Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 108: Giao Dịch





Tần Trầm mụ mị tình yêu chỉ ở đoàn phim chưa tới bốn ngày đã đặt vé máy bay quay về, công ty có việc chờ hắn xử lý, còn có một hợp đồng đã sớm ký tên.

Quay trở lại buổi tối một ngày trước, Tần Trầm - không làm người ở trên giường dụ dỗ Hứa Giản biến đuôi và tai ra, Hứa Giản cũng là người không có lập trường, bị Tần Trầm khiêu khích đến đầu óc choáng váng, Tần Trầm nói gì cũng làm theo, không hề phản kháng.

Trên giường Hứa Giản ngoan ngoãn bảo bày tư thế nào thì bày tư thế đó, xuống giường mặc quần áo vào lại không chịu thừa nhận, khác nào tra mèo.

Tần Trầm tựa vào thành giường mà nghĩ, vẫn là mình nhẹ dạ, không cam lòng thật sự xuống tay, cho nên người này bây giờ mới có tinh lực như thế, tra quá rõ ràng.

Nếu Hứa Giản biết suy nghĩ trong lòng Tần Trầm, nhất định sẽ phỉ nhổ ——
Anh không làm bước cuối cùng, nhưng trò gian của anh, anh đã chơi đủ cả rồi nhé!
Vừa nghĩ tới tối hôm qua Tần Trầm thế mà buộc vòng cổ mèo lên đuôi câu, cậu lại nghi ngờ Tần Trầm có sở thích đặc biệt gì đó.

Ví dụ như giam cầm play gì đó.

Chậc, có mấy người nhìn qua như nam thần cấm dục đàng hoàng nghiêm túc, kết quả vừa lên giường đã lộ ra nguyên hình, chơi đùa quá sức.

Thói đời bạc bẽo, thói đời bạc bẽo mà!
Hứa Giản đánh răng cảm thán hình tượng người nào đó sụp đổ, Tần Trầm vừa gài nút áo sơ mi, vừa đi vào, nhìn cậu trong gương nói:
"Ngài Hứa, anh nghi ngờ kiếp trước em là cún."
Hứa Giản đang đánh răng ngừng lại, ánh mắt lướt qua dấu răng trước ngực Tần Trầm, đột nhiên không còn sức cảm thán thói đời gì hết.

Kiêng dè Hứa Giản phải quay phim, cho nên Tần Trầm rất kiềm chế, không để lại dấu vết gì rõ ràng trên người cậu.

Nhưng Hứa Giản thì khác, bị Tần Trầm trêu ghẹo dữ dội, nhắm hai mắt vừa cào vừa cắn, trong miệng còn ậm ừ, cho nên trước ngực và sau lưng Tần Trầm là hai nơi chịu đòn nhiều nhất, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Như thể tối hôm qua Tần Trầm mới phải là người phía dưới bị bắt nạt.

Chụp hình đăng lên weibo, nhìn dấu vết cũng không biết là thú vị giữa người yêu, hay là bạo lực gia đình.

Nhìn dấu răng trên người Tần Trầm, Hứa Giản chột dạ, ánh mắt bắt đầu lướt qua né tránh, nội tâm khiếp sợ:

Mình dùng sức đến vậy sao? Mình là cún hả?
Hứa Giản khiếp sợ đưa Tần Trầm ra sân bay, trên đường cũng còn đang hoài nghi, có phải tối hôm qua Tần Trầm thừa dịp cậu không chú ý tự cắn mình một cái, sau đó đổ lỗi cho cậu.

Thế nhưng Hứa Giản thừa lúc người xung quanh không chú ý cúi đầu thử một chút, người không thể tự cắn xương quai xanh và hõm vai của mình được.

Cho nên những dấu vết thảm thương trên người Tần, thật sự do cậu.

Chỉ là...!Tâm tình phức tạp.

Bản thân sau khi lên giường có phải là người hay không, Hứa Giản không chắc, nhưng hiện tại cậu cảm thấy cậu thật sự là cún.

Nói đi nói lại, dấu răng còn rất ngay ngắn, tuổi của mình rất tốt.

Không có Tần Trầm ở bên cạnh như hổ rình mồi, diễn viên phối diễn với Hứa Giản cũng thở phào nhẹ nhõm, không câu nệ.

