Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 23: 23





Có truyền thông văn hóa Nhiễm thị nâng đỡ, sau khi ảnh Lâm Thanh Nha chụp quảng cáo cho Côn khúc hoàn thành, ảnh chụp lần lượt được đăng trên nhiều tạp chí khác nhau.
Sử dụng phong cách cổ phong tôn lên sự duyên dáng xinh đẹp của nhân vật chính, màu trắng như thoát ly khỏi màu đen thuần túy.

Tay áo nước che nửa mặt, đôi mắt trong veo dịu dàng nhìn từ bên tay áo ra ngoài bức poster tựa như tuyết trắng núi cao; trăng non trên hồ nước lớn, ánh nhìn như chứa đựng hết tất cả sự dịu dàng của thế gian.
Chưa đầy một tuần sau khi ra mắt, poster đã tạo nên một làn sóng lớn trong giới.

Nhóm diễn viên trẻ nghiệp dư thường hay trà trộn vào các diễn đàn để xây dựng danh tiếng.
【Trời ạ, đây là người đẹp gì thế này】
【Hình như là khuê môn đán xướng Côn khúc? Ánh mắt này quá xuất sắc, tĩnh mà như động, quá hút hồn.】
【Sao tôi thấy cô ấy trông quen thế nhỉ?】
【Có lẽ thớt trên nhớ nhầm rồi chăng? Tôi vào giới diễn viên nghiệp dư đã nhiều năm, người xinh đẹp và có ánh mắt còn sống động thế này, nếu ra mắt từ trước hẳn phải có tiếng tăm.】
【Thớt trên không nhớ nhầm đâu.】
【Giới hí kịch vô cùng bền vững, diễn viên nghiệp dư lớp này nối tiếp lớp khác.

Tám năm trước, người này dựa vào một vở “Mẫu Đơn đình” mà nổi danh “Tiểu Quan Âm” khắp Bắc Thành sau một đêm, nhưng mà bây giờ chẳng còn ai nhớ đến.】
Phần bình luận vốn lưa thưa có vài bình luận, sau khi bình luận trên tiết lộ danh tính, các bình luận lập tức nhảy lên như tên bắn.
【Ố trời ơi!!】
【Cô ấy chính là học trò cuối cùng của bậc thầy Côn khúc Du Kiến Ân, còn được gọi là tiểu Quan Âm – người có triển vọng nhất trong số nghệ sĩ trẻ?】
【Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, lúc cô ấy thành danh chỉ mới mười sáu mười bảy thôi nhỉ?】
【Có điều, không phải bảy năm trước tiểu Quan Âm đã không còn xuất hiện trước công chúng nữa à?】
【Có thể quay lại thật tốt quá! Mẹ cô ấy chính là Lâm Phương Cảnh - người được mệnh danh là “Một thế hệ Phương Cảnh”.

Năm đó cha mẹ tôi thích bà ấy diễn nhất, đáng tiếc nghe nói đột nhiên nhà họ Lâm xảy ra biến cố, sau đó bà không còn được tỉnh táo, không thể lên sân khấu hát được nữa, mẹ tôi còn buồn bực cả tháng trời!】
【Ơ, chuyện này tôi có ấn tượng nè, nghe thế hệ trước nói.

Hình như là do chồng của Lâm Phương Cảnh đột ngột qua đời vì một cơn bạo bệnh, sự nghiệp của bà sa sút dần, còn bị học trò yêu thương nhất phản bội đột ngột chuyển sang nhảy hiện đại, vậy nên mới phát điên.】
【Trời đất, thảm thật đó…】
Lội ngược các bình luận toàn là thở ngắn than dài.
Cho đến khi đột nhiên có người hỏi.
【Có ai biết hiện “Tiểu Quan Âm” đang hát Côn khúc ở đoàn nào không?】
【Không có nhiều người mời được cô ấy đâu, có lẽ là mấy người xếp hàng trước.】
【Góc bên phải phía dưới có thông tin về đoàn Côn kịch của cô ấy kìa, mọi người tự xem đi.】
【Hả?】
【Đoàn Côn kịch Phương Cảnh? Sao tôi chưa từng nghe thấy thế?】

