Người Chơi Mạnh Nhất

Chương 4: Em chưa đủ tuổi?



Trời đã tối nhem như mực, mấy cây trụ điện bị đổ sập làm cho đèn điện không thể hoạt động. Tất cả đều chỉ dựa vào ánh trăng soi sáng.

Đêm rằm 15/1/2022, cũng chính là ngày Trái Đất biến đổi.

Tại nhà Hát của thị trấn Đồng Xuân.

Đùng! Đùng! Đùng!

Từng tiếng súng xen kẻ vang lên trong bầu trời đêm. Sau đó là những tiếng hét thất thanh của đám Goblin.

Là các xạ thủ loài người không ngừng bắn đạn về phía đám Goblin phá cửa.

Hơn 800 người dân, trong đó có 18 người chọn vũ khí là súng, trong đó có cả ba của Minh.

Phía công an có 43 người, trong đó có 20 người chọn vũ khí là súng, có lẽ là vì lí do nghề nghiệp.

Cung thủ thì có 13 người.

Tổng cộng có 38 tay súng và 13 cung thủ đang thay phiên nhau bắn bảo vệ cổng, mặc dù biết Goblin không thể phá nỗi cửa sắt, nhưng vẫn là nên giết bao nhiêu con thì hay bấy nhiêu.

Mỗi tay súng hay cung thủ đều cần phải có đạn, thời gian nạp khá lâu, cho nên các xạ thủ phải nhắm thật kỹ.

Các pháp sư, giống như mẹ của Minh, có kỹ năng nguyên tố tầm xa, nhưng vì sợ phá huỷ cửa sắt nên không tham gia chiến đấu.

Chưa kể, đám Goblin cũng không phải ăn chạy. Hễ phát hiện con người trong tầm bắn, chúng cũng đồng loạt mà phóng tên.

“Chỉ huy, sao chúng ta không xông ra mà đánh với chúng một trận. Có vài người được tăng chỉ số thể chất đến 30 rồi.”

“Không được, chúng ta không biết số lượng Goblin là bao nhiêu, nếu như mở cổng, sợ là không giết được bao nhiêu, số người chết đã chất đầy rồi.”

“Vậy chúng ta ở đây đến khi nào?”

Võ Văn Thiên nắm chặt bàn tay, cắn răng nói.

“Cố gắng giết càng nhiều càng tốt, trưa mai chúng ta sẽ mở cổng tấn công.”

“Rõ.”

….

Trên tầng 4 của một ngôi nhà. Một nam một nữ nhìn xuống đường.

“Anh Minh chúng ta phải làm sao đây?”

“Em thấy bọn Goblin ngu ghê không? Chúng kéo xác Goblin đã chết ra để có không gian đập phá trong vô vọng. Nếu như chúng mặc kệ mấy cái xác đó và leo lên mấy cái xác, chẳng mấy chốc sẽ có đường để leo lên cửa sắt mà thôi.”

“Anh nói đúng nhỉ, nhìn xem bọn chúng ngốc thật. Nhưng chúng đông vậy mọi người có bắn tới mai cũng không giết hết.”

“Đúng rồi, hồi sáng gần nhà anh cũng bị bọn Goblin tấn công. Chúng đi ra từ cánh cổng không gian. Nếu như muốn giết hết đám Goblin này, chúng ta phải phá huỷ cổng không gian đó.”

“Nhưng nó ở đâu cơ chứ.”

“Chắc nó cũng nằm gần đây thôi, em thấy đằng kia không?”

“Đâu ạ?”

Thanh Hương nghiêng đầu nhìn theo hướng chỉ tay của minh, vô hình làn tóc dài phản phất mùi hương dịu nhẹ vào mũi của Minh.

“À…thì… đằng kia á.”

“Em thấy rồi, chúng ta đi thôi.”

Thanh Hương vui mừng ngước mặt nhìn Minh nói, nhưng khoảng cách khá gần khiến hai người đứng hình mất mấy giây.

Đùng!

Tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn.

“Khụ khụ, ta đi thôi.”

“Vâng.”

“À em bao nhiêu tuổi rồi Hương?”

“Khì khì, sao hỏi tuổi em dạ, em chưa đủ tuổi đâu á, anh mà làm gì em thì sẵn sàng đi tù đi.”

“….”

“Anh không có ý đó, chỉ là hỏi tuổi để tiện xưng hô thôi mà.”

“Xì, đến tháng 9 là em sinh nhật 18 tuổi đó. Anh liệu mà chuẩn bị quà từ giờ đi.”

“Rồi rồi, Anh 25 tuổi rồi, có nên gọi em là cháu không nhỉ?”

“Gì cơ, nhìn mặt anh trẻ vậy cơ mà. Em không muốn gọi chú đâu, gọi anh, gọi là anh cơ.”

“Rồi rồi, hơn 10 tuổi mới gọi chú chứ, đằng này có 7 tuổi thì còn khuya nhá.”

Lần theo hướng mà tụi Goblin kéo đến, đi được 400 mét, hai người quả thật phát hiện ra cổng không gian.

