Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 461: Mười một đạo lôi kiếp



“Được rồi, tỷ tỷ đừng nói nữa, những chuyện này trong lòng ta nắm chắc, tỷ vẫn nên mau về xem Ngọc Ngân của tỷ đi. Tuy rằng không biết Hắc Thuần đi bao nhiêu ngày, có thể mang người giúp đỡ tới không, nhưng tăng thực lực lên là chắc chắn. Chỗ này của lão gia hỏa cũng không thiếu đan dược tăng linh lực, lát nữa ta sẽ kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì thì lấy tới cho tỷ.”

Công Tử Diễn bất đắc dĩ nhìn nàng, “Nếu vậy muội nhất định phải cẩn thận đó!”

Linh Diên gật đầu, sau khi đẩy nàng ấy ra thì trở lại chỗ vừa nãy, chọn chọn lựa lựa đống đan dược đầy đất.

Đến khi Độc Quỷ trở lại địa bàn của mình, nhìn thấy mật thất gần như bị vét sạch, thoáng cái liền nóng nảy tới đỏ mắt. Nhưng cho dù gã hét thế nào cũng không thể gọi Linh Diên ra, ngược lại là Hồng Mị Nhi bị gọi tới.

“Trời ạ sư phụ, thuốc của ngài? Sao chỉ còn lại thế này vậy?”

Trán Độc Quỷ nổi gân xanh, “Vi sư cũng muốn biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra.”

Gã từng nói đống thuốc này có thể mặc cho nha đầu kia sử dụng, nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng nha đầu kia vậy mà dời sạch toàn bộ của gã. Đó chính là tâm huyết nhiều năm của gã, tuy rằng ở chỗ khác gã cũng có đan dược, nhưng ở chỗ này là đầy đủ nhất, hơn nữa số đan dược đó còn là do gã luyện ra được khi trên đà thăng tiến, ý nghĩa tất nhiên khác biệt.

Thế mà bây giờ lại mất hết, còn dư lại chẳng được bao nhiêu, còn là những thứ phế phẩm trong số đó nữa.  Nha đầu này đúng là còn tham lam hơn tưởng tượng của gã nhiều.

“Nha đầu kia đâu?”

“Hồi bẩm Quỷ lão, sau khi nàng đến động số một thì không quay lại nữa.”

Nghe thú nhân bẩm báo, Độc Quỷ nổi giận đùng đùng lập tức đi về phía động số một. Mà lúc này Lăng Tễ Phong và Vệ Giới trong động số một còn chưa biết Linh Diên đã rước cho bọn họ bao nhiêu rắc rối.

Đến khi Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi tiến vào động số một, sát khí ngất trời kia khiến lông tơ của Lăng Tễ Phong thoáng cái dựng đứng.

“Tình hình gì đây? Sao các ngươi lại tới nữa?”

Hồng Mị Nhi lạnh lùng nhìn hắn ta, “Đây là địa bàn của bọn ta, tất nhiên muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Sao, ngươi có ý kiến hả?”

Đương nhiên lão tử có ý kiến, lão tử hận không thể trực tiếp băm các ngươi ra. Nhưng suy cho cùng hắn ta bận tâm Vệ Giới sau lưng, cuối cùng không ra tay thật.

“Làm gì? Các ngươi lại muốn làm gì?”

“Kẻ quái dị Phượng Nguyên kia đâu, kêu nàng ta mau cút ra đây, trộm đan dược của sư phụ ta, có còn biết xấu hổ không hả?”

Ánh mắt Lăng Tễ Phong đột nhiên sáng ngời, “Ngươi nói gì, trộm đan được? Đan dược gì?”

Gương mặt lồi lõm của Độc Quỷ bình tĩnh khiến người ta buồn nôn, ánh mắt sắc bén không ngừng lia qua, “Phượng Nguyên đâu?”

Lăng Tễ Phong hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn không tìm thấy, sao ta biết được nàng ở đâu chứ? Ngươi đừng quên nha đầu kia biết ẩn thân, còn không phải muội ấy muốn đi đâu thì đi à? Ai có thể ngăn được?”

Vừa nhắc tới thuật ẩn thân, cả người Độc Quỷ đều không ổn. Sở dĩ lúc trước gã cho phép Phượng Nguyên lấy thuốc của mình nguyên nhân chủ yếu chính là vì thuật ẩn thân đó. Không ngờ rằng còn chưa học được thuật ẩn thân thì thuốc đã mất sạch rồi, thật là mất mặt vô cùng.

