Ngã Dục Phong Thiên

Chương 436: Một đời (2)



Một năm, một năm, khi Mạnh Hạo sáu mươi tuổi thì hắn chán ghét tất cả, rời khỏi quân đội, trên đường hắn đi qua nơi đã từng trải qua chiến hỏa, gặp ôn dịch nơi đây, sau khi cứu một số người, từ nay về sau đã không còn Quốc sư, trên đời nhiều thêm một đan y.

Hắn đi càng ngày càng nhiều chỗ, tuần hoàn theo giấc mộng thuở thiếu niên, đi qua từng ngọn núi, bước qua từng mảnh đất, hắn giết bao nhiêu người, hắn liền muốn cứu bao nhiêu người.

Đi lần này, chính là hai mươi năm.

Trong hai mươi năm, Mạnh Hạo đi qua không biết bao nhiêu quốc gia, vượt qua không biết bao nhiêu ngọn núi, hắn cứu rất nhiều người, dần dần, danh xưng Đan Y Thánh Thủ, chậm rãi truyền khắp mọi nơi.

Cho đến năm tám mươi tuổi, Mạnh Hạo yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên khuôn mặt tang thương mang theo hồi ức một đời.

- Nhân sinh của ta, đã trải qua rất nhiều đạo lý, vậy lựa chọn của ta... là cái gì...

- Ta không lựa chọn trở thành hình ảnh ngược của mình trong nước sông, không lựa chọn trở thành cư sĩ nhàn vân trong sơn lâm, càng không có lựa chọn trở thành bỉ dực song phi với cường đạo, đồng dạng cũng không lựa chọn trở thành đạo sĩ..... độc sư cũng được, quốc sư cũng thế, công thành lược trì, ta từ bỏ... Ta vốn cho rằng, lựa chọn cuối cùng của ta là trở thành Đan y, nhưng hôm nay quay đầu nhìn lại, đây..... đồng dạng cũng không phải lựa chọn của ta.

- Ta cả đời này, rốt cuộc đang theo đuổi cái gì?

Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn tinh không, hắn không có đáp án, có chính là càng ngày càng nhiều mờ mịt, lại có là mỏi mệt thật sâu.

Hắn nhớ nhà, mùa thu năm nay, dưới trời sao, Mạnh Hạo nhìn bầu trời, không có đi nhìn lá cây dưới chân. Hắn không nhìn thấy vô số lá cây bị gió thổi rơi xuống lại ngưng tụ lại từng lá từng lá một dưới thân cây, lá rụng về cội, nhưng hắn giờ phút này, dường như cũng đã trở thành một mảnh lá rụng, sau khi rời khỏi quê hương gần một giáp, hắn muốn về.

Mạnh Hạo đi rồi, lúc trước hắn từ trong nhà đi đến nơi đây, dùng gần năm mươi bốn năm, nay hắn về, chỉ dùng sáu năm.

Huyện Đông Lai vẫn còn, chỉ là so với năm đó lại càng phồn hoa hơn mấy phần, Mạnh Hạo một đầu tóc bạc trắng, đi ở trong huyện thành, hắn thấp thoáng hi vọng có thể tìm được dấu vết của những năm tháng đã qua.

Viện phường đã muốn mất, cái chỗ đầu tường năm đó, cũng sớm đã bị người xô đổ, giờ phút này đã trở thành một tòa nhà lớn.

Nhà Mạnh Hạo cũng đã biến mất theo năm tháng thời gian, thì ra vị trí, nay đã trở thành một khách sạn, đứng bên cạnh khách sạn kia ngóng nhìn, Mạnh Hạo đứng yên thật lâu thật lâu, trên mặt trừ bỏ năm tháng tang thương ra, còn có phức tạp, xoay người rời đi.

Hắn đi tới trước cửa sư tôn, phòng ốc vẫn còn như trước tồn tại, nhưng người mở cửa, cũng đã xa lạ, sau khi hỏi thăm, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn hướng về phía Đông Sơn cách đó không xa.

Nơi đó hơn năm mươi năm trước, chôn cất phụ thân, hơn hai mươi năm trước, chôn cất sư tôn.

Mạnh Hạo than nhẹ, yên lặng mang theo một bầu rượu, lên núi, đi tới trước mộ phần phụ thân, nhìn nấm mồ tràn đầy cỏ dại, Mạnh Hạo trầm mặc.

- Mặc dù nơi này chỉ là một tràng ảo cảnh, mặc dù ngươi không phải phụ thân chân chính của ta, nhưng... ngươi để cho ta cảm nhận được tình thương của cha mà ta khuyết thiếu, cho dù chỉ là một cái ôm ấp giản đơn, chỉ là vì cho ta ngủ lâu thêm một chút.....

Hồi lâu, Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng, hắn từ ba mươi năm trước, trong một khắc đi ra đạo quan, hắn liền đã hiểu tất cả, thế giới của mình, chỉ là một tràng hư ảo, một hồi khảo nghiệm bái sư.

