Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 27: 27





Trên lầu, tấm bình phong ngăn cách với phòng bên trong, Lam Vong Cơ đang ngâm mình trong thùng tắm bốc hơi nóng, nhẹ nhàng tắm rửa thân thể.
Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, một giọng nói nũng nịu truyền đến: "Công tử, ta đến đưa bồ kết và khăn tắm".
Thân hình Lam Vong Cơ cứng đờ, lãnh đạm nói: "Không cần".
Giọng nói kia làm như vô cùng uỷ khuất, "Nhưng mà...!ta, ta vừa rồi quên đưa, bà chủ bình thường không thích ta, tìm mọi cách để đánh mắng ta, nếu bà ấy biết nhất định sẽ gán cho ta cái tội quên trước quên sau, xin công tử thương xót, để cho ta đưa vào có được không? Ta sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy công tử!"
Sau một lúc lâu trầm mặc, rốt cuộc truyền đến một chữ, "Được".
Cô nương đó kéo một cái bàn ba chân cao bằng nửa người từ phòng ngoài vào.

Lam Vong Cơ vốn dĩ chỉ dùng dư quang khẽ liếc, nhưng cô nương đó lăn qua lộn lại, đi đến bên người y, cọ tới cọ lui một phen, khoa chân múa tay một hồi, làm như muốn tìm vị trí kê cái bàn, để bồ kết ở chỗ y có thể lấy.

Ngày mùa hè nóng bức, quần áo trên người cô nương mỏng manh, đường cong yểu điệu lả lướt hiện lên rõ ràng, lại cúi người trước mặt Lam Vong Cơ, bộ phận tròn trịa như ẩn như hiện.
Lam Vong Cơ trong lòng phản cảm, nhưng ánh mắt tránh cũng không thể tránh, chỉ đành khép hai mắt lại.
Chỗ song cửa sổ, lặng lẽ nhô lên một vai diễn nhỏ, một cái đầu lâu khô bay lơ lửng trong không trung lẻn đi vào, chỉ thấy hàm trên hàm dưới của nó tách ra, nhìn vào bên trong, tối om như một cái vực sâu hoắm, trong bóng tối dường như có mạch nước ngầm chuyển động, một luồng linh lực quỷ dị khuấy động không khí thành cơn lốc xoáy, bên cạnh thùng tắm, Tị Trần đang nằm yên bị cơn lốc xoáy này lặng lẽ hút đi, cuối cùng bị nuốt toàn bộ vào bên trong.
Bên này, cô nương vắt khăn lên trên tấm bình phong, lại dây dưa một hồi, mới chậm rãi rời đi.
Phòng chứa củi dưới lầu, trong tiếng nói cười lanh lảnh trầm bổng, đầu lâu khô phun Tị Trần từ trong miệng ra.
"Công tử ngươi nói thật đúng, vị công tử trên lầu kia lớn lên đúng là tuấn tú, ta nhìn thấy mà tim đập thình thịch, cố tình lại thật sự quy củ, ta đã kéo cổ áo xuống thật thấp rồi, thế mà mắt y vẫn nhìn thẳng, còn kiêng dè nhắm mắt lại.

Nam tử tuổi này, nào có ai như y.

Ngươi nói xem, chẳng lẻ y là..." nhưng mấy câu sau, là nói với hai vị tỷ muội bên cạnh, dứt lời, ba người lại rung hết cả người lên, cười khúc khích đùa giỡn một hồi.
Đầu lâu khô vận lực rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang hiện lên, Nguỵ Vô Tiện lắc người làm rơi đoạn dây trói xuống, trong lòng vô cùng vui mừng, vọt một cái ra tới cửa, đang chuẩn bị chuồn đi, lại nghe thấy các cô nương gọi hắn lại.
"Nè công tử đừng đi nha, ngươi kêu ta trộm quần áo của y tới đây, là muốn như thế nào? Y không có quần áo, không thể đi đâu được, chỉ có thể vừa tức giận lại vừa sốt ruột".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói, "Không thế nào cả, chỉ là để ngừa y phát hiện ra, khiến y không thể đuổi theo ta".
Các cô nương lại hỏi, "Vậy...!quần áo này có trả lại cho y không?"
Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích nói, "Các ngươi muốn trả thì trả, không muốn trả thì không trả vậy".
Các cô nương trao đổi ánh mắt với nhau, lại nói, "Vậy...!trước tiên không trả.


