Ngự Tỷ Hành Động

Chương 63: Lâm Trạm (Ngoại Truyện)



Oxford ở Anh Quốc là một trong mười trường Đại Học danh giá nhất thế giới nên sinh viên đậu vào trường này đều cảm thấy rất tự hào.
Cách Oxford không xa có một quán bar, tuy không xa hoa lắm nhưng lại là nơi yêu thích của nhiều sinh viên. Đại bộ phận khách của quán đều thuộc độ tuổi từ mười tám đến ba mươi lăm, đa chủng tộc, nhiều màu da.
***
Chẳng biết ca khúc của Michael Jackson đã phát đến lần thứ mấy, dưới ánh đèn sân khấu lộng lẫy, nam thanh nữ tú mãi mê nhún nhảy vô cùng hào hứng!
"Tiểu Tinh Tinh, cậu thấy cô gái Tây da trắng đang nhảy trên sàn thế nào?"
Lâm Nhuế cầm một ly nước chanh uống, cô không yêu thích rượu cho lắm nên Cơ Phồn Tinh thường gọi cô là 'Tiểu Chanh Tử'.
"Mông đủ to, đoán chừng đã sinh con chín mươi phần trăm. Ngực ít lắm cũng cỡ C, là cỡ đàn ông yêu thích! Bất quá tôi cảm thấy người phương Đông đẹp hơn, ví dụ như chị gái xinh đẹp ngàn năm khó gặp bên kia."
Cơ Phồn Tinh liếc nhìn người phụ nữ Lâm Nhuế vừa nói, tuy cũng hấp dẫn đấy nhưng hoàn toàn không phải đồ ăn, đẹp cũng chẳng ích gì.
Cô tùy ý liếc nhìn người phụ nữ lạnh lùng ngồi cách đó không xa. Cô này mặc một chiếc váy tím bó sát, tóc đen đổ xuống như thác nước, cô ta đang ưu nhã cầm ly cocktail nhấm nháp.
Sau khi Cơ Phồn Tinh vừa bước vào đã bắt gặp người này, không phải vì tướng mạo mà là vì cô chỉ có thể nhìn thấy gò má chứ không nhìn rõ được dung nhan.
Khí chất lạnh nhạt kia hấp dẫn không ít nam nữ đến bắt chuyện, nhưng họ nói không quá ba mươi giây đã cười khổ rời đi, thậm chí còn có người lạnh mặt mất hứng.
Cơ Phồn Tinh rất hiếu kì, rốt cuộc người phụ nữ kia nói gì mà có thể khiến nét mặt bọn họ thay đổi.
"Người phụ nữ kia? Tôi cảm thấy cô ta chẳng có gì hơn gái Tây trên sàn cả. Người ta là súng thật đạn thật, nhìn thôi đã đủ làm người khác đố kỵ rồi."
Lâm Nhuế liếc nhìn người Cơ Phồn Tinh nói, ngoại trừ bóng lưng cũng chẳng nhìn ra gì. Không biết phía trước lồi lõm ra sao, nhưng ít ra đằng sau không đủ vểnh. Dựa theo lý luận của cô, mông không vểnh thì ngực sẽ to.
"Chỉ nặng hơn có mấy cân thịt thì có gì phải hâm mộ. Cậu nhìn cô gái kia đi, từ lúc chúng ta vào đây đến giờ mới có mười mấy phút mà tôi đã thấy hơn chục 'tuấn nam tịnh nữ' tới bắt chuyện, nhưng kết quả đều giống như gã đó."
Cơ Phồn Tinh nhấp một hớp rượu trái cây rồi nháy mắt với Lâm Nhuế cùng xem người phụ nữ kia bắt đầu nói chuyện với anh chàng ngoại quốc.
Lâm Nhuế cuối cùng cũng rời mắt khỏi sân khấu để nhìn gã kia bắt chuyện với cô gái nọ. Chậc chậc, mặt mũi thật âm trầm.
"Đúng là một cô gái thú vị."
Lâm Nhuế mỉm cười nhưng chẳng có gì hào hứng.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy Lâm Nhuế cười gian tà liền biết oắt con đang nghĩ gì.