Đặc biệt là Chu Thiến, nàng đóng vai nữ thứ là tiểu thư thường hay làm nũng ngốc bạch ngọt, tính cách đơn thuần dám yêu dám hận, gặp chuyện không giúp được gì nhưng tuyệt đối không gây trở ngại cho bạn bè.

Tính cách thiết lập không thành vấn đề, trọng điểm là tiểu thư nữ thứ thích quý công tử ôn hoà nam thứ, cho nên mỗi lần cảnh quay nàng diễn với Hứa Giản, nàng đều có thể cảm nhận được cái nhìn thân thiện đến từ Tần Trầm.

Bây giờ biết Tần Trầm tham ban xong đã trở về, Chu Thiến khá là khoa trương thở dài một hơi, tự đáy lòng cảm thán:
"Hứa Giản, thầy Tần đối với hậu bối như anh tốt thật."
Hứa Giản hồi hộp, suy nghĩ của con gái cẩn thận nhạy cảm, sợ Chu Thiến nhìn ra cái gì, giống như tùy ý mở miệng nói:
"Có sao? Tần Trầm đối với những khác người cũng rất tốt."
Chu Thiến dừng một chút, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hứa Giản: "Nói ra câu này là anh đang nghiêm túc sao?"
Suy nghĩ một chút thái độ của Tần Trầm đối với hậu bối hoặc những người khác trong công ty, Hứa Giản: "..."
Hứa Giản chợt nhận ra mình cũng đạt thành tích Nói dối không đỏ mặt.

.

Truyện Võng Du
Cũng may Chu Thiến cũng chỉ là tùy tiện cảm thán một câu, không có ý khá, nói xong đổi đề tài, kéo Hứa Giản đọc thoại mấy cảnh tiếp theo.

......!
Bị Tần Trầm làm mất mặt, Lữ Chi như bị người tát vào mặt, mặc dù càng ngày càng bất mãn đối với Hứa Giản, nhưng không làm chuyện gì cố gắng nhằm vào cậu.

Cứ như vậy bình yên quay phim hơn một tháng, Hứa Giản đón nhận kỳ nghỉ lần đầu tiên, kỳ hạn ba ngày.

Cùng nhau quay gần hai tháng, giữa Hứa Giản và Chu Thiến, Nghiêm Vĩ cũng quen thân rất nhiều, Hứa Giản quay xong tiến độ của mình được nghỉ ngơi, Chu Thiến và Nghiêm Vĩ ước ao nhìn cậu thu dọn đồ đạc.

Nghiêm Vĩ: "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, muốn ăn thịt."
Trong khoảng thời gian vào đoàn, Nghiêm Vĩ bị đạo diễn ép phải giảm cân, từ khi vào đoàn đến bây giờ, gã đã gầy mười mấy cân.

Chu Thiến cũng thở dài: "Tôi cũng muốn, muốn ăn kem muốn ăn bánh ngọt muốn ăn sô cô la."
Đeo túi xách, Hứa Giản vỗ vỗ vai Nghiêm Vĩ, một mặt nặng nề nói với hai người:
"Những thứ này sau khi về tôi sẽ ăn giúp hai người trước, đến lúc đó trả lại cho hai người."
Trả lời Hứa Giản chính là Chu Thiến liếc mắt cà Nghiêm Vĩ nhịn không được cười mắng: "Cút đi!"
Sau đó Hứa Giản cười híp mắt cùng Phan Mẫn Chu Lượng đi đến sân bay.

Muốn cho Tần Trầm một niềm vui bất ngờ, chuyện nghỉ phép này Hứa Giản không nói với hắn, kết quả vừa tới sân bay, đã nhận được tin nhắn của Tần Trầm:
[Đến sân bay chưa?]
Hứa Giản: [???]
Nhìn biệt danh là Ông giời con gửi tới dấu chấm hỏi, khoé môi Tần Trầm cong lên, chậm rãi trả lời:
[Đoàn phim cho nghỉ phép ba ngày mà?]
Hứa Giản nhận được tin nhắn của Tần Trầm, đầu tiên là nhìn Phan Mẫn và Chu Lượng bên cạnh —— trong bọn họ có kẻ phản bội!
Quả bóng bay bất ngờ còn chưa thổi xong đã bị người nào đó đâm thủng, Hứa Giản mếu máo: [Còn chưa đăng cơ, hơn mười một giờ mới đến.]
Tần Trầm: [Vi thần nhất định sẽ đợi ngài giá lâm đúng giờ ở sân bay.]
Hứa Giản sững sờ, định thần nhìn lại mới phát hiện mình gõ Đăng ký thành Đăng cơ.