Đợi chúng ta lên gặp y đã".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, "Các ngươi muốn thế nào?"
Khuôn mặt các cô nương hơi ửng hồng lên, mặt mày xấu hổ, nói: "Chúng ta...! ngược lại muốn xem, y có phải thực sự thanh tâm quả dục, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như thế hay không?"
Nguỵ Vô Tiện thoáng sửng sốt, ngay sau đó vỗ tay cười nói, "Hay hay hay! Cái này chơi vui! Nhưng...!nhưng y giận dữ, kiếm Tị Trần này ra khỏi vỏ, các ngươi nhất định sẽ hồn phi phách tán".
Đám nữ quỷ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nguỵ Vô Tiện tròng mắt vừa chuyển, một tia ánh sáng giảo hoạt hơi hiện lên, "Ta có một biện pháp".
Một lát sau, Tị Trần đã bị đoạn dây trói mới bị cắt xuống trói gô lại, Nguỵ Vô Tiện dùng sức rút thử kiếm, không hề hấn gì, "He he, thế này cho dù Lam Trạm muốn ngự kiếm cũng khó khăn.

Mời các tỷ tỷ tận tình đùa giỡn y đi!"
***
Mũi chân nhẹ điểm, nhảy ra ngoài tường, Nguỵ Vô Tiện lại quay đầu nhìn thoáng qua hướng bên kia, ngực giống như có một ổ kiến, vô cùng ngứa ngáy, do dự một chút, có giọng nói cất lên, ta cũng chỉ quay lại xem chút xíu, xem bộ dạng chật vật quẫn bách của Lam Trạm, rồi đi liền, sẽ không bao giờ bị y phát hiện.
Đã tới nửa đêm, bên trên nóc nhà, một bóng đen rơi xuống, vài miếng ngói bị nhấc lên nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy nhìn vào bên trong.
Trong phòng, ánh nến tờ mờ, một thân hình nam tử ướt đẫm hấp dẫn ngâm nửa người trong thùng tắm, mái tóc sáng bóng, xoả tung trên mảnh ngực trắng như tuyết với làn da mịn màng, có vài giọt nước đọng ở chỗ xương quai xanh, lưu luyến không rời, muốn chảy xuống mà không chảy.
Vây xung quanh Lam Vong Cơ là ba nữ tử, đang cố gắng hết sức, quần áo cởi một nửa, khi thì nằm sấp trên thành thùng, nhẹ nhàng búng nước về phía y, khi thì dùng lưng ngón tay như có như không khều nhẹ lên đôi má như bằng ngọc của y, khi thì lại chọt nhẹ một cái lên trước ngực y.
Mí mắt nhắm lại, mặt không đổi sắc, trạng thái như nhập định.
Một khắc trước, Lam Vong Cơ phát hiện quần áo của mình bị trộm, không cách nào rời đi, vận lực kim đan, cảm giác Tị Trần bị cột chặt, không ra khỏi vỏ được, mắc kẹt ở đây, tránh cũng không thể tránh, đối mặt với cảnh tượng xuân sắc vô biên, thân hình mỹ miều, đơn giản là nhắm mắt lại.
Nữ tử thấy dùng sắc dụ không có tác dụng với y, cũng không sốt ruột, trong lúc nhẹ giọng cười nói, hai người trong đó bỗng nhiên quấn quýt nhau trên giường, một người đưa tay chậm rãi sờ soạng xuống phía bụng dưới của người kia, lát sau, người dưới thân truyền đến âm thanh hổn hển nhỏ vụn triền miên, lát sau, càng thêm dày đặc, mềm mại, chỗ động tình, như cơn mưa xối xả, lại như mồi dẫn lửa.
Phía trên nóc nhà, Nguỵ Vô Tiện nhìn không chớp mắt, không tránh khỏi cổ họng một trận khô nóng, trên mặt nóng bừng, máu cả người dường như chạy hết xuống hạ thân.

Dù sao cũng là độ tuổi huyết khí phương cương, thấy tình cảnh thế này, có mấy nam tử có thể chịu đựng được?
Nguỵ Vô Tiện vội lắc đầu không ngừng, hít thật sâu mấy hơi không khí lạnh từ trên núi truyền xuống, cố gắng trấn tĩnh một hồi, sau đó mới nhìn lại vào bên trong.

