý tôi dừng lại.

Cậu ấy nhìn mỗi một sinh mạng nhỏ được đặt trong lồng kính, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng, khóe miệng cũng mang ý cười.

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi gò má xinh đẹp của Mạc Bạch, nghĩ có phải cậu ấy cũng đang nghĩ đến tương lai của chúng tôi giống tôi bây giờ hay không.

Qua hồi lâu, Mạc Bạch nhẹ giọng nói ra hai chữ.

"Thật tốt?"

"Cái gì thật tốt?" Tôi hỏi.

"Sinh mệnh mới."

Tay tôi đặt lên trên bả vai Mạc Bạch: "Cậu cho tớ sinh mệnh mới."

Mạc Bạch cười, cậu ấy đặt tay lên tay tôi, siết chặt: "Cậu cũng cho tớ sinh mệnh mới."

"Cường Cường... Nếu như có một ngày tớ chết đi, cậu nhất định phải sống thật tốt, có biết không?"

Động tác thu xếp lại đồ đạc của tôi thoáng ngừng lại, ngay sau đó vội lớn giọng nói: "Chuyện này còn cần cậu nói sao! Lưu Viễn Cường tớ giống như con gián đánh không chết, sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ đó nha!"

Tôi đi tới bên cạnh Mạc Bạch, quỳ xuống bên giường. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh băng của cậu ấy, dùng hai bàn tay ấm áp của tôi phủ lên, giọng nói dịu dàng, ánh mắt kiên định.

"Cho nên đừng nói mấy lời như vậy, chúng ta sẽ ổn thôi." Tôi nhắm mắt lại, thành kính hôn lên mu bàn tay cậu ấy: "Sẽ ổn cả thôi..."

"Cường Cường, bộ phim điện ảnh mới này có vẻ rất hay."

"Cậu muốn đi xem à?"

"Cậu cũng biết tớ không thể rời khỏi bệnh viện mà..."

"Vậy chờ khi mặt trời lặn rồi chúng ta cùng đi xem."

"Vậy thì phải chờ lâu lắm..."

"Thế đi thuê đĩa."

"Ừ, cảm ơn."

Giọng nói câu cảm ơn kia nghe có cảm giác như đang làm nũng.

Tôi cười dịu dàng: "Mạc Bạch, chỉ cần là tâm nguyện của cậu, tớ sẽ cố hết sức của mình để hoàn thành giúp cậu."

Tôi và Mạc Bạch đã quen nhau gần một tháng, cậu ấy trở nên không dễ xấu hổ như trước nữa, thậm chí còn chủ động đụng chạm tôi. Tôi nghĩ đây là đại biểu cho việc quan hệ của hai chúng tôi càng khắng khít hơn nữa.

Hoặc là dưới tình huống thời gian không còn nhiều, sự dè dặt vô vị cũng có thể bỏ qua, dùng sức ôm chặt người trước mặt còn thực tế hơn.

Cho dù là nguyên nhân nào, tôi cũng rất hài lòng với kiểu sống chung hiện giờ của chúng tôi.

Mặc dù không phải chưa từng có bạn gái, nhưng tôi có thể khẳng định, đây là một lần tôi bỏ ra nhiều nhất, yêu sâu đậm nhất.

Tôi bỏ buổi tự học buổi tối, mỗi ngày vừa tan lớp là đến bệnh viện tìm Mạc Bạch luôn, tình trạng của cậu ấy lại ngày một nghiêm trọng hơn.

Y tá chăm sóc Mạc Bạch đều biết tôi, trước khi tôi tới hỏi thăm tình trạng của Mạc Bạch, nhận được cũng chỉ là kết quả khiến người ta thất vọng.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mở cửa phòng bệnh ra.

"Cậu tới rồi."

Nụ cười của cậu ấy vẫn đẹp mắt như cũ, chỉ là lại thêm mấy phần tiều tụy.

"Tớ tới rồi."

Tôi tiến lên phía trước cầm tay cậu ấy, đặt một nụ hôn xuống trán cậu ấy theo thói quen.

"Tay cậu lạnh quá, sao không mặc ấm chút?"

"Quần áo dày không thoải mái, phòng bệnh có lò sưởi mà, không sao đâu."

