Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 105: Hắn Là Vị Hôn Phu Của Ta !



- Đồng Nhị Thập ! Đừng nói bậy, ở đây không có chuyện của ngươi !

Đồng Tĩnh Vân mặt trầm như nước nói, đối với kẻ đối nghịch với phụ thân của nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.

-Ha ha ! Ta nói bậy ? Đại tiểu thư, ngươi đừng quên chuyện Thanh Chi thiếu gia chính là vị hôn phu của ngươi không phải là giả ! Sao lại còn bảo ta nói bậy ?

Đồng Nhị Thập cười ha hả mà nói, nhìn thái độ của hắn, căn bản đối với Đồng Tĩnh Vân không có bao nhiêu tôn trọng.

Cái này cũng dễ hiểu, Đồng Nhị Thập là đại trưởng lão phe phái, có cơ hội tất nhiên sẽ tìm cách hạ uy phong của gia chủ đương nhiệm, mà Đồng Tĩnh Vân thân là gia chủ nhi nữ, tự nhiên là mục tiêu được nhiều người nhắm vào.

Đồng Tĩnh Vân tự nhiên hiểu được chuyện này, vì thế nàng sắc mặt càng thêm âm trầm, nàng ghét nhất chính là bị kẻ khác lôi quan hệ giữa nàng và Đồng Thanh Chi ra nói, trong mắt nàng, đó thực sự là chuyện chẳng hay ho gì.

-Thứ nhất, Đồng Thanh Chi không phải vị hôn phu của ta ! Thứ hai, ngươi là thân phận gì ? Cũng dám chất vấn ta ?

Đồng Tĩnh Vân lạnh lùng nói, ánh mắt như điện nhìn xem Đồng Nhị Thập.

Xét về địa vị, Đồng Nhị Thập cho dù là Đồng gia 24 hộ vệ bên trong một thành viên cũng không có cách nào so sánh với Đồng Tĩnh Vân, thậm chí, khi hắn nhìn thấy nàng còn phải hành lễ mới đúng.

Lời này của Đồng Tĩnh Vân, chính là muốn đáp trả, đồng thời cũng muốn dùng địa vị của mình áp chế Đồng Nhị Thập.

24 hộ vệ, nhìn có vẻ rất phong quang, thế nhưng kỳ thực chính là Đồng gia nô bộc, làm gì có quyền chất vấn Đồng gia chi nhân ?

Quả nhiên, Đồng Nhị Thập nghe xong, khuôn mặt đang tươi cười lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn ghét nhất, chính là bị người khác khơi gợi lên chuyện này, làm người, ai muốn làm nô bộc cho kẻ khác ? Thế nhưng hắn căn bản không có quyền lựa chọn, từ nhỏ đã bị Đồng gia thu dưỡng, đã định hắn một kiếp này phải bảo vệ Đồng gia đến chết, chính là gia tộc một cái “ tử sĩ “, chẳng qua là so với tử sĩ bình thường được đối đãi tốt hơn một chút.

-Đại tiểu thư đúng là càng lớn miệng lưỡi càng sắc bén !

Mặc dù tức giận, thế nhưng Đồng Nhị Thập cũng chẳng thể làm gì hơn, Đồng Tĩnh Vân là gia chủ nhi nữ là sự thật, cho dù gia chủ hiện tại quyền hành không còn được như trước thì cũng không phải là người hắn có thể đắc tội nổi.

Đừng nói là hắn, cho dù là Đại trưởng lão cũng chưa hẳn đã dám quang minh chính đại khai chiến với gia chủ vào lúc này.

-Cho ngươi đắc ý một đoạn thời gian, đợi đến khi ngươi bị gả cho Thanh Chi thiếu gia rồi, coi như là phụ thân của ngươi cũng vô pháp tiếp tục che chở ngươi cái này tiện tỳ !

Đồng Nhị Thập trong lòng hung ác nghĩ thầm.