Với lời đùa giỡn của Tần Trầm, Hứa Giản không nhịn được cười, ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện quan trọng:
[Đậu Đậu hơ khô thẻ tre, ngày hôm trước đến Nam Phong, sáng hôm nay đến công ty báo danh, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?]
Thời điểm Đắc Cổ giải thể, Trần Đậu Đậu đang quay phim vai nam thứ do Khương Lâm Tà sắp xếp cho y, hai ngày trước mới đóng máy, vừa hay mấy ngày này Hứa Giản cũng được nghỉ, cho nên muốn để Trần Đậu Đậu và Tần Trầm gặp nhau, làm quen một chút.


Trần Đậu Đậu chỉ biết là Hứa Giản thích một người đàn ông, thế nhưng cũng không biết đối tượng chính là Tần Trầm, sau đó còn ở chung, và đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên Hứa Giản chưa có cơ hội nói với y.

Hứa Giản muốn giới thiệu hắn với bạn bè của mình, tất nhiên Tần Trầm không có ý kiến gì, hỏi: [Ở nhà ăn hay là đi ra ngoài?]
Nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cuối cùng Hứa Giản trả lời: [Nếu không ở nhà ăn lẩu đi?]
Hứa Giản sợ đi ra ngoài ăn cơm lại bị báo đài chụp trộm hoặc là nhận ra.

Tần Trầm: [Được, vậy để anh xem Đỗ Tắc Chu và Đường Ly có rảnh không, càng đông càng vui.]
Tần Trầm nhắn vào nhóm hỏi một câu, Đỗ Tắc Chu và Đường Ly đáp ——
Nhà anh Trầm mời ăn cơm, không rảnh cũng phải rảnh.

Vì vậy chuyện ngày mai ăn lẩu ở nhà cứ như vậy được quyết định, buổi tối Hứa Giản nhớ còn chưa nói chuyện này với Trần Đậu Đậu, vì vậy gọi điện thoại cho Trần Đậu Đậu.

Sau khi nghe Hứa Giản nói xong, Trần Đậu Đậu: "??? Cùng ăn cơm với bạn trai cậu? Cậu có bạn trai bao giờ?"
Trần Đậu Đậu nhớ tới đợt nói chuyện lần trước, Hứa Giản còn nói mình đang nhảy qua nhảy lại giữa đường và cua, sao bây giờ lại có bạn trai?
Liếc mắt nhìn Tần Trầm bên cạnh, Hứa Giản ho khan một tiếng, nhỏ giọng:
"Lúc trước tớ đã nhắc cậu rồi mà?"
Trần Đậu Đậu có linh cảm không lành, lên giọng, giọng điệu kích động:
"Trời địu, Nhị Giản, cậu đừng nói với tớ, cậu và anh chàng đã có đối tượng kia đang hẹn hò nhá!"
Người anh em của y thật sự làm Tiểu Tam đào góc tường nhà người ta?
Nhất ngữ thành châm, Nhị Giản thật sự thành Tam Giản?
Việc này nói rất dài dòng, cũng không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại, Hứa Giản nói với Trần Đậu Đậu ngày mai cậu sẽ trực tiếp giải thích với y.

Cúp điện thoại rồi, Trần Đậu Đậu rất lâu không thể vào ngủ được, thái độ che che giấu giấu của Hứa Giản làm cho y thêm chắc chắn suy đoán của bản thân, hiện tại đầy đầu y đều đang nghĩ ——
Người anh em đi nhầm đường lạc lối, mình nên khuyên thế nào?
Mà Hứa Giản bên này cúp điện thoại xong, chuyện đầu tiên chính là nhào tới Tần Trầm.

Tiểu biệt thắng tân hôn, đối mặt với Hứa Giản đầu hoài tống bão, thời điểm Tần Trầm đang muốn trêu chọc cậu hôm nay đã vậy còn quá chủ động, cổ của hắn bị người nào đó bóp hờ.

