Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 23



Nhiễm Nhị phút chốc như ngừng thở, cô đưa mắt nhìn xuyên qua đám đông đang vây quanh, trông theo một bóng dáng đang ở cách đó mười mấy mét.

Lâm Trạm thừa dịp tên côn đồ không chú ý, đạp một cú thật mạnh vào người hắn, tên côn đồ không kịp đề phòng bị dính một đòn đau, hắn lảo đảo vài bước, không đứng vững, tay cầm dao chém loạn xạ như điên dại. Lâm Trạm nghiêng người né tránh, kẹp vào nách hắn, xoay tay một cái, lưỡi dao đập xuống nền nhà.

Anh mặc cảnh phục, trong mắt đầy sự sắc bén mà Nhiễm Nhị chưa từng được thấy qua, khi tên côn đồ nhào tới một lần nữa, anh đột nhiên gập bụng lại, xoay người, khuỷu tay mạnh mẽ đánh trúng huyệt thái dương của đối phương, động tác nhanh gọn dứt khoát.

Lần này ra tay mạnh hơn, tên côn đồ ngã xuống đất, Lâm Trạm kìm chặt tay tên côn đồ, ấn hắn xuống đất.

"Lâm Trạm." Nhiễm Nhị lẩm bẩm, vừa nhấc chân bước ra đã bị Phan Ninh giữ lại.

"Nhị Nhị, bên kia nguy hiểm lắm, em ngươi đừng đi qua!”

Tiếng xào xạc của lá rụng bị gió thổi bay pha lẫn với tiếng người ầm ĩ cuồn cuộn rót vào tai, trong đám người có người khen ngợi cảnh sát anh dũng quả cảm, Nhiễm Nhị nắm chặt lòng bàn tay lạnh lẽo, không có chút gì là vui mừng khi vừa may mắn thoát nạn.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được nguy hiểm mà Lâm Trạm phải đối mặt khi làm việc, mà anh lại là một người không sợ nguy hiểm như vậy.

"Tai heo con, em nghĩ cái gì vậy?" Phương Tư Phàm đi tới hỏi, thuận tay trùm một cái áo hoodie lên cho cô, che đi mái tóc bị gió thổi rối bù: "Tóc tai bù xà bù xù thổi hết vào mặt anh rồi!" Anh ấy vừa ngáp vừa nói: "Tai lợn con, anh thực sự muốn cắt phăng mái tóc dài của em đi!”

Nhiễm Nhị trừng mắt nhìn Phương Tư Phàm, ánh mắt vừa khéo đụng trúng Lâm Trạm cách đó không xa.

Anh cũng vừa khéo nhìn thấy cô trong đám đông.

Cô gái nhỏ Nhiễm Nhị không rành chuyện đời, vậy mà cứ hễ chỗ nào có nguy hiểm là cô lại có mặt ở đó!

Thất thần một giây, bàn tay đang ấn chặt tên côn đồ của Lâm Trạm hơi lơi lỏng, tên cướp đột nhiên rút tay.

Một cái tuốc nơ vít bén nhọn đâm thẳng vào đồng tử Lâm Trạm, may sao anh phản ứng nhanh, bắt được tay của tên côn đồ vặn ngược lại một cái, tuốc nơ vít sượt qua mu bàn tay anh rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng kêu rên của tên côn đồ.



Đồng nghiệp đang đi phía sau của Lâm Trạm lần lượt chạy tới, còng tay lại tên côn đồ lại, hai cảnh sát khác kẹp chặt hai bên đưa hắn rời đi..

"Lâm Trạm! Đi thôi! Đồng nghiệp của anh gọi.

Ánh mắt Lâm Trạm vẫn nhìn về phía Nhiễm Nhị, đáp lại một tiếng, anh ấn mu bàn tay, cuối cùng dời mắt, theo bọn họ đi về phía xe cảnh sát đang mắc kẹt ở bên kia.

Nhiễm Nhị nhìn theo chiếc xe cảnh sát anh đi đến tận khi nó chỉ còn là một điểm mù. Người qua đường vây xem đã giải tán, cô vẫn hoảng hốt đứng im tại chỗ.

Vừa rồi tuốc nơ vít sượt qua tay anh, anh có bị thương hay không?

Phan Ninh kéo cô: "Nhị Nhị, bọn Thẩm Hách gọi điện thoại đến nói gần đây tắc đường không qua được, bảo chúng ta đi qua đó.”

"Dạ, được" Nhiễm Nhị hoàn hồn, gật đầu, điện thoại di động vang lên một tiếng, cô cúi xuống kiểm tra.

[HoSee: Cô không bị thương chứ?]

Mắt cô sáng lên, Phan Ninh kéo cô đi về phía trước, cô vội vàng nhắn lại.

[Tai nhỏ: Không, còn anh thì sao?] [Đọc nhanh hơn trên gacsach.org nha các bạn]

[HoSee:Tôi cũng không.]

Nhiễm Nhị cầm điện thoại di động, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười.

[Tai nhỏ: Vừa nãy anh lợi hại lắm!]

Chờ một lát không thấy anh trả lời, mắt cô tối lại.