Ngã Dục Phong Thiên

Chương 477: Ưu điểm của Mạnh Hạo



Mái tóc bạc trắng kia lại càng lộ ra một cỗ khủng bố khiến lòng người kinh hãi, còn có màu da tái nhợt, dường như cần phải có đủ máu tươi, mới có thể làm cho đối phương hồi phục một chút màu da bình thường.

Tất cả những điều này nhất thời làm cho Hoàng đại tiên như bị một chậu nước lạnh trút từ đỉnh đầu xuống, thân mình trực tiếp run run một chút.

- Đạo..... Vị đạo hữu này...

- Vị đạo.... đạo hữu này....

Hoàng đại tiên cố nén run run trong lòng, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này trong run run nặn ra tươi cười tràn đầy thiện ý, thân mình thì theo bản năng muốn lui về phía sau.

- Ha ha, gặp nhau... Cái kia gặp nhau chính là có duyên, đạo hữu ở nơi này được rồi, không có việc gì... không có việc gì.

Hoàng đại tiên thân mình run run, sau khi mở miệng thân mình rất nhanh liền muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Mạnh Hạo mang theo bình tĩnh quét lại đây, khi rơi vào trên chân Hoàng đại tiên thì Hoàng đại tiên bỗng nhiên chấn động toàn thân, không dám nhúc nhích chút nào, trán chảy xuống mồ hôi lạnh, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, giống như bị ánh mắt đối phương đảo qua, hai chân đã không thuộc về mình nữa.

Theo ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua, cuối cùng dừng ở trong mắt Hoàng đại tiên thì đầu óc Hoàng đại tiên lập tức oanh một tiếng, cả người như mất hồn, một cỗ sợ hãi mãnh liệt trong khoảnh khắc liền giống như thủy triều bao phủ y.

- Trúc Cơ... người này nhất định là Trúc Cơ...

Người mạnh nhất Hoàng đại tiên đời này gặp qua, chỉ là Trúc Cơ, giờ phút này Mạnh Hạo làm cho y cảm thấy hoảng sợ, đồng thời, cái loại cảm giác sâu không lường được này, khiến cho trong đầu y lập tức liền hiện lên người mạnh nhất mình gặp qua đời này.

Không đợi Mạnh Hạo nói chuyện, Hoàng đại tiên phù phù một tiếng, trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.

- Tiền bối tha mạng, tiểu nhân miệng tiện, mới vừa nói sai rồi, tiền bối đại nhân đại lượng, tha mạng...

Hoàng đại tiên nội tâm run rẩy, giờ phút này một bộ cầu xin tha thứ, sau lưng quần áo đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Mạnh Hạo chần chờ một chút, cũng không phải muốn làm khó tu sĩ Ngưng Khí nho nhỏ này, mà là cảm thấy nơi đây là động phủ có chủ, bản thân ở nơi này thật có chút giống như cướp đoạt.

Nhưng một chút chần chờ của hắn, dừng ở trong mắt Hoàng đại tiên, lập tức hóa thành sợ hãi mãnh liệt dưới đáy lòng.

- Hắn muốn giết ta!!

- Xong rồi xong rồi, ta nghe nói qua, những tu sĩ Trúc Cơ này, bọn họ giết người như ngóe. Thậm chí có một vài ham mê đặc thù, nghe nói còn có người ăn thịt người sống...

Nghĩ đến đây, Hoàng đại tiên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, một cỗ bi phẫn ở trong lòng hiện lên, y cảm giác còn không bằng mình tiếp tục bị nhốt ở chỗ lúc trước, tối thiểu không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng hôm nay...

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Hoàng đại tiên giật mình một cái. Y không muốn chết, đầu óc của y lập tức hiện lên vô số ý niệm trong đầu, ngay tại khi Mạnh Hạo ngẩng đầu, dường như muốn mở miệng, Hoàng đại tiên lập tức quát to lên.

- Ồ? Động phủ này còn là động phủ của ta sao? Kỳ quái, ta như thế nào cảm thấy cái động phủ này, linh khí nồng đậm nhiều hơn vậy, hơn nữa nhìn bốn phía trong suốt trong sáng, giống như tồn tại một cỗ hơi thở tiên gia!

- Tiền bối quả nhiên là cao nhân, ngươi xem động phủ này nguyên bản là bình thường nhất, không bắt mắt nhất, tiền bối vừa mới ở lại nhất thời liền vẻ vang cho kẻ hèn này, giống như tiên cảnh a!

Hoàng đại tiên gấp giọng mở miệng, lời nói vừa ra, Mạnh Hạo sửng sốt.

Hắn vừa sửng sốt, lập tức làm cho Hoàng đại tiên tinh thần run run, cảm giác mình bắt được một đường sinh cơ, càng thêm vội vàng ra sức.