Ai cũng biết, Đồng Thanh Chi là muốn lấy Đồng Tĩnh Vân làm đạo lữ của mình, mà Đồng Tĩnh Vân phụ thân không hiểu vì lý do gì lại không phản đối hôn sự này, ngược lại còn phi thường có thành ý tác hợp cho hai người, cái này thậm chí còn để cho Đại trưởng lão phải một lần nữa thay đổi cách nhìn với người gia chủ này.

Thật không ngờ trên đời lại có một tên đầu óc bả đậu như vậy, không biết hắn đến cùng là như thế nào làm được đến ngôi vị gia chủ.

Nếu như Đồng Tĩnh Vân phụ thân là một kẻ biết suy nghĩ, có lẽ cho Đại trưởng lão thêm mười lá gan hắn cũng không dám làm phản.

-Thần đệ ! Chúng ta đi !

Đồng Tĩnh Vân không để ý tới Đồng Nhị Thập nữa, đối với Vương Hạo Thần khẽ nói một tiếng, nàng thực sự không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, nàng còn muốn giới thiệu Vương Hạo Thần với phụ thân của nàng đây.

Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, cũng không nhìn Đồng Nhị Thập lấy một cái, liền theo Đồng Tĩnh Vân rời đi.

Thế nhưng là, Đồng Nhị Thập lại không có ý định dễ dàng như vậy liền buông tha Đồng Tĩnh Vân và Vương Hạo Thần, hắn không dám đắc tội Đồng Tĩnh Vân vị này đại tiểu thư, thế nhưng hắn vì sao không thể gây khó dễ cho Vương Hạo Thần đây ?

-Khoan đã !

Đồng Nhị Thập lớn tiếng kêu lên.

Đồng Tĩnh Vân khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy phát phiền, nếu kẻ trước mắt không phải là một trong 24 hộ vệ, nàng đã sớm dùng một cái tát đập bay đối phương đi rồi.

-Lại có chuyện gì ?

Đồng Tĩnh Vân không kiên nhẫn hỏi, khuôn mặt đã xuất hiện vẻ khó chịu.

Đồng Nhị Thập thản nhiên nhìn xem Vương Hạo Thần, ngón tay chỉ vào đối phương mà nói :

-Đại tiểu thư ! Người này không thể theo ngươi !

Đồng Tĩnh Vân lập tức đại nộ.

Không thể ? Người của ta, có thể theo ta hay không từ khi nào lại đến phiên kẻ như ngươi có thể quyết định ?

-Đồng Nhị Thập, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, đến mức chuyện gì của ta cũng dám quản ! Lại nói, vì cái gì người này lại không được phép theo ta ?

Đồng Tĩnh Vân nổi giận đùng đùng mà nói.

Đồng Nhị Thập không để ý tới thái độ của Đồng Tĩnh Vân, hắn e ngại Đồng Tĩnh Vân phụ thân là sự thật, thế nhưng bảo hắn sợ đối phương thì lại là chuyện cười. Hắn Đồng Nhị Thập có tu vi Thất Tinh Vũ Sĩ, còn Đồng Tĩnh Vân chẳng qua chỉ mới bước vào Vũ Sĩ cảnh, hắn căn bản không đem thực lực của đối phương để vào mắt.

-Đại tiểu thư, ngươi cùng một cái nam nhân đi lại gần như vậy, e rằng sẽ khiến cho Thanh Chi thiếu gia không vui ! Đến lúc đó, chỉ sợ vị huynh đệ này sẽ không có kết quả tốt !

Đồng Nhị Thập dõng dạc nói, ánh mắt vị ý thâm tường nhìn Vương Hạo Thần.

Hắn biết rõ, Đồng Thanh Chi chính là một cái siêu cấp hoàn khố công tử bột, nữ nhân mà hắn nhắm đến, căn bản không người có thể tranh, người tranh nữ nhân với hắn, kết cục chắc chắn rất thảm.

Làm Đồng gia thiên kiêu chi tử, Đồng Thanh Chi có có vạn cách để đẩy một người vô tội vào chỗ chết !

