Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 100: Chiến Thuật Mới




Carlitos vừa đưa một đường chuyền ngược về, vừa tránh cho mình khỏi bị té ngã, thế nhưng, do không thể giữ được thăng bằng, hắn ngã vật xuống sân, hai mắt vô thần nhìn lên trời.

Chỉ có trời mới biết được, hắn và đám cầu thủ Belenenses đã bị dằn vặt đến mức nào sau lời tuyên ngôn hùng hồn của Pacheco.

“Chiến thuật chúng ta hiện tại đang lạc hậu so với phần còn lại của toàn giải. Chúng ta vẫn chỉ giữ khả năng phòng thủ truyền thống của câu lạc bộ, nhưng không hề biết rằng tấn công mới là phương án phòng ngự tốt nhất. Do đó, tôi sẽ đưa ra phương án điều chỉnh mới. Đội hình tiếp theo chúng ta diễn tập sẽ là 4 – 4 – 2, với Tùng là tiền vệ tấn công, Moura, Djurdjevic và Pedro sẽ có khuynh hướng phòng ngự, hỗ trợ việc tranh đoạt bóng ngay khi bị mất, sau đó chuyển giao lại cho Tùng để tiến hành tiếp bóng cho Eliseu và Carlitos ở trên. Yêu cầu của tôi là toàn đội phải không ngừng chạy chỗ, che lấp các khoảng trống và bức đoạt ngay lập tức. Tôi chỉ cho các cậu 5 giây sau khi mất bóng, phải nhanh chóng đoạt lại ngay lập tức.”

Và thế là, tình huống như Carlitos vừa rồi thường xuyên xuất hiện, không chỉ riêng hắn, mà Eliseu, kể cả Djurdjevic đều xuất hiện tình trạng thể năng không đủ đáp ứng. Điều này khiến Pacheco vô cùng tức tối, bắt buộc phải điều lên Miranda từ đội thanh niên nhằm huấn luyện thể lực lại cho toàn đội B.

Nếu có bất kì ai có cảm giác thoải mái nhất về chiến thuật này, đó chính là nhân vật chính của chúng ta. Cứ nhìn cái cách Tùng xâu chuỗi toàn bộ giữa trận và tiếp đạn cho Carlitos và Eliseu là hiểu được sự thoải mái mà cậu đạt được trong chiến thuật này của Pacheco. Kể cả có bị đội dự bị canh chừng một cách cẩn mật đến mức phái ra cả 2 người nhìn chằm chằm cậu, cũng không thể nào tránh khỏi việc hàng phòng ngự bị đá thành một cái sàng, khi việc tiếp ứng của Tùng dành cho đồng đội là vô cùng nhiều, làm cho hai cầu thủ phòng ngự cậu bị kéo dãn không gian rất lớn. Đến khi Tùng thoát được sự canh phòng, thì cũng là lúc hàng phòng ngự đội dự bị đối mặt với những đường chuyền đến từ vô số các góc độ, vô số tư thế, và vô cùng quỷ dị.

Pacheco thấy Tùng phát huy một cách vượt mức mong đợi, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ. Không uổng công ông vắt óc suy nghĩ ra chiến thuật này, mặc dù có một ít đánh cược ở vị trí của Tùng, khi giao trọng trách hạch tâm tấn công cho một cậu nhóc 16 tuổi. Nhưng, nhìn cách Tùng thể hiện qua gần 20 trận đấu từ lúc bước vào Belenenses, ông có cảm giác, chỉ cần mình tin tưởng thằng nhóc này, cậu ta sẽ mang đến cho ông thật nhiều kinh hỉ.

Miranda đứng phía ngoài quan sát, thỉnh thoảng ngước nhìn về camera đang ghi chép hình ảnh của cầu thủ. Pacheco đứng kế bên quan sát, hỏi nhỏ :”Thế nào rồi?”