- Xem hết cái động phủ này, tâm tình của ta đúng là thật lâu không thể bình phục, ta hiện tại rốt cục hiểu được ta khuyết thiếu cái gì rồi, chính là sự chấp nhất theo đuổi tu hành của tiền bối, cùng với cái loại khí chất ưu việt hơn tất cả này của tiền bối.

Hoàng đại tiên ngóng nhìn động phủ, tại trong động phủ tầm thường này, y dường như đã phát hiện kỳ tích nào đó, ánh mắt lộ ra cuồng nhiệt, cũng có sùng kính.

- Cái loại hơi thở tiên phong đạo cốt này của tiền bối khiến ta nhịn không được liên tục cúng bái trong nội tâm, mỗi một lần cúng bái, loại tình cảm kích động liền không thể khống chế, ta cảm thấy, ngay cả tu vi của ta giờ phút này cũng đều đang nhảy nhót!

Hoàng đại tiên càng nói càng là kích động, giờ phút này nước miếng bay lên, vì lấy lòng Mạnh Hạo, gần như là không tiếc sức lực.

Mạnh Hạo nghe được trợn mắt há hốc mồm, chần chờ một chút, chung quy là cảm thấy có chút đỏ mặt.

- Ta suy nghĩ, này có phải là... thiên ý hay không, là thiên ý làm cho tiền bối xuất hiện ở nơi này, vãn bối không còn sở cầu, chỉ cầu có thể bên người ở tiền bối, lây dính chút tiên khí, kính xin tiền bối thành toàn a.

Hoàng đại tiên càng nói lại càng nhập vai, giờ phút này nói xong, vẻ mặt lệ quang, chân thành nhìn Mạnh Hạo, ý chờ mong cực kỳ mãnh liệt.

Mạnh Hạo nghe mà da đầu run lên, hắn cho là mình ở Kháo Sơn Tông, cũng học không ít công phu vỗ mông ngựa, thậm chí đối mặt Kháo Sơn Lão Tổ, cũng vẫn có thể dùng thành thạo. Nhưng giờ phút này hắn mới đột nhiên phát hiện, quả nhiên thiên hạ năng nhân bối xuất.

Trong Mặc Thổ này lại có người tài ba như vậy... Chỉ là những lời này đối với Mạnh Hạo là vô dụng, giờ phút này liếc mắt nhìn tu sĩ trước mắt này một cái, vẻ mặt Mạnh Hạo có chút nghiêm túc.

Hắn vừa bày vẻ nghiêm túc, lập tức làm cho nội tâm Hoàng đại tiên lại run lên một cái, kiên trì vội vã mở miệng.

- Tiền bối còn có một ưu điểm lớn nhất, đó là có thể ở thời khắc mấu chốt không vì được nịnh hót mà thay đổi, tất những lời nịnh nọt như gió thổi qua tai, nói trở mặt liền trở mặt, gọn gàng, làm việc quyết đoán, đây mới là đại anh hùng, đại hào kiệt a.

Mạnh Hạo nghe đến đó, rốt cục chịu đựng không nổi, bật cười, nụ cười này cũng khiến nội tâm đang chịu áp lực do một loạt sự tình ở Vãng Sinh động phát sinh gây ra cũng được thả lỏng không ít.

- Được rồi, ta đã quen một người yên tĩnh, động phủ nơi đây là của ngươi, ta cũng sẽ không chiếm cứ không công, ngươi xem một chút chính mình cần gì, xem như là cho ta thuê nó.

Mạnh Hạo cắt đứt những lời nịnh nọt Hoàng đại tiên đang chuẩn bị nói tiếp.

Hoàng đại tiên một đầu mồ hôi, đáy lòng lúc này mới xem như hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cái mạng nhỏ của mình bảo vệ được rồi, vì cái mạng nhỏ này, y cảm giác mình mới vừa rồi gần như dùng ra toàn bộ cân não cùng khí lực, giờ phút này nghe lời Mạnh Hạo nói, sao dám đưa ra yêu cầu gì.

- Tiền bối xem trọng tòa động phủ này, vãn bối có thể nào lại đòi hỏi gì đó được chứ, không cần không cần, tiền bối cứ ở tự nhiên.

Mạnh Hạo liếc mắt nhìn Hoàng đại tiên một cái, suy nghĩ một chút, hắn giờ phút này khuyết thiếu nhất chính là linh thạch, vì thế vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên Ngưng Khí Đan không có khắc đỉnh ấn.

Ngưng Khí đan này là hắn luyện chế lúc đầu, dược hiệu tầm thường, trong số đan dược hắn luyện chế thuộc về loại tầm thường nhất, nay trong túi trữ vật cũng không có nhiều.