【Tôi vừa mới tra, một đoàn kịch tư nhân nhỏ xíu chưa đến bốn mươi học việc…】
【??】
【Có phải là đoàn kịch vừa nhỏ vừa rách nát mấy ngày hôm trước xảy ra sự cố ầm ĩ vô cùng khó coi không?】
【Tiểu Quan Âm thế mà đến chỗ đó?】
【Cuối tuần này cô có một vở “Du Viên Kinh Mộng”! Nhóm diễn viên nghiệp dư đi xem không?】
【Thế thì phải xem!】
【Cùng đi đi.】
【…】
Có cái danh “Tiểu Quan Âm” bảo lãnh, cuối tuần nhằm vào ngày hai mươi mốt tháng giêng, vừa mới mở bán vé đã bán sạch trong vòng một nốt nhạc.
Đây là lần đầu tiên bên bán vé của đoàn Côn kịch Phương Cảnh được trải nghiệm đãi ngộ vé bán hết trong vòng một nốt nhạc của đoàn kịch lớn, vội vã thông báo chuyện này cho cả đoàn biết.
Không bao lâu sau, cùng ngày diễn hôm đó, tin tức lan truyền khắp đoàn.
“Không hổ là tiểu Quan Âm, đã bảy năm rồi mà sức ảnh hưởng vẫn đáng sợ như thế.”
“Suy cho cùng, Lê viên chúng ta không thể so được với giới giải trí, chậm đổi mới hơn chăng? Mười năm vất vả trong lòng khán giả chưa chắc đổi lấy được tiếng tăm, trở thành một giác nhi* không dễ dàng gì.”
*Diễn viên ưu tú.
“Đúng thế.

Này cũng do đoàn kịch chúng ta ít chỗ ngồi, không thì tôi thấy dù có đổi sang rạp hát lớn thì với danh tiếng của tiểu Quan Âm có thể lấp đầy trong giây lát thôi.”
“Đó là chắc chắn rồi…”
Các sư huynh sư đệ trong đoàn đang hào hứng nói chuyện thì đột nhiên có âm giọng nói xen vào.
“Nghe các cậu ngạo mạn tôi còn cho rằng các cậu mới là người nổi tiếng bậc nhất đấy.”
“⎯⎯!”
Mấy sư huynh sư đệ giật mình, quay đầu lại.
“Đại, đại sư huynh.”
Giản Thính Đào xụ mặt, mặt không biểu cảm nhìn lướt qua bọn họ: “Nếu giọng hát trên sân khấu được một nửa mồm mép ở dưới sân khấu của các cậu thì e là đoàn của chúng ta đã nổi tiếng từ lâu rồi nhỉ?”
Mấy người bọn họ bị mỉa cho mặt đỏ tai hồng cũng không dám cãi lại, rối rít cúi đầu.
Giản Thính Đào còn muốn trách mắng thêm hai câu nhưng lại bỏ qua: “Tiểu Ngũ, cậu đi đến hậu trường xem sư phụ Lâm chuẩn bị thế nào rồi, có cái gì vấn đề gì thì báo cho tôi ngay.”
“Vâng, đệ đi ngay.”
“Được rồi, chưa đầy một tiếng nữa là khán giả vào bàn.

Mấy người các cậu cần làm gì thì làm đi.”
“Vâng, đại sư huynh…”
Tài chính của đoàn Côn kịch Phương Cảnh có hạn, các món đồ vô thưởng vô phạt không quá cần thiết thì tương đối đơn giản.

Ví dụ như phòng thay quần áo có các ngăn riêng biệt, nhưng phòng hoá trang thì vẫn giống như trước, gương hoá trang được đặt thành một dãy trong cùng một phòng lớn.
Sau khi Lâm Thanh Nha tới đoàn, trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng từng đề cập muốn cho cô một phòng hóa trang riêng nhưng cô lại nhẹ nhàng từ chối.