Miranda lắc lắc đầu nói :”Tình hình rất không ổn. Có lẽ ông phải điều chỉnh lại một chút. Bản thân Eliseu thì có thể đá ở cánh trái, đồng thời tốc độ cũng khá ổn định, thể năng cũng tạm ổn. Còn Carlitos thì không ổn chút nào. Cậu ta không thể chạy được nhiều như chúng ta yêu cầu được. Thể năng hiện tại của cậu ta không cho phép. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu ta ổn định lại mà thôi, thời gian này không thể tiến hành tích trữ thể năng thêm được nữa. Nếu đá với cách đá như hiện tại, có lẽ cậu ta chỉ duy trì trạng thái ổn định được ở hiệp 1 mà thôi”.

Pacheco sắc mặt khó coi, trong lòng mắng chết Jorge Jesus. Lão già họm hẹm này luôn trung thành với lối đá phòng ngự phản công, do đó, việc tích lũy thể năng của cầu thủ bị gác xó, mà thay vào đó là diễn luyện chiến thuật phòng thủ khu vực, cộng thêm đám cầu thủ đội B hiện tại cũng khá lớn tuổi, điển hình là Carlitos nay cũng đã 32 rồi, không thể nào như đám trẻ hau háu chạy hì hục trong sân được.

Pacheco trầm ngâm chốc lát, liếc nhìn đội dự bị, trong đó, thân ảnh của Pele ánh vào mắt ông. Tốc độ tốt, thể lực ổn, quan trọng là khá ăn ý với Tùng, do thường xuyên luyện tập chung. Ông nói nhỏ với Miranda :”Nếu chúng ta đổi sang đội hình 4 – 3 – 3, trong đó, Pele và Eliseu đá 2 cánh, Carlitos làm trung phong, còn Djurdjevic và Moura sẽ đá lùi về hỗ trợ bọc lót.”

Miranda nói nhỏ :”Tôi không thể can thiệp về chiến thuật của ông được, nhưng nếu đá theo lối đá hiện tại, thể lực của các cầu thủ theo đội hình vừa đưa ra có lẽ vẫn có thể gánh chịu được. Tôi cần phải phân tích thêm mới đưa ra kết luận chính xác, nhưng nếu giảm phạm vi di chuyển của Carlitos, thì có lẽ sẽ ổn hơn”.

Pacheco vỗ vỗ tay ra hiệu các cầu thủ tập hợp lại, bắt đầu phân chia lại đội hình. Bắt đầu là việc đổ ập một trận răng dạy Carlitos, sau đó là cổ vũ Tùng cùng các cầu thủ phòng ngự. Tiếp đến, Pele được sắp xếp vào đội hình chính ở vị trí tiền vệ cánh phải, nhưng đá hơi cao như một tiền đạo cánh, cũng giống như Eliseu ở cánh trái.

Hiệu quả đạt được rất bất ngờ. Vì giảm thời gian chạy lại, nên Carlitos có vẻ ổn hơn, đồng thời phát huy được khứu giác nhạy cảm của hắn ở vòng cấm địa. Trong khi đó, ở hai cánh, Pele và Eliseu liên tục đột phá hàng phòng ngự của đội dự bị, với những tình huống chuyền bóng vô cùng dày đặc của Tùng.

Nhưng ổn nhất vẫn là vị trí của Tùng, bất kể tiếp ứng, di chuyển bọc lót, bức ép đoạt bóng ở giữa sân, hay đột phá và chuyền bóng, cậu đều thực hiện một cách trôi chảy. Pacheco ở bên sân liên tục mỉm cười, trong lòng ảo tưởng đến việc Belenenses B sẽ dùng chiến thuật mới để dạy dỗ cho đám câu lạc bộ giải hạng Nhất một bài học.

Kết thúc buổi tập, Eliseu và Carlitos gương mặt tiều tụy, thậm chí Carlitos còn không thể tự lái xe về, mà phải đi nhờ Eliseu, khiến hắn liên tục cằn nhằn một cách vô cùng khó chịu. Tùng vẫn tiếp tục sự nghiệp thêm luyện của mình, bên cạnh là Pele đang cười ngây ngô.

Bực mình, Tùng tung một cú sút, bóng bay thẳng vào mông của Pele khiến hắn hú lên quái dị. Liếc nhìn Tùng đang nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm, Pele mới ngượng ngùng cười cười, nói nhỏ :”Chỉ là tôi hơi hưng phấn khi được đá cùng đội hình chính thôi mà, có cần phải khó chịu đến vậy không?”

