Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 278: Hồi Tưởng



Thanh Thiên Điện,

Lữ Thuần Quân một thân đạo bào chỉnh tề ngồi bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, tự tay pha trà.

Trà này gọi là Thanh Hồng Trà, cực kỳ quý giá, toàn bộ Thiên Sinh Môn có lẽ cũng chỉ có Lữ Thuần Quân dám tùy tiện lấy ra thưởng thức.

Ở phía đối diện Lữ Thuần Quân, còn có một người khác.

Đó là một lão giả vô cùng già nua, trên đầu không còn lại chút tóc nào, ngay cả răng đều đã rụng sạch, lưng còng hẳn xuống, tựa như một ông lão phàm nhân đã bước nửa bước vào trong quan tài.

Lão giả ngồi cùng với Lữ Thuần Quân, người ngoài nhìn vào có lẽ không có cách nào tin tưởng bọn hắn cơ hồ đều là người cùng một thế hệ.

Không sai ! Là người cùng một thế hệ !

Lão giả này, chính là Thiên Sinh Môn Đệ Thất Phong thủ phong trưởng lão, cũng là một trong những người hiếm hoi cùng thời đại với Lữ Thuần Quân còn sống đến bây giờ, bối phận của hắn còn cao hơn cả mấy vị trưởng lão đời trước trong Thái Sinh Viện.

Một cái chân chính lão đồ cổ !

- Trà ngon !

Thủ phong trưởng lão khẽ uống một ngụm Thanh Hồng Trà, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười dúm dó.

Nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ người khác còn không biết hắn đến cùng là đang cười hay là đang khóc.

Có lẽ, toàn bộ Thiên Sinh Môn, hắn là người hiếm hoi có tư cách được uống trà do Lữ Thuần Quân tự mình pha.

- Nếu đã thích, vì sao không tự mình trồng ? Lần nào cũng là đến chỗ ta uống chùa ?

Lữ Thuần Quân liếc mắt.

- Thành thói quen !

Thủ phong trưởng lão lại uống một ngụm trà, bỗng nhiên giống như đang nhớ lại cái gì, thở dài nói:

- Năm xưa, ta vốn chẳng bao giờ muốn uống thứ trà này, không biết vì sao, từ sau khi Tử Cấm chết đi liền chỉ muốn uống một mình nó ! Đáng tiếc, đã không thể quay lại như trước kia !

Lữ Thuần Quân vốn tránh không nhắc đến Ngu Tử Cấm, lúc này nghe thủ phong trưởng lão gợi lên, mới nói:

- Hắn vì tông môn làm quá nhiều chuyện, ta vốn là muốn để cho hắn có thể an bình sống nốt mấy năm cuối cùng ! Không ngờ hắn lại chọn đi chịu chết !

- Tên đần kia lá gan lớn phá thiên, vương giả mà thôi, lại dám nhúng tay hoàng giả chiến trường, bất quá nếu không có hắn ta có lẽ cũng chưa chắc có thể sống được !

Thủ phong trưởng lão ánh mắt bi ai, càng lộ ra vẻ thương lão.

Cấm Thiên Vương Ngu Tử Cấm suốt đời vô vọng trở thành tinh thần lực hoàng giả, thế nhưng hắn sống còn lâu hơn Vũ Hoàng bình thường rất nhiều, một trận chiến cuối cùng, hắn một mình kéo theo ba vị Vũ Vương chết cùng, hơn nữa còn cưỡng ép nhúng tay thay đổi cục diện hoàng giả chiến trường.

Hắn không muốn sống lay lắt qua ngày, ngược lại muốn chết oanh liệt trên chiến trường.

Hắn . . . làm được !

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, mỗi lần nhớ lại đều buồn đến nao lòng.

Thủ phong trưởng lão và Cấm Thiên Vương cơ hồ là người cùng một thời đại, hai người quan hệ là sinh tử chi giao, người sau suốt đời dừng bước tại vương giả chi cảnh, thế nhưng lại cứu mạng thủ phong trưởng lão vị này đỉnh cấp hoàng giả.

- Ngươi đem truyền thừa của Tử Cấm để vào trong cửu phẩm hạ đẳng linh tuyền ?

Lữ Thuần Quân đổi đề tài.

- Nếu không thì như thế nào ? Tên kia rất sĩ diện, nếu ta đem truyền thừa của hắn vứt vào trong mấy đầu cấp thấp linh tuyền đợi đến khi xuống dưới hoàng tuyền hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta !

Thủ phong trưởng lão cười nhạt thếch, lần nữa cầm chén trà lên uống một ngụm.

- Tử Cấm tên kia một mực tin vào duyên phận, chỉ mong người kế thừa y bát của hắn là một cái người xứng đáng !

Lữ Thuần Quân nói.

- Mấy ngày qua ta một mực quan sát động tĩnh trên Đệ Thất Phong, lần này vậy mà xuất hiện một tên tiểu tử thiên phú rất cao ! Thậm chí so với đồ đệ của ngươi càng thêm ưu tú !

Thủ phong trưởng lão đem chén trà đặt xuống, nói.

- Là Vương Hạo Thần ? Tuyệt Thế cấp thiên tài, xác thực rất không tệ !

Lữ Thuần Quân sớm đã đoán được.

- Ngươi lúc nào cũng đi trước ta một bước !

Thủ phong trưởng lão lắc đầu, lại nói:

- Là đồ đệ của tên nhóc họ Tiêu kia ! Tiểu tử kia cả đời đều chẳng làm được chuyện đại sự gì, không nghĩ tới bỗng nhiên lại có được một cái đệ tử thiên phú xuất chúng như vậy !