"Cậu tốt nhất đừng trêu chọc cô ta, nhìn vậy chứ không dễ chọc đâu. Thôi, cứ cưa gái Tây đi rồi mang về nhà."
Cơ Phồn Tinh hảo tâm nhắc nhở Lâm Nhuế một câu, chỉ cần nhìn bóng lưng đã biết người phụ nữ kia không phải nhân vật tầm thường, phải biết giữ lấy thân trước thôi.
"Xùy, có cậu mới đem gái về nhà. Tôi nói cho cậu biết nhé Tiểu Tinh Tinh, bản cô nương chỉ thưởng thức, xưa nay chưa hề đụng đến phụ nữ."
Lâm Nhuế căm ghét trừng Cơ Phồn Tinh rồi để ly lên bàn, sau đó đứng dậy đi về hướng cô chị Trung Quốc mà Cơ Phồn Tinh vừa chỉ.
Cơ Phồn Tinh chỉ hé miệng cười chứ không hề ngăn cản. Cô dựa vào sofa, hứng thú nhìn Lâm Nhuế đi về phía người nọ.
Lâm Nhuế cũng không để ý, tự mình bưng ly đi bắt chuyện với mỹ nữ. Cô đến bên người đẹp, đặt mông ngồi vào ghế, hơi nghiêng đầu, mặt mũi tươi cười, mở miệng nói:
"Hello, người đẹp."
Trạm Cẩn Tịnh thấy người tới bắt chuyện là phụ nữ, chẳng hiểu sao đêm nay lại có nhiều người đáng ghét đến thế, mặc dù cô ta là người đầu tiên mình có cảm giác không phải người xấu.
"Xin chào."
Lâm Nhuế có chút ngơ ngác, người phụ nữ này cười lên thật sự rất đẹp. Dáng dấp vốn đã đẹp lắm rồi mà còn cười thêm một tiếng nữa, nếu ở thời cổ đại, cô này tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành.
Giọng nói thật dịu dàng, tựa như dòng suối êm đềm khiến tim cô nhảy múa liên hồi, mất tự nhiên.
"Có hứng thú cùng uống một ly không?"
Lâm Nhuế đưa đồ uống tới. Ai cũng thích ngắm gái đẹp, nhất là gái dịu dàng càng làm người ta thương yêu.
Trạm Cẩn Tịnh giương mắt nhìn ly nước màu vàng trong tay Lâm Nhuế, không biết là cố ý hay do cô ta thích uống loại đó. Đây là lần đầu tiên cô cầm nước bắt chuyện với phụ nữ, hơn nữa còn là lần đầu tiên gặp mặt. Điều này khiến tâm tình cô lập tức thích thú với cô gái trước mắt.
"Có thể nhưng..."
Trạm Cẩn Tịnh nói nửa câu rồi dừng lại, mắt nhìn chằm chằm ly nước trong tay Lâm Nhuế.
Lâm Nhuế thuận tầm mắt nhìn sang, sau đó cười cười, "Mặc dù không có rượu nhưng hương vị của nước trái cây còn mê người hơn cả rượu đấy nha!"
"Thật sao? Nhưng tôi lại thích uống rượu, cho nên..."
Trạm Cẩn Tịnh ra vẻ bất đắc dĩ, biểu tình này có ý gì, Lâm Nhuế xem xét liền hiểu rõ.
Lâm Nhuế cũng không thèm để ý, mỹ nhân yêu rượu thì cô chiều, miễn là trong miệng có mùi rượu là được.
"Nói cũng đúng, rượu nho ngon ngọt, người đẹp thích rượu, tôi càng yêu."
Lâm Nhuế cười nghiêng người về phía trước, hé mở đôi môi dịu dàng ngậm lấy môi dưới của Trạm Cẩn Tịnh.
Trạm Cẩn Tịnh đột nhiên bị động tác này làm cho giật nảy mình, thân thể cứng ngắc chết đứng tại chỗ.
"Ừm, như vậy sẽ có mùi rượu."