Hơn nữa, quả thật tài chính của đoàn không chi ra nổi, việc này cứ thế gác sang một bên.
Khi Tiểu Ngũ vào phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm trong đoàn đang dán tóc giả cho Lâm Thanh Nha.
Trong vở “Kinh mộng” còn có một số cảnh của hoa thần, các sư huynh sư đệ trong đoàn phải lên sân khấu thì ở một phòng khác, tiến độ hơi chậm chút, đa số đang hoá trang hoặc đang chụp mũ lưới.
Hóa trang không thể xảy ra sai sót, Tiểu Ngũ tới rồi nhưng không dám quấy rầy, đứng ở bên cạnh gương trang điểm đợi một lát.
Cho đến khi uốn cong các sợi tóc nhỏ và các lọn tóc to dán lên trán, chuyên viên trang điểm đang đứng ở bên cạnh, Tiểu Ngũ kề sát lại: “Sư phụ Lâm, đại sư huynh bảo tôi đến hỏi, cô có cần gì không…”
Cô gái trong gương nghe thấy tiếng nói, con ngươi mơ hồ nhìn vào một chỗ giống như im lặng lắng nghe.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt như mây đẹp hơn cả tranh, đuôi mắt vẽ xếch lên màu hồng nhạt, đôi đồng tử màu trà long lanh như hai vì sao phản chiếu trên mặt hồ nước mùa xuân.
Tiểu Ngũ lập tức nghẹn họng.
Không thấy cậu ta nói tiếp, mắt Lâm Thanh Nha toát lên sự khó hiểu.
Bạch Tư Tư đang ở bên cạnh cẩn thận chỉnh lại bộ trang sức ngọc lục bảo mà mình mang đến cho Lâm Thanh Nha, nghe thấy tiếng động, cô ta nhìn qua lập tức mỉm cười: “Sao nào, giác nhi nhà tôi hóa trang lên đẹp đến hút mất linh hồn bé nhỏ của cậu rồi đúng không?”
Tiểu Ngũ giật mình, sau khi hoàn hồn vội cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, “Cái đó, cái đó…”
Quên mất mình tới làm gì.
Có Bạch Tư Tư nhắc nhở, Lâm Thanh Nha hiểu ra, đôi mắt cô cong cong dường như đang mỉm cười, dịu dàng nhắc nhở: “Đại sư huynh các cậu bảo cậu tới hỏi tôi, cần gì đúng không?”
“À, vâng vâng, đại sư huynh bảo tôi tới hỏi, cô có cần gì cứ dặn dò tôi là được.” Tiểu Ngũ cúi đầu nhìn dưới đất nói chuyện.
“Bên này đều ổn, bảo cậu ta đừng lo lắng.”
“Vâng… Tôi lập tức trở về báo với đại sư huynh, sư phụ Lâm tiếp tục trang điểm ạ.”
“Ừm.”
Có lẽ Tiểu Ngũ cũng cảm thấy mình cực kỳ mất mặt, vội xoay người muốn nhanh chân rời đi.

Đáng tiếc mắt cậu ta không đặt trên đỉnh đầu, lúc cậu ta cúi đầu xoay người lại thì va thẳng vào người đang chạy tới.
“Ối!” Một tiếng rít trầm đục vang lên.
Hai người va vào nhau đều lùi về sau, thấy Tiểu Ngũ lùi lại sắp va vào bộ trang sức ngọc lục bảo của, Bạch Tư Tư hoảng hốt, vội vàng chắn trước mặt Lâm Thanh Nha.
May mà các diễn viên Côn khúc từ lúc học tiểu học bước chân đã vững vàng, lùi lại vài bước, hai người đều dừng lại kịp trong nguy hiểm.
Bạch Tư Tư hoàn hồn, hạ cánh tay bảo vệ Lâm Thanh Nha xuống.
Bạch Tư Tư nổi giận, bực mình nhướng mày: “Đây là phòng hóa trang, không phải đường băng chạy điền kinh, các cậu thô lỗ cái gì? Hỏng bộ trang sức mười mấy vạn chỉ là chuyện nhỏ, giác nhi nhà tôi bị thương phải làm sao bây giờ?”
“Xin lỗi, xin lỗi ạ, thực sự rất xin lỗi ạ, tôi không thấy đường,” người chạy vào va phải liên tực xin lỗi, “Ngũ sư huynh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Tiểu Ngũ lắc lắc tay, đứng thẳng người quay đầu lại, “Xin lỗi cô Bạch… Lâm, sư phụ Lâm, không va vào sư phụ chứ?”
Lâm Thanh Nha kín đáo kéo áo đuôi áo Bạch Tư Tư, ý bảo cô ta đừng giận nữa.
Lâm Thanh Nha nghe vậy xoay đầu lại, khẽ cười: “Không sao, lần sau cẩn thận chút.”
“Chắc chắn ạ,” Tiểu Ngũ xoa thái dương, quay đầu lại hỏi người đụng phải mình, “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại chạy vào thế này?”
“Ngũ sư huynh, tên điên Đường Diệc của tập đoàn Thành Thang lại tới đoàn kịch!”
“Cái gì?”
Giọng điệu người chạy vào giống như có “Sói tới”, giọng sợ hãi, âm lượng cũng cao, phòng hóa trang cũng không to lắm, cả phòng đều nghe thấy rõ ràng.