Mà bản thể chân chính của mình, giờ phút này còn đang ở trong thế giới của Tử Vận Tiên Thổ, trên tòa Tử Đông sơn này.

Mạnh Hạo nhắm mắt, sau một lúc lâu rời đi, đi tới mộ phần sư tôn, yên lặng nhìn.

- Bái sư có tam khấu, khấu thứ nhất là khi còn là trẻ con, khấu thứ nhì là khi đi xa, khấu thứ ba là khi canh mộ..... Ngươi cho ta một đời để lựa chọn có bái ngươi làm thầy hay không, tất cả bên trong ảo cảnh này, không phải là ngươi huyễn hóa ra hết, ngươi chỉ làm ra một điểm, còn lại là do mỗi người thí luyện tự mình đi sáng tạo ra một thế giới.

- Ở trên cái thế giới này, buông ra nội tâm của mình, mà ta... Đã trải qua hết thảy, cuối cùng về tới đây, ta tìm không thấy chính mình truy tìm là cái gì...

- Đan đạo? Rõ ràng không phải.

Mạnh Hạo thì thào, cầm lấy bầu rượu, đặt ở bên miệng uống xong một ngụm lớn.

- Trường sinh? Ta còn chưa đủ tư cách.

Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng, cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, cho đến khi một bình rượu lâu năm đều uống xong, hắn không có tiến hành đệ tam khấu, mà là xoay người, chạy về hướng huyện Đông Lai.

Mạnh Hạo biết, sau khi đệ tam khấu trừ kết thúc, hắn sẽ rời khỏi thế giới hư ảo này, nhưng hắn còn chưa có tìm được đáp án, hắn không có lựa chọn rời đi, mà là ở lại.

Từ nay về sau, trong huyện Đông Lai có một lão giả cư ngụ.

Ở bên ngoài thế giới hư ảo này, trong Tử Vận Tiên Thổ, trên Tử Đông sơn, hai mắt Sở Ngọc Yên ngập nước mắt, nàng mở to mắt, nhưng trong mắt quả thật bi thống, dường như đang đắm chìm ở trong thế giới của nàng, quên mất chân thật.

Cho đến thật lâu, thân thể Sở Ngọc Yên run lên bần bật, hai mắt chậm rãi khép kín, khi mở ra lại thì mờ mịt vẫn còn, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh, trong vẻ mặt mang theo phiền muộn. Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, thấy được giờ phút này ở trên đỉnh núi Đông Lai sơn, có hai người đứng ở nơi đó.

Một người là Phương Mộc, một người là Diệp Phi Mục, hai người đều từ từ nhắm hai mắt, một người trầm mặc, một người mờ mịt, người trước là Mạnh Hạo, người sau là Diệp Phi Mục.

Mà nàng, thì lại đang ở một nơi còn cách đỉnh núi khoảng vài chục bước, ở phía sau của nàng, hai người tham dự thí luyện khác khoảng cách lại càng xa hơn.

Đúng lúc này, thân thể Diệp Phi Mục chấn động mạnh, y, cũng thức tỉnh.

Đáy lòng Sở Ngọc Yên hiện lên chua xót, nàng nghĩ đến từng màn của chính mình ở trong huyễn cảnh, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trong số tất cả những người thí luyện bọn họ, giờ phút này chỉ có hai người kia là ở đỉnh phong.

Một người là Phương Mộc, làm cho nàng cảm thấy bất ngờ, nhưng không biết tại sao, lại ẩn ẩn cảm thấy đó là trong dự liệu.

Người còn lại là Diệp Phi Mục, kiêu tử đan đạo, y nếu không có đứng ở nơi đó, ngược lại sẽ khiến người ta giật mình.

- Ta thua rồi...

Sở Ngọc Yên than nhẹ, xoay người bước từng bước về phía dưới chân núi, núi này có thể không lên, nhưng mỗi một bước đi xuống, sẽ rời khỏi Tiên Thổ, tuyên cáo thất bại.

Theo cước bộ Sở Ngọc Yên hạ xuống, nàng thấy hoa mắt, khi tất cả đều rõ ràng lại thì nàng đã về tới đỉnh núi Đông Lai, thấy được đan sư của Đan Đông nhất mạch, cũng nhìn thấy tất cả tu sĩ của tông môn ở bốn phía. Sau khi ánh mắt đảo qua, Sở Ngọc Yên đã hiểu được, những người này, bọn họ không thấy được tất cả những gì mình gặp ở trong huyễn cảnh.

Nếu nàng giờ phút này quay đầu, nhìn qua hình ảnh của lò luyện đan, thì chỉ nhìn thấy bộ dáng Mạnh Hạo trầm mặc, chứ nhìn không ra thế giới của Mạnh Hạo.