Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 6: ĐÙA BỠN



Wen nói:"Thưa bà....thiếu gia đang ở trong phòng làm việc của chủ nhân....chủ nhân yêu cầu cô ở đó." Cô bước ra khỏi phòng mặc kệ cơ thể đau đớn của mình.

Cô mất thêm vài phút nữa để có mặt trước phòng làm việc của hắn ta,cô gõ cửa trong sợ hãi, hồi hộp và mong muốn được gặp Bảo.Wen nói:"Thưa bà....thiếu gia đang ở trong phòng làm việc của chủ nhân.... chủ nhân yêu cầu bà ở đó." Cô bước ra khỏi phòng mặc kệ cơ thể đau đớn của mình.

Cô mất thêm vài phút nữa để có mặt trước phòng làm việc của anh ấy,cô gõ cửa trong sợ hãi, hồi hộp và mong muốn được gặp Bảo.

Cô nghe thấy hắn bảo:'Vào đi' trời lạnh và rét lắm. Cô mở cửa bước vào phòng và thấy

Hắn ngồi trên chiếc ghế gần bàn của mình. Bảo chơi một mình trên ghế sofa, cậu ấy đủ an toàn để không bị ngã.

Cô cố với lấy Bảo, nhưng cô nghe thấy Đông Hoàng:"Dừng lại.." chân cô đông cứng lại,cô nhìn Bảo rồi lại nhìn hắn.

Hắn cười khẩy nói: "Em ăn chưa?"

Cô gật đầu và nói:"Vâng... tôi có thể đến gần Bảo được không?"

Hắn ta cười khúc khích và nói, "Em muốn giữ con à,đứa bé? nhưng tôi không nghĩ vậy"Hắn ta ác đến mức hắn ta đang tận hưởng sự khốn khổ của cô.

Cô nói: "Anh... làm ơn... tôi là mẹ nó, nó cần tôi."

Hắn đứng dậy và đi về phía Y Sương,hắn ta nói, 'Đi đi... có lẽ thằng bé nhớ em."



Cô có thể chết mà không có đứa bé.Cô hôn bàn tay nhỏ bé của anh ấy và hôn lên trán anh ấy.

Nụ cười của cô vụt tắt khi cô nhìn thấy Đông Hoàng ngồi đối diện với cô,ngay bên cạnh bé.Cô sợ hãi nhìn Hoàng, như luôn luôn làm.Đông Hoàng hắn nâng cằm cô lên và bắt cô nhìn anh ấy.Hắn hỏi: "Em yêu, anh đã nhớ rất nhiều vì em..."

Cô nhìn Bạch Á Đông Hoàng sợ rằng hắn sẽ làm tổn thương cô vậy.Hắn hỏi:"Em đã nhớ rất nhiều về con trai mình....Em sẽ trả lời tôi."

Cô gật đầu, nhưng anh ấy muốn biết về Bảo, vâng... bởi vì Bảo sẽ là người tiếp theo của hắn...hắn ta đã đề cập.

Đông Hoàng hỏi, "Ngày sinh?"

Cô nói, "Ngày 12 tháng giêng"

Hắn lại hỏi, "Giờ sinh. . ."

Cô nói :"2:42 sáng..." Đông Hoàng cười khẩy trước câu trả lời tức thì của cô.

Hắn ta hỏi: "Quá trình chuyển dạ thế nào? Nó không phải là phần c, tôi không thấy sẹo."

Điều này thật đáng xấu hổ,hắn cảnh báo:"Trả lời?"

Cô nói, "Tôi đã chuyển dạ trong 6 giờ.. thật đau đớn."



Hắn gật đầu,hắn hỏi: “Bác sĩ là nam à?”

Hắn biết mọi thứ và chỉ đang muốn kiểm tra.Cô có nên sẵn sàng trả lời hắn như một con búp bê không?

Cô nhìn người trước mặt,ánh mắt trợ giúp, "Không...đó là một phụ nữ trung niên...cô ấy làm việc khá giỏi..."

Hắn nhếch miệng cười nói: "Tốt. . ."

Cô cảm thấy bàn tay hắn ta đặt lên má cô, ngón tay hắn chà xát lên da cô,cô ghét việc cơ thể mình luôn trở nên nhạy cảm khi Đông Hoàng chạm vào...nhưng cô ghét khi anh ấy kiểm soát mình..cô chưa bao giờ là một cô gái dễ bị kiểm soát..Nhưng hắn ta đã thay đổi cuộc đời cô.

Hắn nhìn Bảo hỏi làm người cô cứng đờ.

Cô thì thầm khi mắt hắn nhìn vào mắt cô:"Tôi... tôi chỉ nghĩ vậy... mặc dù đó là một cái tên hay.."

Đông Hoàng cười khẩy và nói: "Em thật may mắn khi tôi không bận tâm đến tên của thằng bé...."

Hắn ta thô bạo nắm lấy mặt cô và nói, "Bởi vì thằng bé sẽ giống tôi.... thằng bé sẽ rất giống tôi!" Hắn nói đúng... nhưng cô ghét sự thật này, rằng con trai cô trông giống người cha chết tiệt của nó... ngay cả khi nó còn nhỏ như vậy, các đặc điểm của nó đã cho thấy rằng nó là con trai của Chúa tể Mafia Bạch Á Đông Hoàng.

Hắn ta cười và chế giễu cô rằng:"Em không ghét chính mình sao? Em yêu?... Em ghét tôi đến tận xương tủy, nhưng vẫn sinh ra con trai anh và em đang khóc nức nở vì nó... thật đáng tiếc?" Nước mắt cô tuôn rơi.Hắn ta khiến cô cảm thấy bất lực.

Cô thì thầm:"Tại sao anh lại làm điều này?..." Cô muốn cầu xin hắn để Bảo và cô đi