Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 154: Tạm Biệt Chàng



Năm 1922

- Hoàng hậu à, nàng giận gì ta sao? - Chàng vòng tay qua bụng, đầu khẽ tựa lên cánh tay nàng. Người chàng tỏa ra hơi rượu nồng nặc, làm nàng không muốn cũng phải đưa tay che mũi.

- Chàng say rồi, về điện nghỉ ngơi đi.

- Ai nói ta sẽ về điện? Hôm nay ta phải ở lại Thanh Uyển cung. - Chàng đùa cợt, nằm xuống cạnh nàng - Nàng muốn ăn gì không?

- Không, mau về đi kẻo lạnh. - Nàng vẫn kiên quyết.

- Ơ kìa, ta đã bảo Hoàng hậu dọn qua Kính Long điện, lẽ nào nàng muốn trái lệnh?

- Ta ở đây được rồi. - Nàng nhàn nhạt đáp.

- Không được.

- Ta ở Kính Long điện mới không được.

- Vì sao?

- Ta làm vậy rồi sau này còn phi tần nào dám thị tẩm? - Nàng không nhịn được mà nói ra, trong lòng như trút được gánh nặng. Cả không gian bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ. Nàng đợi mãi, rồi đợi mãi mà vẫn không thấy chàng đáp lại. Khi quay ra mới biết chàng đã ngủ từ khi nào, tay vẫn đặt quanh eo nàng. Nàng tặc lưỡi, trút một hơi thở dài. Đêm ấy, nàng không ngủ được.


Đến gần sáng, nàng mới chợp mắt được một chút. Khi tỉnh lại đã thấy chàng đi mất rồi. Hai nàng Cẩm và Tú cũng không biết chàng đi từ lúc nào, vì họ còn bận tám chuyện ở dưới bếp. Mấy ngày sau đó, bọn họ không thấy chàng ghé qua Thanh Uyển cung nữa. Nàng cuối cùng cũng đã chịu ăn vài thìa cháo.

Đâu đó một tuần sau, khi nàng đang nhàn nhã đan lát thì Cẩm và Tú chạy vào, hớt hải thưa chuyện:

- Nương nương, có chuyện rồi.

Nàng ngưng tay, ngẩng mặt lên nhìn họ:

- Sao thế?

- Chúng em nghe nói bệ hạ sắp ra chiến trường rồi!

Nàng sững người, hai que đan trên tay rơi xuống thảm.

- Ta phải đến Kính Long điện! - Nàng đứng phắt dậy, vội vã chạy đến đại điện. Hai tì nữ chưa kịp lấy hơi đã phải lẽo đẽo chạy theo nàng. Lúc cả ba đến nơi, chàng vẫn đang từ tốn phê tấu. Mấy ngày không gặp, gương mặt chàng hốc hác hẳn đi. Nàng cảm tưởng như nếu không phải chàng miệt mài bên tấu sớ thì cũng là ngồi trên điện thiết triều. Nàng kéo ghế ngồi xuống, đoạt lấy cây bút trên tay chàng.


- Ngẩng lên nói chuyện với ta. - Nàng nói như ra lệnh.

Tay chàng mất đà, chới với giữa không trung một lúc. Đoạn, chàng bình thản đáp:

- Muốn ăn gì ta cho người nấu.

- Ta sang đây vì chuyện ăn uống sao? - Nàng nheo mắt, thảy cây bút lông lên trên bàn.

Chàng phẩy tay, bảo Cẩm và Tú xuống bếp chuẩn bị canh xương mang lên cho nàng. Bọn họ vâng dạ rồi lui xuống. Nàng chau mày, đảo mắt:

- Sao lại ra chiến trường? Sao mấy hôm nay không đến thăm ta? Ta thử ở yên một chỗ xem chàng có ghé qua không, không ngờ... - Nàng nói, giọng đầy oán trách. Không ngờ chàng chẳng hối lỗi, còn rướn mày hỏi lại:

- Nàng có thiếu y phục không, để ta đặt may cho nàng.

- Chàng... - Nàng trợn tròn mắt.

- Trong Thái y viện còn nhiều dược liệu lắm, nếu thiếu có thể sai người lấy về.


- Sao, chàng, lì, lợm, quá, vậy? - Nàng không nhịn được, mỗi chữ nói ra đều đánh vào vai chàng một cái - Ta thì cần gì những thứ ấy? Ta đang hỏi chàng kia mà?

- Xin lỗi. - Chàng bật cười giòn giã - Ta chỉ muốn đùa nàng một chút thôi. Trông nàng căng thẳng quá.

Nàng nghe xong nét mặt cũng dịu lại, nhưng vẫn chưa chịu tha thứ cho chàng. Khoanh tay, nàng quay mặt sang một bên tỏ vẻ hờn dỗi. Chàng dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, ghé sát tai thủ thỉ:

- Thôi là ta sai. Cả tuần nay bận quá, chưa đến thăm nàng được. Sắp tới ta cũng sẽ về biên cương cùng anh em huynh đệ, muốn chuẩn bị đầy đủ cho nàng trước khi đi. Nàng cần gì hãy cứ nói với Cẩm và Tú nhé.

- Chàng đi thật sao? - Nàng chẳng giận được lâu, quay vội ra sau hỏi chàng.