Tùng tức cười nhìn Pele :”Điều cần thiết bây giờ của cậu là cố gắng luyện tập, đáp ứng được yêu cầu về thể năng của huấn luyện viên, như thế mới có thể có suất đá chính được. Ưu thế của cậu là tốc độ và thể lực, thì phải cố gắng phát huy nó. Thôi đừng lề mề nữa, tiếp tục luyện tập, để tôi xem dạo này tiến bộ của cậu đến mức nào.”, nói rồi, Tùng nhanh chóng phóng lại, hai đứa tiếp tục triền đấu với nhau đến mức người ngã ngựa đổ.

Trong lúc Belenenses B đang hừng hực khí thế luyện tập cho chiến thuật mới, thì ở Việt Nam đang nổi lên một làn sóng tẩy chay cực kì lớn của người hâm mộ quả bóng tròn.

Tháng 1 năm 2007, những cái tên bán độ tại SEA Game 23 đã phải chịu hình phạt thích đáng từ pháp luật, khi hầu hết đều phải chịu những bản án vô cùng nghiêm khắc, hầu như phá hủy hoàn toàn sự nghiệp bóng đá của những người từng được mệnh danh là ngôi sao, là niềm hi vọng của bóng đá Việt Nam. Người hâm mộ bóng đá vừa hả hê trước sự nghiêm minh của pháp luật, nhưng sâu trong nội tâm là nỗi bi ai không biết giãi bày.

Sự nhiệt tình với bóng đá của người hâm mộ Việt Nam là không thể bàn cãi, nhưng cái cách đáp lại chỉ là con số không. Bóng đá Việt Nam còn không thể xưng bá được ở khu vực Đông Nam Á nhỏ nhoi, chứ đừng nói đến việc tham dự giải châu Á, hay cao nhất, là vòng chung kết World Cup. Niềm ao ước một lần được xướng lên quốc ca Việt Nam, được nhìn thấy lá quốc kì cờ đỏ sao vàng tung bay giữa bầu không khí nhiệt liệt của giải bóng đá lớn nhất hành tinh, có lẽ không một người hâm mộ nào không mong muốn. Thế nhưng đáp lại thì sao, hết giải trong nước bị nghi bán độ, đến giải ao làng cũng dính phải bán độ. Cầu thủ thì ảo tưởng, bệnh ngôi sao, giải đấu trong nước thì nghèo nàn, lạc hậu. Không ai có thể nhìn thấy được một tương lai nào cho nền bóng đá.

Thế nhưng, một bài báo trên trang chủ tờ Tuổi Trẻ, số ra ngày 15/1/2007, đã thay đổi mọi thứ.

Cái tiêu đề ở ngay trang nhất “Ngôi Sao Hi Vọng”, với hình ảnh một cầu thủ mang áo số 30, với cái tên vô cùng thân thuộc với người dân Việt Nam, Tung Nguyen. Phía trước mặt, là hình ảnh của những gương mặt xa lạ Âu Mỹ, đang gầm thét điều gì đó với nhân vật chính trong ảnh. Gương mặt của những người này vô cùng phấn khích, họ gầm thét, cánh tay giơ cao, bên cạnh còn có hình ảnh những lá cờ với huy hiệu thập tự giá. Nếu một người hâm mộ Bồ Đào Nha có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được huy hiệu của Belenenses, một trong số những đội bóng giàu lịch sử bậc nhất ở Bồ Đào Nha.

“Khi một cánh cửa bị Thượng Đế đóng lại, thì một cánh cửa khác sẽ được mở ra

Điều quan trọng là, chúng ta biết hi vọng vào tương lai, và tương lai sẽ đáp đền chúng ta xứng đáng

Hãy đến với Belenenses, nơi ngôi sao hi vọng của nền bóng đá Việt Nam đang chinh chiến, để biết rằng, người Việt Nam chúng ta cũng có thể đá bóng ở những giải đấu đỉnh cao, và bóng đá Việt Nam chưa hề hết hi vọng, ít nhất là khi, ngôi sao này của chúng ta vẫn còn đang nỗ lực chứng minh mình ở bầu trời Âu”

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?