Độc Quỷ gã tung hoành giang hồ mấy thập niên đến nay chưa từng chịu thiệt lớn như vậy, thế mà nha đầu kia lại dám to gan cho gã một cú bất ngờ như thế. Độc Quỷ càng nghĩ càng giận, cũng không nhịn được cuồng bạo trong lòng, tung một chưởng về phía Lăng Tễ Phong.

Lăng Tễ Phong không ngờ rằng tên quái dị này nói ra tay là ra tay, bất ngờ không đề phòng lại bị đánh một chưởng. Chịu một chưởng, cả người hắn ta cảm thấy không ổn.

Ai không biết sở dĩ Độc Quỷ hoành hành mấy đại lục là nhờ một thân độc công xuất thần nhập hóa này, hôm nay hắn ta không biết sống chết cứng đối cứng với gã, trên người trăm phần trăm đã trúng độc.

Một chưởng này của Độc Quỷ dùng gần năm thành công lực, Lăng Tễ Phong lại không hề đề phòng, sau khi bị đánh bay lên cao thì nặng nề đụng vào tường đá lồi lõm của sơn động, sau đó mềm nhũn ngã xuống.

Một ngụm lớn máu tươi phun ra lại mang theo màu đen quỷ dị, sắc mặt Lăng Tễ Phong lập tức thay đổi: “Ngươi, ngươi lão bất tử này, vậy mà, vậy mà đánh lén hả?”

“Kêu nha đầu chết tiệt kia ra đây cho lão tử, lấy thù lao, không để lại chút tiền lãi thì sao có thể đi?”

Lăng Tễ Phong cười khinh: “Cả ngươi còn không tìm thấy, sao ta có thể tìm được?”

“Không phải các ngươi ở cùng nhau hả?”

Lăng Tễ Phong càng bó tay, “Cùng nhau? Ai mẹ nó nói cho ngươi biết bọn ta ở cùng nhau?”

Ánh mắt Độc Quỷ dừng lại, từ từ dời ánh mắt âm lãnh kia về phía Vệ Giới đang không ngừng tiết ra linh lực siêu mạnh mẽ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì huyệt thái dương của gã đã giật tưng tưng.

Lăng Tễ Phong nhìn theo ánh mắt của gã, nhịp tim bất giác tăng lên, “Trời ạ, sư đệ sắp thăng cấp rồi sao?”

Lúc này toàn thân Vệ Giới hiện lên màu hồng bất thường, nhất là gương mặt có vài loại màu sắc tranh nhau thay đổi, biến ảo không ngừng, đỉnh đầu vì linh lực tăng vọt tỏa ra sương mù đặc màu trắng. Theo phạm vi sương mù không ngừng mở rộng, thú nhân bên ngoài đột nhiên cao giọng hét: “Không ổn, sắc trời thay đổi rồi!”

Độc Quỷ ngoái đầu nhìn ra bầu trời mây đen giăng đầy kia, trong lòng chợt nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt, “Không, không thể nào!”

Dường như Hồng Mị Nhi cũng nghĩ tới điều gì đó, không khỏi hít vào một hơi, “Chuyện này, sao có thể?”

Duy chỉ có Lăng Tễ Phong ánh mắt phức tạp nhìn sư đệ của mình. Đúng là thiên tài, tuy rằng hắn ta đã sớm biết người sư đệ này không tầm thường, nhưng hôm nay thấy tận mắt vẫn có chênh lệch nhất định với tưởng tượng.

Cùng là thăng cấp, người khác chậm lề mề không nói, cả một đám mây cũng không gọi tới được, nhưng hắn thì hay rồi, chẳng những tốc độ lên cấp nhanh mà thậm chí còn có thể phải gặp lôi kiếp.

Lôi kiếp, đó chính là lôi kiếp tìm trong vạn người cũng không ra một cái đó!

Mọi người đều biết tu luyện, nhưng có thể chân chính tu luyện tới mức thiên nhân hợp nhất, trong lịch sử không tìm ra được mười người.

Vệ Giới tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như vậy, Lăng Tễ Phong chật vật nuốt nước bot. Không xong rồi, độc tính bắt đầu phát tát, nước bọt làm sao cũng không kìm được, toàn thân bắt đầu cứng lại.

Lại nhìn sương mù vờn quanh Vệ Giới, nghiễm nhiên đã cắn nuốt cả người hắn. Lăng Tễ Phong thấy thế chật vật vịn vách tường đứng dậy, yên lặng nói với Vệ Giới, “Huynh đệ, ta chỉ có thể che chở đệ tới đây, con đường sau này đệ phải tự đi rồi.”