Trong mắt Đồng Nhị Thập, chưa nói đến việc Vương Hạo Thần và Đồng Tĩnh Vân có quan hệ mật thiết hay không, chỉ cần việc hắn dám đơn độc đi cùng Đồng Tĩnh Vân đã là chuyện lớn, nếu như không có hậu trường cường đại, chỉ sợ Vương Hạo Thần kết quả sẽ chẳng tốt hơn những người từng bị Đồng Thanh Chi xử lý là bao.

Đáng tiếc, Đồng Nhị Thập nằm mơ cũng không thể ngờ được, người trước mắt, chính là kẻ đã đánh “ Thanh Chi thiếu gia “ trong miệng của hắn đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng chạy về Đồng gia, nếu không phải trong tộc có cường giả ra tay điều trị thương thể, e rằng Đồng Thanh Chi đến lúc này đều chưa thể rời khỏi giường.

Vương Hạo Thần và Đồng Tĩnh Vân đều không phải người ngu, tự nhiên hiểu được ý tự của Đồng Nhị Thập, chỉ thấy người thứ nhất vẻ mặt vẫn như thường, thế nhưng trong mắt đã xuất hiện một tia hàn ý.

Vương Hạo Thần làm người, cực kỳ chán ghét việc bị người khác uy hiếp, nếu là đối mặt với cường giả ngoài khả năng ứng phó của hắn, vậy hắn liền nhận mệnh, thế nhưng chỉ là một cái Thất Tinh Vũ Sĩ, lấy tư cách gì để uy hiếp hắn ?

Tuy Vương Hạo Thần tu vi chân thực chỉ có Ngũ Tinh Vũ Sĩ, thế nhưng với chiến lực đáng sợ của hắn, coi như là Cửu Tinh Vũ Sĩ đều không dám nói có thể thắng hắn, Đồng Nhị Thập thì tính là cái gì ?

Đồng Tĩnh Vân thì càng giận dữ, theo như lời Đồng Nhị Thập nói, Vương Hạo Thần đi với mình liền sẽ bị Đồng Thanh Chi, không nói đến việc Đồng Thanh Chi căn bản không phải đối thủ của Vương Hạo Thần, như là có, chẳng lẽ có nàng ở nơi này đều không thể bảo vệ một người hay sao ?

Từ khi nào, tại Đồng gia lại có người dám không đem nàng để vào mắt như vậy ?

-Vì cái gì ta không thể đi cùng hắn ? Hắn chính là vị hôn phu của ta !

Đồng Tĩnh Vân cao giọng nói, không chút kiêng kị trực tiếp nói ra mối quan hệ giữa mình và Vương Hạo Thần.

Đồng Nhị Thập cười nói :

-Vị hôn phu thì như thế nào ? Trừ phi hắn là . . . cái gì ?

Lời nói còn chưa dứt, Đồng Nhị Thập đã trợn trọn hai mắt, hầu như có chút hoài nghi mình có phải hay không vừa nghe lầm.

Đừng nói là hắn, coi như là mấy tên gia đinh sau lưng cũng lập tức trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

Đồng Tĩnh Vân vậy mà nói, nam tử kia là vị hôn phu của nàng ?

Thế này chẳng khác nào là đang đánh mặt Đồng Thanh Chi a !

Chẳng lẽ nàng không sợ, Đồng Thanh Chi sẽ nổi cơn thịnh nộ mà trực tiếp giết chết người kia hay sao ?

Với tính cách của Đồng Thanh Chi, nếu như hắn thật sự muốn giết người, Đồng Tĩnh Vân chỉ sợ là không cách nào có thể ngăn cản.

Lại nói, chẳng lẽ người nào cũng có thể tuỳ tiện trở thành Đồng Tĩnh Vân vị hôn phu sao ? Theo Đồng Nhị Thập thấy, Vương Hạo Thần căn bản chính là một kẻ được Đồng Tĩnh Vân chọn ở trên đường làm cái khiên đỡ đạn cho mình, lấy cớ từ chối Đồng Thanh Chi, vì bản thân nàng trì hoãn một chút thời gian.