Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 151: Tiểu mỹ nhân tóc bạc



Ly Diên sửng sốt một hồi, không biết nên làm thế nào để ứng phó.

Mà Tiểu Thanh và Tiểu Hồng sau lưng bạch long cũng thì thèm nhìn Tiểu Bạch, trực tiếp ngạo kiều hất cằm nhìn Vệ Giới đang đứng bên cạnh Ly Diên.

Khoảnh khắc ánh mắt lạnh nhạt của Vệ Giới bắt gặp đôi mắt đen và sáng của của người kia, sự kiêu ngạo trong mắt hai người mờ đi, thay vào đó là dò xét thật sâu.

Con rồng khổng lồ cao cao tại thượng nhìn xuống, đương nhiên thấy rõ phản ứng những đứa con của mình.

Đột nhiên, nó xoay người bay thẳng lên trời, những con sóng khổng lồ do xung lực gây ra khiến sắc mặt của mọi người thay đổi hoàn toàn.

Ngay khi họ nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây, con rồng khổng lồ bay lơ lửng trên không trung đột nhiên lướt tới. Sau đó, nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường... Cho đến khi một đám sương mù bạc tản ra, cùng lúc đó là một tia sáng bạc nổ ầm trời.

Mọi người bị ánh sáng này làm cho xây xẩm mặt mày, trong phút chốc, đôi mắt bị mất đi ánh sáng.

Dưới áp lực khủng khiếp, cuối cùng họ không chịu nổi mà ngã xuống đất.

"Mẫu thân, mẫu thân, vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, không thua kém người chút nào, nhưng sao mẫu thân lại làm nàng ngất xỉu rồi."

Khi giọng nói non nớt xen lẫn với sự phấn khích chưa từng có vang lên, một tiểu mỹ nhân tóc bạch kim xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mắt bọn họ.

Tiểu mỹ nhân đó mặc một chiếc váy màu bạc thanh khiết, trang điểm tinh xảo mà khí phách. Nàng ta thờ ơ hạ mi, liếc nhìn đứa con của mình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Đứa ngốc, đám người phàm sao có thể so được với chúng ta?"

"Nhưng mà vị tỷ tỷ này thật sự rất đẹp, chẳng lẽ mẫu thân không thấy vậy?"

Tiểu mỹ nhân không hài lòng nhìn về hướng được đứa bé chỉ. Sau khi xem xét, đôi mắt xinh đẹp ngay lập tức thay đổi.

Nhận ra có gì đó không ổn, đứa bé hơi ngập ngừng hạ móng xuống. Trong mắt nó, vị tỷ tỷ kia đẹp đến mức không gì sánh được.

"Mẫu thân, có gì không đúng sao?"

Nghe nó hỏi, ánh mắt sâu kín của Tiểu Thanh và Tiểu Hồng rời mắt khỏi khuôn mặt của Vệ Giới, chuyển lên người đệ đệ rồi nhìn vào cái đầu to nhìn sao cũng thấy xấu xí dưới chân nó, khóe mắt khẽ co giật.

“Tam nhi, đừng hạ thấp trí thông minh của chúng ta. Loại tiêu chuẩn như này mà dám nói là xinh đẹp?"

“Ngươi bị mù à?"

"Đúng thế. Nữ tử xấu xí mập mạp, vừa đen vừa lùn như vậy, dám so với mẫu thân sao?"

"Ta thấy đầu và mắt của ngươi bị úng nước rồi!"

...

Trước sự chế giễu của ca ca tỷ tỷ, Tiểu Bạch hờ hững khịt mũi: “Các người không hiểu gì cả, đừng có nói nhảm. Tỷ tỷ rất xinh đẹp, không tin các người hỏi mẫu thân xem?"

"Mẫu thân?"

Tiếng gọi của Tiểu Bạch kéo mỹ nhân tóc bạch kim trở về thực tại.

Đầu tiên nàng ta nhìn Ly Diên bằng ánh mắt phức tạp, sau đó đột nhiên có một sợi trong suốt bắn ra từ đầu ngón tay nàng ta, quấn chặt lấy mạch của Ly Diên.

Tiểu Bạch không ngăn cản, để mặc mẫu thân làm thế, mình thì mềm nhũn nằm lên người Ly Diên, hít thật sâu mùi trên cơ thể nàng, cực kỳ si mê.

"Tỷ tỷ, mùi trên người ngươi thơm quá, dễ ngửi quá."

Ngay khi lời vừa dứt, vẻ mặt của mỹ nhân tóc bạc càng trở nên khó đoán, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch đầy lo lắng.