“Anh Minh.”

“Anh thấy rồi, không ngờ nó lại xuất hiện ở giữa cầu.”

“Em sẽ xông lên thu hút quái vật, anh nhân cơ hội tiến vào và phá cánh cổng nhé.”

“Em ổn nếu làm vậy chứ?” Minh nhìn Thanh Hương với ánh mắt nghi ngờ.

“Đừng xem thường em nhé.” Thanh Hương vừa nói vừa giơ cánh tay lên với vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết. “Với lại, dù gì anh cũng có kinh nghiệm phá cổng không gian rồi mà.”

“Anh không xem thường em, chỉ lo lắng cho em mà thôi.”

Thanh Hương nghe thấy có chút xúc động, nhưng nhanh chóng lộ ra vẻ trêu ghẹo.

“Hể, gì đây? Mới mà đã lo sợ mất người yêu rồi sao? Anh biết đấy, 8 tháng nữa em mới đủ tuổi nha.”

Minh búng trán Thanh Hương một cái rồi nói.

“Con bé này, lúc nào rồi còn chọc anh nữa.”

“Úi. Sao anh búng mạnh vậy?”

“Đau hả, anh xin lô…”

“Pờ lè, ghẹo anh thui. Em đi đây.”

Nói xong Thanh Hương ngay lập tức lao về phía cầu, vừa đi vừa vung kiếm chém kẻ địch. Đánh sâu vào bên trong sau đó lại nhảy sang một bên khiêu khích quái vật.

Nhân cơ hội có lỗ trống, Minh liền dùng tốc độ nhanh nhất xông đến, tuy nhiên vẫn còn một số con Goblin vừa bước ra từ cánh cổng ngăn cản.

Ầm!

[Bổ D] kỹ năng đã được thăng lên cấp D, uy lực cộng với Thể Chất 100 khiến lực công phá càng thêm khủng khiếp. Nhờ vậy mà mở đường tiến đến cánh cổng.

Nhưng có gì đó lạ lắm!

Uy lực cú bổ quá mạnh khiến cho cây cầu có dấu hiệu bị sụp đổ, nhẹ nhất là ngay tại vị trí bổ. Minh vội vàng chạy về phía cổng, dùng Rìu chém chết mấy con Goblin vừa bước ra.

Kỹ năng Bổ đã được hồi lại, Minh vung Rìu lên thực hiện một cú trời giáng đầy uy lực. Có lẽ là dùng hết sức lực bởi vì nghe thấy tiếng hét vang của hắn.

Daaaaaaa!

Ầm!

Cánh cổng không gian bị đả kích, từng tia điện xẹt qua giống như cái màn hình tivi bị rò rỉ. Sau đó nó từ từ khép lại rồi biến mất vô tung.

Minh thành công, vội vàng quay đầu lại nhìn Thanh Hương.

Có lẽ em ấy cũng đã chạy xa rồi nhỉ.

Minh giật mình khi thấy một người đứng ở đầu cầu. Dưới ánh trăng tròn tỏ tường, Minh thấy Thanh Hương khắp người đều là máu xanh.

“Hương phải không? Em ổn chứ?”

“Huhuhu.”

Thấy Thanh Hương khóc Minh vội vàng chạy lại, nắm lấy cánh tay em ấy.

“Có sao không? Em bị thương chỗ nào, nói anh nghe.”

“Hức, em không có sao, nhưng mà… hức…. người em toàn là máu tanh đây nè.”

Minh nghe xong thở phào nhẹ nhỏm.

“Phù, vậy mà cứ làm anh tưởng, không sao là tốt rồi, tìm một căn nhà nào vào tắm là được.”

Minh đưa Thanh Hương tìm một căn nhà nào đó xa hiện trường, đề phòng bọn goblin kéo đến theo tiếng ồn vừa rồi.

[Chúc mừng vũ khí của bạn đã tăng cấp, mời chọn hướng phát triển.]

Tiếng nước vòi sen chảy trong nhà tắm. Bên ngoài, Minh đang xem xét thông báo của hệ thống.

“Anh Minh, lấy cho em cái khăn tắm.”

“Lúc nãy em không mang vào ư?”

“Không, khăn người ta sử dụng rồi em sử dụng chi nữa.”

“Vậy anh biết kiếm đâu ra bây giờ, hay là em lấy áo khô lau đầu đại đi.”

“Không, đưa áo anh cho em lau.”

“Ơ con bé này, áo anh cũng dính đầy máu quái vật đó thôi.”

“Có đưa cho em không thì bảo?”

“Rồi rồi, anh sợ em rồi, anh đưa là được chứ gì.”

Minh cởi áo ra đưa cho Thu Hương với tâm sự không thể nào hiểu nỗi con gái.

Cuối cùng lại nghe thấy tiếng bót chà quần áo.

Xoạt! Xoạt!

Ồ, hoá ra là em ấy giặt áo giúp mình nhỉ. Nhưng quần của mình sao không giặt giúp luôn?

“???”

Thôi, làm sao mà mình hiểu được.