"Bây giờ cậu rất yếu, chú ý chút đi."

Giọng cậu ấy mang ý cười: "Nếu như mặc ít quần áo có thể được cậu quan tâm nhiều hơn, tớ cảm thấy rất đáng."

Tôi đang nghiêm túc nhắc nhở đó: "Đừng có đùa, lúc tớ không có ở đây cậu phải chăm sóc cho mình thật tốt đó."

Cậu ấy nhẹ nhàng dựa đầu bên vai tôi, nhẹ giọng nói: "Được."

Hôm nay tiết trời rất tốt, ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu vàng chiếu vào, khiến sàn nhà xám trắng lạnh băng nhiễm lên một tầng ấm áp.

Nắng ấm trong ngày đông giá rét chiếu lên người chắc chắn rất thoải mái, tôi thật hy vọng Mạc Bạch có thể nhìn thấy, nhưng thân thể cậu ấy không thể tiếp nhận ánh mặt trời quá kích thích...

"Cường Cường, đưa tớ đi ra ngoài tản bộ một chút được không?"

"Nhưng mà cậu không được..."

"Tớ muốn đi ra ngoài hóng mát một chút." Giọng Mạc Bạch không giấu được mất mát: "Tớ sợ không đi sẽ thật sự không còn cơ hội nữa."

Tôi không đành lòng, đau lòng ôm lấy thân thể gầy gò của cậu ấy.

Bây giờ cậu ấy gầy chỉ còn da bọc xương, thân thể gầy yếu như vậy sao có thể chịu nổi gió lạnh bên ngoài? Tôi khá do dự với đề nghị này.

"Cậu đã nói cậu sẽ đồng ý yêu cầu của tớ."

Tôi sao có thể nhẫn tâm từ chối giọng nói yếu ớt của cậu ấy, cuối cùng vẫn dẫn cậu ấy ra ngoài. Trước khi ra khỏi phòng bệnh tôi khoác thêm áo cho cậu ấy, lại mang theo chăn rồi mới ra cửa.

Đẩy xe lăn, tình cảm của tôi bỗng dâng trào. Một thiếu niên mười sáu tuổi hẳn là muốn thỏa thích lăn lộn chạy nhảy trên mảnh đất này, cậu ấy hành động không tiện lại không thể cảm nhận cảm giác gió lạnh quét qua mặt...

Đi ra ngoài tòa nhà, tôi muốn che ô cho Mạc Bạch, lại bị cậu ấy từ chối.

"Tớ muốn mặt trời chiếu vào."

Tôi nhắc nhở: "Được, nếu như cậu cảm thấy không thoải mái thì hãy nói một tiếng."

Một cơn gió thổi qua mang theo khí lạnh run người, Mạc Bạch yếu ớt ho khan, ho như muốn nổ tung cả thân thể gầy yếu.

Tôi cởi khăn quàng trên người xuống bao lấy cậu ấy, xuôi xuôi lưng cho cậu ấy, cậu ấy mới đỡ hơn chút.

"Ánh mặt trời... thật là ấm áp."

Nắng ấm giữa trời đông giá rét chiếu lên người cậu ấy, tạo thành nhói đau trên da, nhưng cậu ấy thoải mái ngẩng cổ, mặc cho ánh mặt trời vuốt ve khuôn mặt của cậu, cứ như không cảm giác được những nhói đau khiến người ta khó chịu kia. Cậu ấy nở một nụ cười thỏa mãn.

"Cường Cường, sang năm cậu lên đại học rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Tôi quan sát tỉ mỉ mặt Mạc Bạch, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đôi lông mi dài của cậu ấy nhìn như màu vàng, mái tóc trắng như tuyết bay bay theo gió, trên người tản mát khí chất thanh linh, như thiên sứ bất ngờ lạc vào nhân gian, đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.

"Có thể miêu tả cho tớ về cuộc sống đại học không?"

Mạc Bạch hơi híp mắt, ánh mặt trời nhức mắt khiến mắt cậu ấy khó chịu, chỉ nhìn một cái thôi đã không thể không nhắm mắt lại.

Cậu ấy giơ tay lên xoa xoa mắt. Tôi thấy cậu ấy không thoải mái, lấy cây dù ra che ánh mặt trời cho cậu ấy.