Lấy bối phận của thủ phong trưởng lão, gọi Tiêu Hàn Dư là tiểu tử đều không quá đáng.

Hắn thật sự đã sống quá lâu, thậm chí vượt xa tuổi thọ cực hạn của Vũ Hoàng !

- Tuyệt Thế cấp thiên tài Tiêu Hàn Dư hắn không dạy nổi ! Ngươi tốt nhất là nên tự mình đến dạy bảo nhóc con kia, để hắn nhanh chóng trưởng thành, càng không làm lãng phí thiên phú của hắn !

Thủ phong trưởng lão nhìn Lữ Thuần Quân nói.

- Ngươi cho rằng ta không muốn ? Ta đều tự mình ngỏ ý muốn nhận hắn làm đệ tử, nhưng hắn từ chối !

Lữ Thuần Quân bực tức nói.

- Cái gì ? Từ chối ?

Thủ phong trưởng lão kinh ngạc, sau đó chính là nghi ngờ nhìn xem đối phương.

Lữ Thuần Quân chính là Thiên Sinh Môn đệ nhất cường giả, hắn tự mình ngỏ lời thu đệ tử, vậy mà còn có người không đồng ý ?

- Ngươi đây là ánh mắt gì ? Hắn xác thực từ chối !

Lữ Thuần Quân trừng mắt nhìn thủ phong trưởng lão.

- Hồ nháo ! Hắn một cái mao đầu tiểu tử, sao có thể tự mình quyết định chuyện quan trọng như vậy ? Hắn chẳng lẽ không hiểu làm như vậy chỉ có bất lợi cho tương lai của hắn ?

- Hắn đều từ chối, ta có thể có cách nào ?

- Họ Lữ ! Hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện là có thể hiểu được ! Ngươi đây ? Già đến hồ đồ rồi ?

- Có ý tứ gì ?

- Ngươi chẳng lẽ không thể trực tiếp để hắn trở thành đệ tử của ngươi ? Ở cái tông môn này, có người dám làm trái ý ngươi sao ?

- Làm vậy không thỏa đáng !

- Có cái gì không thỏa đáng ? Chúng ta đều sắp chết rồi, không có thời gian để lòng dạ đàn bà ! Khó khăn mới đợi được một cái Tuyệt Thế cấp thiên tài xuất thế, hiện tại không tập trung bồi dưỡng hắn thì còn đợi đến lúc nào ? Tha thứ ta nói thẳng, chỉ một mình tiểu cô nương kia là không đủ, coi như nàng bước vào Vũ Tông cũng vậy !

- Có một số chuyện, không thể cưỡng ép !

- Ngươi đến cùng đang lảm nhảm cái gì ? Ngươi lo lắng hắn sẽ bất mãn ? Chúng ta tình thế bây giờ là lúc để ý mấy chuyện vớ vẩn này sao ? Đợi đến khi hắn có đầy đủ thực lực cùng trưởng thành, hắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta, cũng sẽ hiểu chúng ta làm hết thảy đều là vì muốn tốt cho hắn, muốn tốt cho tông môn !

Thủ phong trưởng lão ngôn ngữ nghiêm khắc, để cho Lữ Thuần Quân trầm mặc.

Trên thực tế, Lữ Thuần Quân thật ra không phải chưa từng nghĩ đến những điều trên, chỉ là . . .

- Tư Hải, ngươi . . . còn nhớ chuyện của Thanh Vũ không ?

Không biết vì sao, Lữ Thuần Quân bỗng nhiên lại hỏi một câu như vậy.

Thủ phong trưởng lão thần sắc cứng đờ.

Chuyện đã qua nhiều năm, cố nhân tham dự chuyện năm đó phần lớn đều đã tọa hóa, thế nhưng chuyện này đối với những người còn sống vẫn là một vết thương không bao giờ lành.

Chuyện năm đó, là sai lầm mà Thiên Sinh Môn vĩnh viễn không thể thay đổi.

- Thanh Vũ . . . còn tốt chứ ?

Thủ phong trưởng lão im lặng rất lâu, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

- Hiện tại đã là Vũ Hoàng đỉnh phong, cũng không tệ !

Lữ Thuần Quân đáp.

- Chuyện năm đó . . . đều là lỗi của đám lão hồ đồ chúng ta ! Đáng tiếc, ta lại chẳng thể đi thay đổi chuyện quá khứ . . .

Thủ phong trưởng lão cười đắng chát, lại nói:

- Tại sao lại nhắc đến chuyện này ?

- Ta không muốn Vương Hạo Thần lại trở thành một cái Trương Thanh Vũ tiếp theo !

Lữ Thuần Quân thở dài, nói:

- Ánh mắt của hắn, rất giống Thanh Vũ năm đó . . .

Thủ phong trưởng lão nhíu mày, hỏi:

- Hoàn cảnh của hắn, chẳng lẽ cũng giống Thanh Vũ ?

- Đại loại thế đi !

Lữ Thuần Quân cười khổ.

Thật khó khăn mới chờ tới một cái thiên tài có năng lực gánh vác trọng trách của tông môn, thế nhưng người ta lại đối với Thiên Sinh Môn không có bao nhiêu hảo cảm.

Thủ phong trưởng lão không nói nữa.

Bầu không khí, bỗng nhiên trở nên yên lặng.

- Chuyện này, ta không có tư cách can thiệp, ngươi vẫn là tự quyết định đi ! Chỉ mong chúng ta không phải chứng kiến sự việc năm xưa tái diễn !

Thủ phong trưởng lão cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.