Độ kiếp không phải thứ người bình thường có thể chịu nổi, bây giờ hắn ta trúng độc, nhất định phải tìm nơi bức độc. Nếu không, Phượng Nguyên chưa đến thì hắn ta đã chết thẳng cẳng rồi.

Thừa dịp ánh mắt của Độc Quỷ và Hồng Mị Nhi đều tập trung vào Vệ Giới, Lăng Tễ Phong lảo đảo chạy ra khỏi sơn động.

Đến khi Hồng Mị Nhi kịp phản ứng thì bầu trời đã giăng đầy mây đen, tiếng sấm đùng đùng, ngay sau đó ánh sáng trong sơn động cũng hoàn toàn tối đi, nàng ta nóng nảy gọi Độc Quỷ: “Sư phụ, đây thực sự là lôi kiếp đó, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

“Muốn đi thì ngươi đi đi, lão tử không tin, không tin hắn có thể dẫn tới lôi kiếp.”

Hồng Mị Nhi sốt ruột tới đổ mồ hôi đầy đầu, “Sư phụ, sự thật bày ra trước mắt, không phải do chúng ta tin hay không. Ngài xem, bên ngoài đã mây đen cuồn cuộn cuồng phong thét gào rồi, đây mà là thăng cấp bình thường hả? Theo thực lực của chúng ta hôm nay căn bản không ngăn cản nổi, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

Quả thật kiếp này Độc Quỷ tự hào nhất chính là độc thuật của mình, nhưng khiến gã không thể thừa nhận chính là linh lực của mình. Lúc linh lực và độc thuật không thể nào đi đôi với nhau, trong lòng gã rất suy sụp.

Tuy rằng thực lực hôm nay của gã là do dùng dược vật tích tụ thành nhưng cũng phải tốn thời gian mấy chục năm mới có thành tựu như hôm nay, vậy mà Vệ Giới mới hơn hai mươi đã dẫn tới lôi kiếp mà đời này gã muốn cũng không được.

Dựa vào đâu chứ? Sao trời cao có thể bất công như vậy?

Mặc cho Hồng Mị Nhi khuyên bảo thế nào, Độc Quỷ vẫn nhất quyết không chịu đi. Rơi vào đường cùng, Hồng Mị Nhi chỉ có thể dẫn người rời khỏi, để lại Độc Quỷ cùng Vệ Giới sắp phải độ kiếp trong sơn động, chờ đợi…

Lúc này Vệ Giới hai mắt nhắm chặt, cơ thể ngồi xếp bằng theo linh lực tiết ra ngoài mà xoay tròn liên tục, sương mù vờn quanh người hắn cũng đang xoay tròn theo. Theo diện tích vòng xoáy không ngừng mở rộng, ở vị trí tương tự trên bầu trời vậy mà cũng lộ ra một hố mây đen như mực.

Khác với sương mù màu trắng của Vệ Giới là hố đen trên bầu trời do mây đen tạo thành, hơn nữa thỉnh thoảng kèm theo tiếng sấm sét vang dội, lộ ra ánh sáng chói mắt trong đêm tối.

Giác quan của Vệ Giới đã bị che đậy hoàn toàn, hắn không nghe thấy bên ngoài, tất nhiên cũng không cảm giác được biến hóa xung quanh, sức mạnh cả thể xác và tinh thần của hắn đều tập trung vào đan điền. Theo màu sắc đan điền không ngừng thay đổi, đến khi ổn định thành màu nâu đậm, đột nhiên bên ngoài đan điền bị một sức mạnh màu đỏ bao bọc kín kẽ, Vệ Giới vốn nhắm chặt hai mắt bất chợt mở mắt ra.

Cảnh tượng kế tiếp khiến Độc Quỷ thậm chí không kịp tính toán thời gian chạy trốn đã bị một tia sét mạnh mẽ hữu lực từ trên trời bổ xuống.

Đúng vậy, tia sét đầu tiên vậy mà chính xác bổ vào người Độc Quỷ, ngược lại Vệ Giới ở trung tâm trận pháp chỉ ngửa đầu, hai tay vươn về phía bầu trời, rõ ràng đã chuẩn bị xong tất cả nhưng tai họa lại không rơi xuống người hắn, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi.