- Ừ, quân ta đang thất thế trên chiến trường. Đại Hoàng tử nước láng giềng đang dẫn quân đến sát biên giới. Người của ta báo về, nói hiện giờ Phạm Bằng đang ở doanh trại của hắn. Mà khi xưa lão ta ở Lam Thành lại rất rành địa hình, e rằng chỉ một chút sơ suất đã có thể để giang sơn rơi vào tay giặc.
- Phạm Bằng? Lão ta vẫn còn sống ư? - Nàng trợn tròn mắt.

- Đợt ấy lão và Phạm Khánh Nhã bỏ trốn sang biên cương được Trần Mạnh Hoàng tử cưu mang, hình như còn hứa hẹn sẽ chia một nửa giang sơn nếu hắn bình định được nhà Yên.

- Đúng là phản quốc! - Nàng đập mạnh tay xuống bàn, không giấu nổi vẻ tức tối trên khuôn mặt - Nhưng ta tưởng chàng liên hôn với công chúa bên họ để hòa hoãn?

Chàng nghe xong thì cười tủm tỉm chẳng nói gì. Nàng tưởng mình nói quá liền bảo:

- Không phải ta ghen gì đâu, chỉ là có hơi thắc mắc thôi.

- Đúng là bọn họ có đề nghị liên hôn. Ta xem qua dung mạo của nàng ấy rồi, vừa đẹp còn kiêu sa, thật sự rất hoàn hảo. Nàng muốn chiêm ngưỡng không, ta có tranh ở ngay đây này.

Chàng vờ lấy cuộn giấy, định giở ra thì bị nàng ngăn lại:
- Thôi ta xem làm gì? Có phải ta cưới nàng ta đâu mà phải xem?

- Xem cho biết chị biết em.

- Ta biết rồi, đằng nào chàng chẳng nạp thêm phi tần. Làm gì có nam nhân nào chung tình kia chứ? Ta thật quá ảo tưởng rồi.

Nàng thở dài, đôi mắt cụp xuống.

- Ai nói ta không chung tình? - Tay chàng bất ngờ co lại, cù nàng đến bật cười - Ai nói ta chấp nhận liên hôn?

- Chàng nói còn gì... - Nàng thu người, vừa cười vừa đáp.

- Không hề nhé! - Chàng cười gian.

Nàng cười đến đau bụng, không chịu nổi nữa liền nói:

- Thôi tha cho ta đi, ta thua thật rồi.

Chàng đắc ý, thôi không trêu nàng nữa, tay lại vòng qua eo, kéo nàng sát người mình.

- Nói nàng nghe chuyện này. Liên hôn không những chỉ hòa hoãn được một thời gian ngắn, mà còn khiến chúng ta lệ thuộc vào nước láng giềng. Không sớm thì muộn cũng bị bọn chúng bình định. Hơn nữa, hậu cung của ta chỉ có mình nàng, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ vậy.
- Thế còn con gái Bùi đại nhân thì sao?

- Nàng ấy á? - Chàng hơi sửng sốt - Thì đúng là cũng định tiến cung thật, nhưng ta đã dành cả buổi để từ chối. Đó là lí do nàng thấy ta đêm trước thần trí không tỉnh táo. Ta đã phải chuốc ông ta đến say mèm đấy.

Lông mày nàng dãn ra, lòng thấy nhẹ nhõm hẳn. Chàng vẫn cứ thích bông đùa như vậy, thật có lúc cũng khiến nàng hiểu lầm. Vén tóc cho chàng, nàng khẽ bảo:

- Chàng thật biết cách để làm ta lo lắng.

- Sợ có người cướp mất phu quân của nàng chứ gì? - Chàng thơm nhẹ vào má nàng.

- Ai mà thèm? - Nàng bĩu môi - Làm gì có ai say mê chàng kia chứ? Chỉ có ta nhất thời mê muội mới sa vào, còn tặng thêm cả hai đứa con cho chàng.

Nghe đến đây, chàng bỗng rơi vào trầm tư, cơ hồ không muốn đáp lại nữa. Nàng khó hiểu nhìn sang, thấy tay chàng đã buông thõng từ khi nào, nỗi u uất dần bao phủ lấy đôi đồng tử màu hổ phách. Tâm trạng của chàng tụt dốc không phanh, kéo theo là nỗi hụt hẫng đang dâng trào nơi đáy mắt nàng. Mặt nàng chùng xuống, lồng ngực phồng lên như nén lại một tiếng thở dài.
Mỗi lần nhắc đến con là chàng lại không vui. Song nàng thật sự không rõ điều gì đang giam hãm niềm suиɠ sướиɠ của một người sắp sửa được làm cha như chàng. Có khi nào chàng chưa sẵn sàng để đón những đứa trẻ chào đời, nàng tự hỏi. Hay chàng vẫn còn mặc cảm về sự sống mong manh của bản thân? Nếu vậy thì nàng không thắc mắc nữa. Đợi dược liệu về đến tẩm cung, nàng sẽ bắt tay vào điều chế ngay. Thanh Ca có linh cảm, lần này nàng sẽ thành công. Nàng mong ngóng đến ngày được thấy chàng tươi tỉnh trở lại, cùng nàng dắt các con tản bộ quanh ngự hoa viên. So với hiện tại thì viễn cảnh ấy hạnh phúc và chân thực gấp bội phần.