Sau khi xem mạch chốc lát, mỹ nữ tóc bạc thu hồi râu rồng, ánh mắt trong vắt rơi lên mặt Ly Diên.

Giọng nói trầm và lạnh của nàng ta nhàn nhạt vang lên: "Tam nhi, con có thể thấy mặt nàng ta à?"

Tiểu Bạch kéo cằm, mạnh mẽ chớp chớp mắt, "Ừm, thấy được, rất rõ ràng."

Rõ ràng mỹ nhân tóc bạc chưa từ bỏ ý định, nhìn hai đứa con còn lại của mình, "Còn các con? Các con có thể nhìn thấy cái gì?"

"Một nữ nhân ngu ngốc vừa đen vừa béo."

"Không đúng, tỷ tỷ không xấu chút nào, thực sự rất đẹp!"

"Hừ, quái vật xấu xí như vậy, cũng chỉ có đệ dám gọi là xinh đẹp!"

"Mẫu thân, có phải mắt của tam nhi có vấn đề rồi không?"

Biểu cảm của mỹ nữ tóc bạch kim rất kỳ quái, Tiểu Bạch hiếm khi nhìn thấy mẹ mình như vậy, ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

"Mẫu thân, nàng, nàng ấy có phải là người mà Tiểu Bạch đang đợi không?"

Mỹ nhân tóc bạc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nhi tử: "Không, không phải nàng, con nhận nhầm rồi."

"Vậy sao mẫu thân lại nhìn nàng ấy như thế?"

Tiểu Bạch không có ý định bỏ qua cơ hội này. Nó đột nhiên lao đến bên người mỹ nhân tóc bạc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng ta.

"Mẫu thân, con nhìn nhầm thật sao?"

Nữ tử tóc bạc không nghĩ ngợi gì chuẩn bị mở miệng, Tiểu Bạch đã ngắt lời nàng ta: "Mẫu thân, con nhớ người đã từng thề, nếu vi phạm thì người…"

"Tam nhi, sao đệ lại nói chuyện với mẫu thân như thế?"

"Cho dù nàng ta là người đệ đang chờ đợi thì sao? Với thực lực của nàng ta, nếu đệ ở bên nàng ta..."

"Ta không đồng ý."

Giọng nói kiên quyết của nữ tử tóc bạc đột nhiên vang lên. Sau một lúc sững sờ, Tiểu Bạch nhìn Ly Diên đang bất tỉnh.

"Con đoán chính là nàng ấy. Thảo nào ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, con đã có một loại cảm giác thân mật đặc biệt. Thật không ngờ, bọn con lại gặp nhau theo cách này."

Khi nó nói xong, nó nhìn chằm chằm mẫu thân.

“Mẫu thân, từ nhỏ người đã giáo dục chúng con, làm rồng phải giữ lời hứa. Người đã đồng ý với người ta, mà sự thật chứng minh, chúng con thực sự còn có duyên phận, vậy thì mẫu thân không nên trốn tránh như thế.”

“Nhưng tam nhi, nàng quá yếu ớt, yếu ớt như con kiến mà con giẫm chết vậy. Nếu đi theo nàng ta, con sẽ gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm đấy!”

“Vậy, mẫu thân, tại sao những năm qua, người lại canh chừng ở chỗ này?”

Tiểu Bạch đột nhiên hỏi khiến nữ tử tóc bạc khẽ giật mình.

Tại sao ở phải canh chừng ở đây?

Là bởi vì một lời hứa. Cho nên nhiều năm như vậy, nàng ta thà từ bỏ thượng giới có linh khí nồng đậm, ở hạ giới linh khí mỏng manh này. Nhiều năm canh chừng như vậy chỉ vì một lời hứa của người kia. Nhưng vì sao bây giờ nàng ta lại muốn vứt bỏ lời hứa hẹn chứ?

Nàng ta muốn nói nữ nhân kia không phải người bọn họ chờ. Nhưng trong thiên hạ, có thể có được dung mạo như vậy, chẳng lẽ còn có người thứ hai?

Không, loại độc này, dù là lên trời xuống đất cũng không tìm ra cái thứ hai. Còn có dung mạo của nàng, cực kỳ giống nàng ta năm đó...

Tam nhi nói đúng. Nữ nhân này chính là người mà họ đang chờ.

Bao nhiêu năm chờ đợi mòn mỏi, không phải nàng ta chưa từng oán giận, thậm chí còn nghĩ rằng người đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng nàng ta cũng không ngờ lại dùng cách này xuất hiện ở nơi này.