Càng khiến người ta không hiểu chính là rõ ràng tia sét kia đánh ngang qua thân núi, nhưng thân núi không hề hấn gì, ngược lại là Độc Quỷ bên trong sơn động bị đánh tới biến thành người da đen trong nháy mắt, tóc dựng bốn phía, quần áo trên người cũng trở nên rách rưới.

Nếu như Phượng Nguyên nhìn thấy không biết sẽ cười tới mức nào nữa. Đáng tiếc Phượng Nguyên đang ở trong không gian phân loại đống dược hoàn kia, căn bản không cảm nhận được bên ngoài đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất gì.

Trong kinh hoàng, tia sét thứ hai lại giáng xuống. Thật trùng hợp, vậy mà lại bổ vào cùng một người. Độc Quỷ há to mồm, không thể tin nhìn tường đá đen như mực, trong đầu ngổn ngang trăm mối tơ vò. Tại sao ông trời luôn đánh ta?

Gã lập tức há miệng ra, một cỗ khí đen liền theo cổ họng của gã phun ra, mang theo mùi cháy khét.

Gã như vậy, cả Vệ Giới ngồi bên cạnh cũng chú ý tới. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì tia sét thứ ba lại nối đuôi mà tới. Vệ Giới đã chuẩn bị cho sét đánh hoàn toàn không ngờ rằng Độc Quỷ lại thay hắn nhận lấy một kích này. Lần này không chỉ hắn tỏ vẻ bó tay, ngay cả Độc Quỷ không sợ trời không sợ đất cũng  sợ hãi.

Kết quả trước khi tia sét thứ tư bổ xuống, cuối cùng Độc Quỷ cũng không chịu nổi một đòn nặng như vậy, bỏ chạy ra khỏi sơn động. Vệ Giới vừa vì thế tỏ vẻ tiếc nuối, vừa ngẩng đầu chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị nhận tia sét thứ tư. Chẳng ai ngờ rằng tia sét này lại sượt qua cánh tay của gã bổ trúng mặt đất bên cạnh.

Trong nháy mắt mặt đất nổ tung, đá vụn bay tứ tán. Tia sét thứ năm lần lượt từ giữa không trung đánh xuống, kết quả không hề ngoại lệ, đều là sượt qua người Vệ Giới.

Chỉ nửa canh giờ, đá và tường đá xung quanh Vệ Giới đã vỡ thành mảnh vụn, thứ duy nhất còn nguyên vẹn cũng chỉ có tảng đá lớn bên dưới hắn.

Vốn tưởng rằng vận may sẽ luôn đi theo hắn, không ngờ không đợi hắn hiểu rõ cuối cùng mọi chuyện là sao, năm tia sét tiếp theo, tất cả đều chính xác bổ vào người hắn.

Trong nháy mắt, mỹ thiếu niên anh tuấn phi phàm đã biến thành người quái dị còn không bằng một tên ăn mày.

Vô cùng vô cùng không khéo chính là, lúc Phượng Nguyên nhảy ra khỏi không gian trùng hợp thấy Vệ Giới bị sét đánh một kích cuối cùng. Nàng lập tức che miệng, theo bản năng muốn nhắc nhở, sau khi phát hiện Vệ Giới không hề có ý muốn tránh thì trực tiếp ngây người tại chỗ.

Tia sét thứ mười một này lợi hại hơn bất kỳ tia sét nào lúc trước rất nhiều. Hay lắm, một tia sét bổ xuống, cho dù Vệ Giới toàn lực chống cự, tảng đá dưới người hắn vẫn bị nổ thành đá vụn, bay tứ tung khắp nơi. Linh Diên chú ý tới cái hố đất đen như mực phía sau hắn, khóe miệng co giật dữ dội.

ĐM, chuyện quái gì đây, bị sét đánh hả? Người này tạo nghiệt gì mà bị trời cao trả thù như vậy?

Sau khi mười một tia sét liên tục bổ xuống, mây đen trên trời bắt đầu tan đi, sau đó cuồng phong gào thét và sấm sét vang dội cũng biến mất không còn dấu vết như một giấc mơ.

Linh Diên ngơ ngác nhìn Vệ Giới còn cứng đờ tại chỗ. Có phải người này bị đánh tới ngu rồi không, sao không nhúc nhích chút nào vậy?