Một phòng khác, các sư huynh sư đệ trong đoàn tụ tập trước gương hoá trang thì thầm to nhỏ.
Tiểu Ngũ hoàn hồn hỏi: “Tới đập phá?”
“Hình như không phải, hắn chỉ nói khu đất của đoàn kịch này là của tập đoàn Thành Thang, vả lại có thỏa thuận đánh cược, hắn tới xem là vì lợi ích của tập đoàn.”
“Từ khi nào thì tập đoàn Thành Thang quan tâm đến lợi ích của một mảnh đất nhỏ thế này, tôi xem hẳn là tới gây chuyện… Giờ đại sư huynh đang ở đâu?”
“Đại sư huynh đang ở cùng hắn.”
“Tôi đi tìm trưởng đoàn, tạm thời mọi người đừng nóng nảy, đừng gây chuyện.”
“Ừm.”
Tiểu Ngũ vừa đi, mấy người trong phòng gấp không chờ nổi, bắt đầu bàn tán hỏi thăm tình hình.
“Thật sự là Đường Diệc? Lần này Ngu Dao có tới không, con chó săn hung dữ có tới không?”
“Không thấy, chỉ thấy mỗi tên điên.”
“Đường đường là thái tử Thành Thang, hắn không ngại đến mảnh đất nhỏ của đoàn kịch chúng ta ư?”
“Dù sao cũng là vì nụ cười của người đẹp mà.

Hắn ngại nhưng vũ đoàn hiện đại của Ngu Dao không ngại.”
“…”
Đám người nhỏ giọng bàn tán ồn ào.
Bên Lâm Thanh Nha chỉ có duy nhất một cái gương hoá trang, rất yên tĩnh, nghe vô cùng rõ.

Cô không có phản ứng gì nhưng Bạch Tư Tư ở bên cạnh chỉnh sửa bộ trang sức ngọc lục bảo thì lại thất thần.
Thợ hóa trang đang chỉnh lại mái tóc đen sáng bóng như lụa của Lâm Thanh Nha, ngẩng đầu lên thấy vậy, cười hỏi: “Bình thường cô Bạch thích nói về mấy chuyện này nhất mà, sao hôm nay lại không đi? Không sao mà, bên này tôi không cần cô giúp đâu.”
“Tôi không đi, tôi cải tà quy chính rồi.” Bạch Tư Tư chột dạ nhìn Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha nhắm mắt lại, trầm mặc như một bức tranh mỹ nhân, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Bạch Tư Tư rũ mắt thì ánh mắt rơi xuống mái tóc dài mượt mà như lông quạ của Lâm Thanh Nha, vừa nhìn thấy mái tóc dài này cô ta lại nhớ đến cảnh tượng cô ta nhìn thấy khi cùng nhân viên chăm sóc cười đùa vui vẻ quay về phòng ngày hôm ấy.
Ánh đèn mờ làm bóng người nọ trở nên thon dài, mặt nghiêng của hắn nửa sáng nửa tối, hắn đang rũ mắt, khoảnh khắc đó khuôn mặt lúc nào cũng kiêu căng sắc bén lại trở nên trầm lặng gần như ngoan ngoãn, hắn vô cùng nghiêm túc chải mái tóc dài của cô gái.
Mái tóc đen nhánh cực kỳ đối lập với đốt ngón tay trắng lạnh của người nọ, chậm rãi trượt từ trên xuống giữa các khe hở ngón tay hắn…
Cảnh tượng đó chứa đầy tình ý.
Bạch Tư Tư hoảng hốt, không dám nhớ lại nữa.

Cô ta hắng giọng, cúi đầu nghịch cây trâm hoa trên bàn.
Đeo trang sức ngọc lục bảo xong, Lâm Thanh Nha tự chọn hai chiếc hoa tai lụa từ hộp trang sức trước gương.

Một chiếc hai đóa hoa, đeo lên tai, nụ hoa nhỏ rũ xuống như tua rua, che đi một nửa thuỳ tai nhỏ trắng như tuyết.
Đôi mắt trong veo ngước lên, đuôi mắt xếch lên nhìn vào gương.
“Ối chà.”
Bạch Tư Tư ở bên cạnh che mặt lại: “Giác nhi, cô lại lấy ánh mắt Đỗ Lệ Nương nhìn Liễu Mộng Mai nhìn người khác, tôi phải từ chức ―― tôi phải có trách nhiệm cho xu hướng tính dục của mình!”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ cười nửa miệng: “Cô có thể nghiêm túc chút không.”
Bạch Tư Tư mở tay ra, đôi mắt đen chứa ý cười: “Tôi nói thật mà, chỉ cần giác nhi cô vừa diễn Đỗ Lệ Nương, nhìn khán giả một cái là người ta nhũn xương ra ngay.”
Lâm Thanh Nha không đáp lại lời bậy bạ của Bạch Tư Tư, cô đứng dậy.
Vì để bảo đảm tổng vé bán ba buổi diễn của đoàn Côn kịch đạt yêu cầu, buổi đầu tiên danh tiếng đã bị phá hỏng, buổi thứ hai vô cùng quan trọng.
Lâm Thanh Nha đặc biệt mang mấy bộ trang phục diễn đặt làm riêng ở nhà đến, bộ áo bối tử màu đỏ như màu mặt người ta say rượu được thêu trăm bướm trên hai vạt áo song song chính là một trong số đó.