Làm sao đây?

Không lẽ để nàng đưa con mình đi?

Tiểu mỹ nhân tóc bạc im lặng khiến Tiểu Bạch Long càng thêm lo lắng. Nó nhìn chăm chú vào khuôn mặt của mỹ nhân da đen, ánh mắt tràn đầy quyến luyến.

“Mẫu thân, người đừng chỉ nhìn người quái dị kia. Người đến xem vị đại ca ca này đi, thân thể của hắn cũng thật kỳ quái!”

Suy nghĩ của ngân long bị kéo lại, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Tiểu Thanh và Tiểu Hồng đang quấn trên người Vệ Giới, trong mắt chúng hiện rõ sự ngạc nhiên.

"Có gì kỳ lạ?"

“Đan điền của hắn bị phong ấn hai phần ba, thế mà còn có thể có được tu vi như thế.”

“Ôi dào, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là mạch tượng người này thật kỳ quái, hỗn loạn như thế mà không tẩu hỏa nhập ma. Vậy là không đúng!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Hình như trong cơ thể hắn có một luồng tà khí đang chạy loạn bốn phía, ngay cả chúng ta cũng không bắt được, hình như...”

“Cũng trúng một loại độc hiếm thấy.”

Thanh Nhi và Hồng Nhi một hỏi một đáp, ngân long vốn không có hứng thú lại đột nhiên quay đầu khi nghe thấy có một luồng tà khí không thể giải thích được.

Không cần hai đứa bé khuyên bảo, nàng ta bắt mạch cho Vệ Giới, nhắm mắt ngưng thần.

Chỉ trong giây lát, đôi mắt xinh đẹp kia đột nhiên mở ra, nở rộ một ánh sáng rực rỡ khác, "Cái này, cái này làm sao có thể?"

Lần này có vẻ như tam nhi cũng có hứng thú. Nó nhanh chóng đến bên Vệ Giới, một cái móng nhỏ thờ ơ đặt lên mạch đập của hắn.

Một khắc đồng hồ sau, hai mẹ con nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên từ đáy mắt của đối phương.

“Thế gian này thế mà còn chuyện kỳ diệu như thế. Tam nhi, điều này thật sự không thể ngờ được."

Ánh mắt tiểu Bạch Long đảo qua lại trên người Vệ Giới và Ly Diên, rồi sờ cằm của mình, “Mẫu thân, nhìn tình hình, hai người bọn họ còn quen biết nhau nữa!”

Ngân Long mím môi suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng nhìn con trai, “Nói vậy, con đồng ý đi theo nàng ta?”

Ánh mắt tiểu Bạch Long lập tức phát sáng, “Vậy là mẫu thân đã đồng ý với hài nhi?”

Ngân long đột nhiên lộ ra vẻ bất lực: “Việc đã đến nước này, ta còn có thể nói gì nữa? Nếu không gặp được thì thôi, nhưng bây giờ cơ duyên xảo hợp, nếu như ta cứ để nàng rời đi như vậy, cho dù tương lai có về lại thượng giới, cũng sẽ... Haiz, bỏ đi, chỉ mong bọn họ ở cùng một chỗ có thể tạo ra kỳ tích. Con à, đây là đường mà con tự chọn. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, con đều phải chịu trách nhiệm với việc hôm nay mình đã làm.”

Lời nói trịnh trọng của ngân long khiến đôi mắt tam nhi tụ lại: “Mẫu thân, hài nhi biết mình đang làm gì, con đã không còn nhỏ. Dù sao, sớm muộn gì bọn con cũng phải rèn luyện, phải rời xa vòng tay của người. Thay vì bị động, chẳng bằng đổi thành chủ động.”

Lời nói đến đây, ánh mắt của nó dừng lại trên mặt khuôn mặt to béo đen như đáy nồi của Ly Diên, buồn cười nở nụ cười.

“Đi theo nàng ấy rèn luyện có lẽ là khiêu chiến không nhỏ đâu!”

Đột nhiên, một tia sáng trắng hiện ra, cắt vào ngón tay của Ly Diên. Khi ngân long đang ngập ngừng muốn nói thôi, con rồng trắng nhỏ nhìn nàng ta thật sâu, ánh mắt của Thanh Nhi và Hồng Nhi đứng bên cạnh nàng ta cũng trở nên phức tạp.

Cuối cùng, không nói gì, một giọt huyết châu đỏ thẫm bay ra khỏi miệng, nhỏ chính xác lên ngón tay của Ly Diên...