Nhưng chờ đến khi Linh Diên chạy tới trước mặt hắn, còn chưa kịp chọc hắn thì người nào đã đã thẳng băng ngã vào cái hố phía sau như đại thụ đổ ầm ầm, dọa nàng lập tức vội vàng tiến lên túm cổ áo hắn. Nhưng, suy cho cùng nàng không để ý tới y phục từng bị sét đánh.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, quần áo trong tay nàng vậy mà không chịu nổi sức nặng của hắn, ngã thẳng ra sau. Linh Diên không kéo được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rơi xuống hố đen.

Đến khi Linh Diên khó khăn lắm mới lôi được nam nhân toàn thân rách rưới, cháy tới ngoài giòn trong mềm, tóc dựng bốn phía ra khỏi hố đất, Vệ Giới đã sớm hôn mê bất tỉnh. Nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới, Linh Diên không chút nghĩ ngợi đã mang theo hắn biến mất khỏi sơn động.

Đến khi nàng ném Vệ Giới lên đồng cỏ trong không gian mới nhớ sao lại không thấy tên Lăng Tễ Phong kia, thời điểm mấu chốt như vậy, sao lại không nhìn thấy hắn ta chứ?

Nàng vội vàng nhắm mắt lại ra ngoài tìm kiếm tung tích của Lăng Tễ Phong, cuối cùng tìm được người đã sớm thổ huyết bất tỉnh trong góc của sơn động.

Vừa thấy môi hắn ta biến thành màu đen, Linh Diên đã biết tên này trúng độc rồi. Rơi vào đường cùng, nàng túm lấy hắn ta, cũng tiến vào không gian.

Thoáng cái lại có thêm hai người, Linh Diên nhức đầu xoa ấn đường. Làm sao bây giờ? Không gian của nàng sắp trở thành trại tị nạn rồi hả?

Rơi vào đường cùng, Linh Diên chỉ có thể gọi Băng Dực ra, kêu nó bố trí một trận pháp cho hai người bọn họ, trừ Băng Dực và nàng ra thì không ai mở được, chỉ như vậy có lẽ mới có thể bảo vệ bí mật này.

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ bên này nàng vừa mới đưa Lăng Tễ Phong vào trong trận pháp, bên kia không biết Linh Đằng đã bò ra từ chỗ nào, kéo Vệ Giới dưới đất vào trong hồ nước. Lúc Linh Diên hoảng sợ muốn ngăn cản đã bị Băng Dực cản lại.

“Linh Đằng thích mùi vị còn sót lại trên người hắn, yên tâm đi. Nó là hệ trị thương, sẽ chữa người của người thật tốt. Hiện tại có phải người nên ra ngoài xem thử không? Bây giờ bên ngoài đã rối loạn rồi.”

“Sao thế?” Hệ trị thương, thích hương vị còn sót lại trên người hắn, hương vị gì? Hương vị sét đánh hả?

Băng Dực thâm thúy nhin thoáng qua linh hồ, “Người ra ngoài nhìn thử sẽ biết.”

Đến khi Linh Diên ẩn thân rời khỏi không gian, suýt chút nữa đã bị giòi bọ rậm rạp chằng chịt trước mắt làm cho buồn nôn tới ngất xỉu.

Từ trước tới nay nàng vô cùng chán ghét đám trứng sâu lúc nhúc này, chỉ mới bước ra một bước đã theo bản năng quay lại không gian. Nàng quay đầu lại, mặt trắng bệch hỏi Băng Dực: “Thật là buồn nôn, không đúng, tình huống này là sao? Sao lại nhiều giòi bọ như vậy, ở đâu ra thế?”

“Ta đoán tám phần là lúc Vệ Giới độ kiếp, sét đã vô tình đánh vào cơ quan ẩn giấu trong động số một, bây giờ toàn bộ động số một đã bị bao phủ, tình huống bên ngoài lại càng thê thảm hơn.”

Nghe thấy có người sắp xui xẻo, Linh Diên hưng phấn khống chế không gian ra khỏi sơn động. Kết quả tình hình trước mắt suýt chút nữa khiến nàng nôn bữa tối hôm qua ra.

“Đệch, đám giòi bọ này không nhận người hả? Không phải chúng không có hứng thú thú nhân có bệnh độc đồng loại sao? Bây giờ là cái quỷ gì vậy?”

Nơi giòi bọ chi chít đi qua có thể lập tức bao trùm một thú nhân, cả xương cốt cũng không thừa lại. Giòi bọ sau khi cắn nuốt đồ ăn xong chẳng mấy chốc sẽ sinh ra trứng mới, cứ vậy từng đám lại từng đám, mặc dù chỉ là từ động số một tràn ra, nhưng số lượng hiện tại sớm đã gấp mấy lần động số một.