Lâm Nhuế mang theo đôi môi hương chanh rời khỏi đôi môi vị cocktail nhàn nhạt, sau đó dịu dàng cười cười nhìn Trạm Cẩn Tịnh.
Động tác chỉ có vỏn vẹn hai giây lại làm Trạm Cẩn Tịnh cảm thấy như bị mất gì đó, tim tức thì trở nên vắng vẻ. Cô chưa từng có cảm giác quái dị này, cứ lẳng lặng nhìn Lâm Nhuế với ánh mắt phức tạp.
Lâm Nhuế thấy mỹ nữ không nói không cười, mặt mày biểu lộ sự phức tạp, cô còn tưởng mình đường đột trêu người ta không vui bèn đứng lên, ngượng ngùng nhìn Trạm Cẩn Tịnh, sau đó mở miệng nói: 
"Có thể tôi quá đường đột, thật xin lỗi. Hữu duyên gặp lại."
Cô vừa nói dứt lời liền dự định rút lui. Cô cũng không phải là tuýp người thích quấn quít người khác, người ta đã không thích thì cần gì phải tự rước lấy nhục.
Trạm Cẩn Tịnh biết người kia hiểu lầm gì đấy, nhưng nghĩ lại bản thân vừa bị lấy đi gì đó liền hiểu rõ mọi thứ.
"Bây giờ tôi lại cảm thấy thích vị chanh!"
Trạm Cẩn Tinh vừa nói vừa đưa tay kéo cái đứa mới đi được hai bước lại, bởi vì tốc độ quá nhanh khiến Lâm Nhuế mất cân bằng ngã nhào lên người Trạm Cẩn Tịnh.
Cô vừa định đứng dậy lại bị người kia ôm chặt, sau đó đôi môi bị đối phương bá đạo lấp kín.
Ly nước trái cây trong tay Lâm Nhuế rơi vỡ trên mặt đất. Tư thế nửa nằm nửa ngồi này khiến cô không cách nào chạy thoát.
Cô muốn đẩy người phía trên ra nhưng thân thể lại bị ôm càng chặt hơn, cuối cùng chỉ có thể bám lấy eo đối phương để giữ thăng bằng.
Cơ Phồn Tinh thấy cảnh này, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài. Qua mười mấy giây sau cô mới buông lỏng thân thể cứng ngắc, chậm rãi cầm ly nước hoa quả đi tới.
Lâm Nhuế tưởng người phụ nữ trước mắt đang trả thù mình tội cưỡng hôn, nhưng cô đã bị hôn hơn một phút mà người ta còn không chịu buông tha càng khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Nếu cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Cô muốn ngăn cản nhưng thân thể đang treo giữa không trung, thiếu mất điểm tựa làm cơ thể thật sự vô cùng chới với.
Qua hai phút đồng hồ, rốt cuộc người phụ nữ ấy cũng chịu buông lỏng. Lâm Nhuế lập tức đứng dựng lên thở hổn hển.
Đợi đến khi bình tĩnh mới trông thấy người phụ nữ kia đang thản nhiên ngồi trên ghế, không biết là nên tức giận hay nên nổi điên mắng to một trận.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, là do bản thân Lâm Nhuế tự gây sự trước, ngẫm lại cũng không nên nổi nóng.
"Lần này chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai. Bái bai, hẹn không gặp lại."
Lâm Nhuế hiện giờ rất muốn lập tức tránh xa cô gái phiền toái này, chỉ ném một câu liền khoát tay quay người rời đi.
"Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, cô dự định cứ tính như thế là được sao?"
Một câu mang theo uy hiếp rất đỗi dịu dàng, khiến Lâm Nhuế vừa đi được hai bước liền lảo đảo, suýt chút ngã sấp mặt.
"Nụ hôn đầu? Đó chẳng phải cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi sao? Cô còn thấy oan ức cái gì?! Đúng thật là tôi chưa thấy phụ nữ nào trả thù chỉ vì nụ hôn đầu như cô cả."
