Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 414



CHương 414:

Anh cầm áo khoác đi về văn phòng làm việc của mình.

Vừa bước vào, anh thấy Nam Sơn đang tìm thứ gì đó.

Nam Sơn nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại, thấy Mộ Tấn Dương, anh ta ngạc nhiên: “Boss, anh…” Cuối cùng cũng chịu ra rồi!

Anh ta biết tìm cô Diệp đến đó là quyết định sáng suốt mà…

Mộ Tấn Dương mắt nhìn anh ta: “Đi điều tra xem người đàn ông hôm nay đến Ngọc Hoàng Cung cùng Diệp Du Nhiên là ai.”

Nam Sơn vẫn chưa hết kinh ngạc: “Đàn ông?”

Thực ra hôm nay cô Diệp đến dùng bữa cùng với một người đàn ông, boss còn biết cả chuyện này sao?

Nam Sơn có dự cảm dường như câu chuyện đã chuyển biến theo hướng xấu.

“Đi điều tra đi.” Mộ Tấn Dương không để ý đến Nam Sơn mà hỏi ngược lại, liếc anh ta với ánh mắt sắc bén rồi quăng áo khoác qua một bên, rồi ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, nhắm mắt lại, không nhúc nhích nữa.

Anh nhíu mày lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Nam Sơn rất muốn lên tiếng khuyên anh đừng hành hạ bản thân mình như vậy nữa, nhưng biết cho dù anh ta có nói rách miệng thì Mộ Tấn Dương cũng không nghe vào tai.

Cho nên đành thôi vậy.

Chờ Nam Sơn đi ra ngoài rồi, Mộ Tấn Dương mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy vụt qua tia mơ hồ, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Lúc anh nhìn thấy Diệp Du Nhiên xuất hiện ở cửa, bỗng nhiên anh cảm thấy rất vui.

Anh tưởng rằng cô đến để tìm anh.

Nhưng mà cô nói: cô chỉ là đi nhầm phòng bao thôi.

Đi nhầm phòng bao mà thôi, chứ không phải đến tìm anh…

*** Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé cả nhà!

Khi Diệp Du Nhiên về đến căn hộ, người cô đã ướt hơn nửa.

Cô nhanh chóng đi tắm rồi lên giường nằm, cầm điện thoại lướt mạng linh tinh rồi tắt đèn.

Cô nằm trên giường nhưng lại không hề thấy buồn ngủ.

Nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Mộ Tấn Dương im lặng thờ ơ ngồi trong phòng bao.

Cô trở mình rồi lấy chăn quấn kín người.

Qua lúc lâu sau, cuối cùng thì cô cũng bắt đầu buồn ngủ, nhưng trong mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng mở cửa.

Là Mộ Tấn Dương sao?

Diệp Du Nhiên mơ mơ màng màng nghĩ, rồi đột nhiên tỉnh ngủ.

Cô mở mắt ra, bóng đêm tối mịt, phải qua một lúc sau, mắt cô mới dần thích ứng với bóng tối.

Cô vểnh tai lên nghe động tĩnh trong phòng, nhưng lại không nghe được gì nữa.

Đúng là ảo giác của cô, căn bản là không có ai mở cửa cả, càng không phải là Mộ Tấn Dương .

Diệp Du Nhiên lại nhắm mắt, khi cơn buồn ngủ chuẩn bị ập đến lần nữa thì cô lại cảm nhận được có tiếng bước chân rất khẽ về phía phòng cô.

Là cái kiểu rất nhẹ rất nhẹ, nếu như không phải cô nín thở lắng nghe thì sẽ không nghe thấy được.

Đợi đã, trong phòng có người thật sao?

Lúc Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị đứng lên để mở đèn thì cảm nhận được người đó đã đi đến đầu giường.