Đỡ eo Hứa Giản, Tần Trầm nhíu mày lại, ung dung thản nhiên: "Mưu sát chồng cũng phải cho anh biết tội danh chứ?"
Hứa Giản siết cổ Tần Trầm, kiêu ngạo hung hăng: "Chuyện em hiểu lầm anh và Đỗ Tắc Chu, không cho phép anh nói với bất cứ ai!"
Nếu ngày mai lúc ăn cơm Tần Trầm lỡ miệng, vậy cậu thực sự muốn tự tử cũng có.

Nhìn cậu giả vờ hung ác uy hiếp mình, Tần Trầm vỗ lưng cậu, có ý riêng: "Anh không nói thì được gì?"
Hứa Giản nghe xong không chút nghĩ ngợi trực tiếp cúi đầu đến gần hôn hắn.

"Chỉ thế này?" Tần Trầm được voi đòi tiên lắc đầu: "Anh không phải là người vì chút ơn huệ mà thay đổi lập trường."
Hứa Giản trừng hắn, tay để nửa ngày cũng không cam lòng thật sự dùng sức, suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng, đỏ mặt ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói một câu gì đó.

Tần Trầm - không chấp nhận chút ơn huệ - nghe xong ánh mắt ngưng lại, hứng thú truy hỏi: "Tự mình động cũng có thể?"
Huyệt thái dương Hứa Giản đột nhiên nhảy một cái, cuối cùng như không thèm đếm xỉa nhắm mắt lại, xấu hổ gật đầu: "Chỉ cần anh không nói, có thể."
Hứa Giản nhỏ giọng rầm rì như muỗi, nhưng cách nhau gần, cũng không ngắn được Tần Trầm nghe thấy, lập trường của hắn ngay lập tức dao động:
"Được, anh bảo đảm không nói."
Vì vậy một hồi thoả thuận Không dành cho người ngoài cứ như vậy thành công, Hứa Giản bắt đầu đau lòng cho bản thân.

......!
Sáng hôm sau, dì mang nguyên liệu nấu lẩu tới, bận rộn cả buổi trong nhà bếp rồi lặng lẽ rời đi.

Hứa Giản thức dậy đi nhà bếp, vừa nhìn thì thấy dì không chỉ giúp bọn họ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mà còn nấu cả nước lẩu cho bọn họ, tổng cộng hai nồi nước lẩu.

Đi một vòng nhà bếp, lúc Hứa Giản đi ra, ngưỡng mộ nói:
"Tay nghề của dì thật tốt."
Những lát thịt bò, dày mỏng đều nhau, ngay cả khoai mỡ và khoai tây cũng được cắt vừa phải y hệt nhau.

Tần Trầm nghe xong cười: "Trước kia dì ấy là đầu bếp khách sạn."
Sau đó bị nhà hắn trộm về.

Hứa Giản một mặt Thì ra là như vậy: "Chẳng trách, em nghe mùi nước lẩu còn thơm hơn bên ngoài."
Tần Trầm nâng cổ tay nhìn thời gian một chút, mở miệng hỏi:
"Đỗ Tắc Chu và Đường Ly chắc là hơn mười giờ mới đến, Trần Đậu Đậu bao giờ đến?"
Hứa Giản đáp: "Đậu Đậu cũng tầm đó."

"Ok." Tần Trầm gật đầu, lại hỏi: "Em xem còn cái gì cần mua không, anh nói Đỗ Tắc Chu tiện đường mang đến."
Tủ lạnh trong nhà có các loại đồ uống, dì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng rất phong phú, Hứa Giản suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ tới còn cần gì, vì vậy lắc đầu:
"Không có."
Hứa Giản vừa dứt lời, cánh tay dài của Tần Trầm duỗi về phía cậu, vác cậu lên, Hứa Giản bị hắn làm sợ hết hồn, la lên một tiếng, hai tay hoảng loạn ôm hắn:
"Anh làm gì đó!"
Tần Trầm ôm người hơn 100 cân lên phòng ngủ lầu hai, nện bước vững vàng, hô hấp đều đặn, đáp:
"Thời gian còn sớm, ngủ một giấc với anh."
Nhìn ánh nắng tràn vào phòng khách, Hứa Giản: "...!Anh có chắc là còn sớm không?"
Dùng lời của người lớn, nắng đã chiếu đến mông rồi còn sớm?!
Hứa Giản gần như quên phản đối không có hiệu lực, cuối cùng vẫn bị Tần Trầm ôm ngủ thêm một giấc.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Hứa Giản thầm nghĩ —— những ngày tháng này của bọn họ, có phải là quá chán chường?
Hứa Giản bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Trần Đậu Đậu, cậu mở mắt vừa nhìn, thấy đã sắp mười một giờ, Trần Đậu Đậu nói y đã đến, kêu cậu mở cửa.