Lâm Nhuế xoay người, tức giận rống Trạm Cẩn Tịnh. Hai tay chống nạnh hệt như bộ dáng của sư tử Hà Đông.
Trạm Cẩn Tịnh trông thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Nhuế, trong lòng càng khẳng định con oắt này thật sự rất đơn thuần, ít ra cô ấy không phải là loại phụ nữ tùy tiện.
"Nếu vậy thì chúng ta kết giao đi."
"Kết... Kết giao?"
Lần này Lâm Nhuế bị dọa sợ đến độ cằm suýt đụng tới mặt đất. Cô không hề có hứng thú kết giao với phụ nữ, nhất là người trước mắt lại càng không dám. Giờ nhìn kỹ mới thấy mị nhãn cô ta y chang phụ nữ xấu xa độc ác. Kết giao với cô ta chẳng khác nào tự dâng hiến, đến xương cũng không còn chút cặn.
"Ha ha, tôi không có hứng thú với phụ nữ. Cô tìm nhầm người rồi."
Lâm Nhuế bất chấp tất cả ném lại một câu rồi chạy đến trước mặt Cơ Phồn Tinh kéo ra khỏi quán bar.
Cơ Phồn Tinh bị Lâm Nhuế nắm tay kéo chạy ra đường cái liền quay đầu nhìn xem người phụ nữ kia có đuổi theo hay không mới yên tâm.
"Tôi thấy Tiểu Lâm tử cậu có số đào hoa ghê, được phụ nữ xinh đẹp như vậy yêu thích thật là quá may mắn."
Cơ Phồn Tinh đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Xùy, đào hoa cái cục sh*t í! Nếu yêu đương với người phụ nữ kia, tôi thà sống độc thân cả đời còn sướng hơn."
Lâm Nhuế sửa sang quần áo xốc xếch của mình lại một chút, không thèm nhìn Cơ Phồn Tinh lấy một cái, chỉ tập trung đi đến chung cư thuê của hai người.
Cơ Phồn Tinh theo sát phía sau, cô không nghĩ người phụ nữ kia sẽ bỏ qua dễ dàng như thế. Nhiều người bắt chuyện với cô ta như vậy mà cô ta chỉ kết có mỗi mình Lâm Nhuế. Quan trọng là cậu ấy còn cưỡng hôn nhưng sao không thấy cô ta phản kháng. Chẳng lẽ là người này đã tìm ra con mồi hợp ý? Làm sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy.
Hai người trở về chung cư, Lâm Nhuế trằn trọc suốt một đêm, trong đầu toàn là lời nói của người phụ nữ kia. Đến sáng sớm phải mang cặp mắt gấu trúc ra ngoài.
Cơ Phồn Tinh nhìn bạn mình, sau đó tò mò hỏi:
"Bộ nửa đêm cậu trốn ra ngoài hẹn hò hay sao mà lại biến thành gấu trúc rồi?"
"Mới sáng sớm đã nguyền rủa tôi rồi, cơm làm xong chưa?"
Lâm Nhuế trợn mắt nhìn Cơ Phồn Tinh một chút, hiện giờ cô vừa đói lại vừa buồn ngủ. Bị tra tấn cả đêm tiều tụy hết cả người.
"Xong rồi, hình như nhà mình có khách đấy. Tôi nghĩ cô ấy đã đến trước cửa, cậu ra mở đi."
Cơ Phồn Tinh đem thức ăn bày ra bàn rồi ra hiệu Lâm Nhuế nhanh đi mở cửa.
Lâm Nhuế khó hiểu đưa tay gãi gãi đỉnh đầu. Ai lại đến lúc sáng sớm vậy kìa?
Cô hiếu kỳ đi mở cửa. Cửa mở, trong nháy mắt, thân thể cô tựa như bị chết đính tại cửa, miệng khẽ nhếch, một câu cũng nói không nên lời.
Trạm Cẩn Tịnh đã sớm đoán được cô nàng sẽ phản ứng như thế liền lạnh nhạt cười: 
"Chúng ta lại gặp nhau."
***
Editor: dạo này mình bận quá, có bạn nào hữu tâm hỗ trợ mình edit không nào?