"Đại học phong phú hơn cấp ba nhiều, có những cuộc chơi và hát ca thâu đêm!"

"Cuộc chơi và hát ca thâu đêm?" Cậu ấy quay đầu nhìn tôi. Nhưng cho dù là bầu trời rất xa hay là gương mặt của đối phương, xuyên qua đôi mắt của cậu ấy đều có đường nét mơ hồ: "Đó là cái gì?"

"Chính là đến KTV hát nguyên một buổi tối với bạn bè đó! Còn có đi phượt trên núi, hưởng thụ sảng khoái khi bắn tốc độ cao!"

"Nghe nguy hiểm thế."

Tôi sờ đầu cậu ấy: "Đó là quá trình mà đời người tất phải đi qua đó!"

Ánh mắt cậu ấy trở nên ảm đạm, nơi sâu trong màu đỏ nhạt kia như có một bóng đen, có đuổi thế nào cũng không đi: "Có lẽ tớ không có cơ hội trải nghiệm."

Tôi nắm chặt bàn tay bị gió thổi lạnh cóng: "Tớ sẽ cho cậu trải nghiệm. Sang năm tớ sẽ dẫn cậu đến trường đại học của tớ, còn muốn giới thiệu cậu cho bạn bè của tớ nữa."

Nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy, cũng không biết là đang lừa gạt đối phương hay là đang tự lừa mình nữa. Nhưng mà Mạc Bạch vẫn cười, nụ cười kia khiến tôi nhìn mà trong lòng quặn đau.

Đã lâu lắm rồi Mạc Bạch không được ngắm cảnh tượng bên ngoài. Cậu ấy nhìn mấy con chó nhỏ chạy qua, cành lá đung đưa trên cây, đóa hoa nở rộ ven đường, mấy đôi tình nhân tay trong tay, còn có tiếng cười nói của mọi người.

Cậu cảm thấy rất được an ủi. Ở trong bệnh viện, thứ cậu đối mặt thường là cái chết và chia lìa, không biết đã nhìn bao nhiêu cõi lòng tan nát và nước mắt không ngừng rơi. Có lúc, cậu cảm thấy trên thế giới này chỉ còn lại nỗi bi thương tàn nhẫn.

Nhưng mà Lưu Viễn Cường xuất hiện khiến cho cậu không bị vây trong suy nghĩ bi quan nữa, cậu ấy giống như mặt trời treo trên bầu trời cao vợi, chiếu sáng thế giới của cậu, ấm áp vừa đủ bao bọc lấy cậu.

Còn giúp cậu nhặt được tình tự mang tên là vui vẻ.

Tôi thấy Mạc Bạch lau khóe mắt, tôi không hỏi chất lỏng chảy ra là do mắt đau nhói khó chịu, hay là do những tâm tình khác.

Tôi đưa Mạc Bạch trở lại phòng bệnh.

Lúc tôi ôm ngang cậu ấy lên, phát hiện cậu ấy thật nhẹ, khiến tôi có ảo giác chỉ cần hơi không cẩn thận, người này sẽ biến mất trong tay tôi.

Tôi đặt cậu ấy lại trên giường, đang định lui ra thì cổ tay cậu ấy ôm tôi khẽ dùng lực, khiến tôi dừng động tác lại, quay lại nhìn về phía cậu ấy.

Cậu ấy nhìn tôi đắm đuối, một giây tiếp theo nhẹ nhàng đặt môi lên môi tôi.

"..."

Đây là lần đầu tiên Mạc Bạch chủ động hôn tôi.

Tôi sửng sốt mấy giây, sau đó kích động ôm chặt lấy cậu ấy, nhiệt tình đáp lại.

Tôi càng yêu sâu đậm, lại càng chìm đắm trong tình yêu; tôi càng chìm đắm trong tình yêu, lại càng lo lắng cậu sẽ biến mất.

Tôi rất sợ hãi, sợ hãi khủng khiếp, sợ sau khi cậu đi rồi tôi vẫn ích kỷ sống trên cõi đời này.

Nghĩ đến không khí tôi hít thở không có cậu sẽ khó chịu như bị bóp nghẹt...

- ---------

Đến lúc anh Mạc đi chắc khóc ba ngày ba đêm quá:(