Ngay cả Hồng Mị Nhi và Độc Quỷ cũng bó tay với tình hình trước mắt. Xem đó, hai người đứng trên tảng đá cao cao, vẻ mặt vô cùng lo lắng đối mặt với tình huống như vậy.

“Sư phụ, làm sao bây giờ, sao bọn chúng lại không nghe lời nữa? Vả lại, tốc độ sinh sôi nảy nở này có phải là hơi nhanh quá rồi không? Cứ theo đà này, chưa tới một canh giờ thì hòn đảo của chúng ta cả cặn bã cũng không còn rồi.”

“Chẳng lẽ ngươi đã quên đám giòi bọ này giống với đám thú biến dị kia, không còn nghe lời chúng ta làm việc nữa hả? Khiến người ta sợ nhất chính là nha đầu kia lại có bản lĩnh thay đổi gien của đám giòi bọ này, thậm chí ngay cả người biến dị cũng có thể cắn nuốt, sau khi cắn nuốt còn có thể đẻ trứng, làm sao nàng ta làm được?”

Linh Diên nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc cúi đầu nhìn làn sóng giòi bọ khiến người ta buồn nôn kia.

Không phải chứ? Đám giòi bọ này chính là đám ở dưới mặt đất hả?

Số lượng này lớn quá rồi đó!

Tuy rằng ban đầu nàng đã động tay động chân, nhưng uy lực của tác dụng chậm này, có phải hơi… hơi lớn quá rồi không?

Ánh mắt nàng lướt qua đám đồng bọn của Hồng Mị Nhi trên đảo Thạch Đầu, đột nhiên ánh mắt của Linh Diên sắc bén, “Nếu có thể tạo ra kết quả ngoài dự đoán của mọi người, nếu mình thu tay lại vào lúc này không khỏi hơi đáng tiếc. Ha ha, nếu đã thế, vậy hãy để ta tới mở mang kiến thức một chút, tự giết lẫn nhau là mùi vị thế nào!”

Nếu có thể dùng làn sóng giòi bọ này giết thú nhân, nàng cũng vui vẻ chứng kiến. Như vậy tương lai chắc chắn sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức không cần thiết cho bọn họ, một mũi tên bắn chín con chim cũng không đủ.

Lúc đảo Thạch Đầu rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có, Long đế quốc cũng vì lôi kiếp do Vệ Giới mang tới mà rối loạn.

Cấm địa Mặc gia.

Mặc Ngân mặc một bộ trường màu màu đen khiêm tốn mà xa hoa, đứng trên tháp gió cao cao gió thổi vi vu, mặc cho gió nhiệt tình bao quanh mình, thổi mái tóc dài đen như mực của hắn ra sau, lại như đùa giỡn thổi phất phới, dù vậy cũng không hề ảnh hưởng tới khí tràng cường đại quan sát chúng sinh của hắn.

Lúc này khuôn mặt anh tuấn như ngọc tạc, lạnh như phủ băng kia nhìn chăm chú về phía trước, đôi mắt đen như bầu trời sâu thẳm mà cuồn cuộn mênh mông. Hắn đang nhìn về phương xa, nhưng chẳng hiểu sao khiến người ta cảm thấy là đang nhìn lòng người.

Mặc Ngân, chỉ cần lạnh nhạt nhìn lướt qua là có thể khiến ngươi muốn quỳ xuống thần phục. Nam nhân tôn quý như thần ấy, giờ phút này, đôi môi mỏng khẽ mở: “Nơi đó… là đảo Thạch Đầu?”

Nam tử áo đen khí chất lạnh thấu xương đứng bên cạnh lập tức khom người bẩm báo: “Khởi bẩm chủ tử, chỗ đó đúng là đảo Thạch Đầu.”

“Lôi kiếp vừa rồi, mười một đạo?”

“Ca, huynh không nhìn lầm đâu, quả thật là mười một đạo, liên tục mười một đạo lôi kiếp. Theo ta được biết, hai năm trước khi huynh thăng lên địa giai cũng là như thế đúng không? Liên tục mười một đạo, người này, nghịch thiên giống như huynh, là ai? Cuối cùng trên đảo Thạch Đầu là ai thiên tài như vậy?”

Mặc Uyên cũng nhìn thấy lôi kiếp, vì vậy lập tức tìm tới cửa, chỉ là lời kế tiếp của Mặc Ngân…