Hứa Giản vội vàng ngồi dậy, xốc cánh tay Tần Trầm khoát lên trên eo cậu muốn rời giường, kết quả lại bị Tần Trầm kéo lại.

Hôn lên má Hứa Giản, Tần Trầm đứng dậy nói với cậu: "Để anh đi, em từ từ thôi."
Hứa Giản lắc lắc đầu mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói còn hơi đờ đẫn: "Được."
Trần Đậu Đậu chờ ở cửa thang máy, thiết kế một thang một hộ gia đình, không có thẻ thang máy hoặc là dấu vân tay của chủ hộ, y không thể lên trên được.

Sau khi gọi điện thoại xong đợi hai phút, của thang máy đóng chặt trước mặt Trần Đậu Đậu mở ra, cuối cùng y cũng thành công vào được thang máy lên nhà Hứa Giản.

Thang máy đứng ở lầu sáu, Trần Đậu Đậu đã chuẩn bị sẽ cho Hứa Giản một cái ôm ấp, cửa thang máy từ từ mở ra, xuất hiện ở trước mặt y cũng không phải Nhị Giản, mà là gương mặt chưa từng gặp trước đây nhưng rất quen thuộc.

Nhìn mặt Tần Trầm, nụ cười của Trần Đậu Đậu cứng đờ, hai tay đang giơ lên đột nhiên dừng lại, sau đó phản ứng lại vỗ ót một cái ——
Muốn chết, sao mình lại đến nhà Tần Trầm?
Trần Đậu Đậu áy náy cười: "Thật ngại quá, tôi đi nhầm nhà."
Không ngờ Tần Trầm và Nhị Giản thế mà lại sống chung một tiểu khu
Tần Trầm nhìn chàng trai trong thang máy, trong nháy mắt đã xác định y chính là Trần Đậu Đậu.

Theo Hứa Giản miêu tả, Trần Đậu Đậu cao 176, mũm mĩm, trắng nõn, mắt hai mí.

Trần Đậu Đậu tự giác đi nhầm nhà luống cuống tay chân muốn đóng cửa thang máy, Tần Trầm bỗng giơ tay chặn cửa thang máy.

Trần Đậu Đậu lộ vẻ khó hiểu nhìn hắn, Tần Trầm chậm rãi mở miệng:
"Cậu là Trần Đậu Đậu đúng chứ?"
Trần Đậu Đậu: "?"
Ngay khi Trần Đậu Đậu khiếp sợ Tần ảnh đế mà lại nhận ra mình, y lại nghe Tần Trầm nói:
"Tôi là Tần Trầm, bạn trai của Hứa Giản, cậu không đi nhầm."
"Ồ..." Nghe Tần Trầm nói, Trần Đậu Đậu theo bản năng gật đầu, đầu gật nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, cất cao giọng: "Hả?"
Đôi mắt vốn đã to của Trần Đậu Đậu trợn lên càng lớn, một mặt không dám tin: "Anh nói cái gì??"
Tần Trầm mới vừa nói là bạn trai của ai?
Trần Đậu Đậu hoang mang nhìn Tần Trầm, nghi ngờ tai của mình vừa rồi xảy ra vấn đề.

Ngay lúc Trần Đậu Đậu ngây ngốc trong thang máy, Hứa Giản cũng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy một mình Tần Trầm đứng ở huyền quan, mở miệng hỏi:
"Anh Trầm, Đậu Đậu còn chưa tới sao?"
Nghe ra giọng nói của Hứa Giản, Trần Đậu Đậu: "!!!"
Đê mờ, thật sự là giọng của Nhị Giản!
Bước nhanh đi ra thang máy, Trần Đậu Đậu ngẩng đầu vừa vặn đối diện Hứa Giản trên cầu thang, mắt tinh nhìn thấy vết hồng trên cổ Hứa Giản, Trần Đậu Đậu:
"...".