Màu đỏ này rất kén người mặc, màu da hơi sạm chút sẽ bị lấn át.

Làn da Lâm Thanh Nha trắng hơn cả tuyết, thanh tú đẹp đẽ hơn màu đỏ say rượu này nhiều, không chỉ thanh tú xuất chúng, còn có thể khiến cho đình mẫu đơn xinh đẹp tràn ngập sắc xuân.
“Giác nhi, còn một lúc nữa mới lên sân khấu, cô có muốn ra ngoài đi chút không?”
“Ừm, ở trong phòng buồn.”
“Tôi đi cùng cô.”
“Ừm.”
Hai người đi đến trước cửa phòng hóa trang.
Mấy sư huynh sư đệ vây quanh người trước bị đâm sầm, có lẽ là sợ làm phiền Lâm Thanh Nha, không biết bọn họ dời trận địa đến cửa lúc nào.
Lúc này, bọn họ đang bàn tán xôn xao, không để ý Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư ra tới.
Càng đi về phía trước, càng nghe thấy rõ.
Không hề nghe thấy được cái tên “Đường Diệc”, cả một đám người, mở miệng ra toàn là “Tên điên này”, “Tên điên kìa”.
Bạch Tư Tư nghe mà bất an, lén nhìn xem phản ứng của Lâm Thanh Nha.

Nhưng chỉ thấy giác nhi nhà cô ta hơi cúi mặt xuống, hàng mi cong vút như cánh bướm.
Mặt cô không thể hiện ra cảm xúc gì, vẫn dịu dàng nhã nhặn như trước.
Bạch Tư Tư thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tư Tư bước nhanh hơn, bước nhanh vài bước đến bên cửa, kéo cửa ra nhe răng cười với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha biết Bạch Tư Tư sợ tình cũ giữa cô với Đường Diệc, có lẽ hôm đó Bạch Tư Tư đã đoán được nhưng lại không nhắc đến Đường Diệc ở trước mặt cô.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, nhấc chân dưới chiếc váy trắng xếp ly ngựa thêu cành phong lan, bước đi ra cửa.
“Tiếng xấu về thủ đoạn của tên điên kia trong giới thương trường mọi người đều biết rõ, đừng nói là nhiệt tình, tôi thấy chẳng có nhân tính thì có.”
“Đúng thế, trước đây có người nói, tên điên trẻ tuổi này vừa có tiền còn lại là thái tử của Thành Thang, vậy nhưng trước giờ bên cạnh chẳng có người phụ nữ nào cả, ít nhiều gì cũng có chút biến thái.”
“Do đoàn chúng ta xui xẻo, không biết tại sao chọc phải một tên điên như thế…”
Câu cuối cùng nói được một nửa, cửa ở phía đối diện mở ra, tiểu Quan Âm dịu dàng nhìn sang.
Người đang nói nhất thời á khẩu.
Mấy người vây quanh lục tục chú ý đến, mọi người đều nhìn sang Lâm Thanh Nha, mỗi người bọn họ đều kìm nén sự ngạc nhiên và bất ngờ trước vẻ đẹp của cô, cúi đầu chào.
“Sư phụ Lâm.”
“Sư phụ Lâm…”
“Sư phụ.”
Lâm Thanh Nha rũ mắt dừng lại.
Không biết cô đang suy nghĩ gì, hoa lụa bên tai rung rinh, tua rua rực rỡ như nụ hoa nở rộ, nhẹ nhàng đung đưa.
Mấy người đang bất an, nghe thấy Lâm Thanh Nha dịu dàng nói: “Anh ấy chỉ là tính tình không được tốt, không phải điên thật.”
“…”
Mọi người ngớ ra.
Câu này được nói bằng tiếng phổ thông, giọng điệu cũng chậm rãi bình bình, nhưng không biết tại sao, dịu dàng như chạm đến đáy lòng.
Hoa lặng lẽ nở trong bầu không khí yên tĩnh.
Lâm Thanh Nha không muốn làm bọn họ khó xử, sau khi nói ra lời không kìm nén được lập tức muốn rời đi.
Nhưng cô còn chưa bước được bước đầu tiên ra khỏi cửa, một tiếng cười lười biếng vang lên bên tường, giọng trầm khàn do bị bóp nghẹn nhưng lại dễ nghe.
“Ai nói tôi không phải?”