Chỉ thấy Lam Vong Cơ vẫn một vẻ bình đạm, gợn sóng bất kinh, cho dù mắt không nhìn thấy, nhưng nghe thấy âm thanh rên rỉ kích thích thế kia, vậy mà cũng không hề có phản ứng.
Chẳng lẽ người này theo tuổi tác lớn lên, người cũng trở nên ổn trọng trấn định hơn nhiều? Nhớ năm đó, chỉ một bức Xuân cung đồ đã chọc cho tính khí của y đứng thẳng, tính tình còn biến đổi cực lớn, làm ra chuyện khinh cuồng quá đáng cỡ đó với chính mình.
Đang âm thầm kinh ngạc, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng đến cực điểm của nữ tử truyền đến: "Công tử đừng cho là ta nhìn không ra, ta nằm đây nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, kích cỡ vật bên dưới kia của công tử thật ra không hề nhỏ...!Xem dáng vẻ non nớt đến muốn ép ra nước này của ngươi, hay vẫn là tấm thân trinh bạch đó? Đại gia hoả ngươi đây đến cả thức ăn mặn cũng chưa từng được hưởng qua, thật đúng là phí phạm của trời.


Lớn như vậy, chỉ lẻ loi một mình, không ai hỏi thăm, không người yêu thương, cũng không cảm nhận được khoái cảm được mật huyệt bao trùm ngất ngây vô cùng, đáng thương đáng thương..."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ nãy giờ không có bất kỳ phản ứng gì thế mà lại hơi hơi ngước mắt.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng trầm xuống, ngươi nghĩ sai rồi, y đã từng hưởng qua...
Không hổ là cô nương xuất thân từ Tần lâu Sở quán, biện pháp biến đổi rất đa dạng, hắn có thể nhìn ra mục đích của chiêu khích tướng này, nam nhân bình thường đại khái không chịu được khi nghe mình bị nói là một thiếu niên ngây ngô hoàn toàn không biết gì, lòng tự trọng dâng lên, thì sẽ bốc đồng, chỉ là, lần này áp dụng sai người rồi.
Lam Vong Cơ chẳng những hưởng qua thức ăn mặn, hơn nữa với y mà nói, đó chắc hẳn là một đoạn ký ức thực sự khó chịu, vốn dĩ là một thân thể băng thanh ngọc khiết, tâm trí bình lặng như nước, bị chính mình vô cớ trêu chọc, y nhịn rồi lại nhịn.

Tuy chính mình không muốn việc này, nhưng kết quả cũng là khiêu khích, nói đi cũng phải nói lại, một người thanh lãnh thậm chí chưa từng thủ dâm, lần đầu trong đời bị chọc cho nổi lửa lên, khống chế không được, thế mà phải phát tiết với một nam tử, trở thành vết nhơ vĩnh viễn không thể nào xoá bỏ trong đời, xong việc chỉ có thể mãi tự trách, có lẽ là muôn đời cũng không muốn nhắc đến việc này đi.
Quả nhiên, con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ dường như có ánh lửa chợt loé lên.
Nữ quỷ kia gặp qua vô số nam nhân, cẩn thận quan sát ánh mắt Lam Vong Cơ, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lại trêu đùa: "Đã từng rồi?...!Ái chà, trách ta có mắt không tròng, chính là xem nhẹ tiểu lang quân! Tiểu lang quân, có thể khiến một người thần tiên như ngươi đây phải động tâm, không biết là vị cô nương như thế nào?"
Lam Vong Cơ: "...."
Nữ quỷ lại nói: "Thấy dáng vẻ không hề dao động đối với nữ sắc của tiểu lang quân, hay là...!người trong lòng này là một vị công tử chứ không phải là một cô nương? Vậy không biết, lại là một vị công tử phong lưu lỗi lạc như thế nào?"
"Ngươi không chịu nói? Không chịu nói, thì ta đây đành phải tự mình suy đoán?"
Đôi môi đỏ của nữ quỷ khẽ mở ra, giọng điệu vô cùng khiêu khích: "Tiểu lang quân, người trong lòng này của ngươi...!đôi mắt khiến người ta động tình ha? Lúc cùng ngươi âu yếm, là khéo léo mà đa tình, hay là cợt nhả nhưng hoạt bát?"
"Hôn lên đôi môi nhỏ đó, chính là vô cùng mềm mại? Mềm mại rất nhiều, lại có chút ngọt ngào?"
"Hôn thì hôn thôi, nhưng sau khi hôn xong, làm sao không có suy nghĩ muốn sung sướng một phen? Nghĩ đến ngươi xoa rồi lại cọ lên người hắn, khinh bạc một hồi lâu, đến khi chân hắn mềm đến run rẩy, thở không nổi nữa, ý loạn tình mê, toàn bộ thân thể mở ra trước mắt ngươi, để mặc cho ngươi sắp xếp..."
"Cứ thế châm ngòi cho đến khi hắn xuân tâm nhộn nhạo, lại vùi vào lồng ngực ấm áp kia của hắn, nghe được tiếng mạch máu được bơm lên, trái tim đập thình thịch?"
"Còn có nha, hai núm vú trước ngực kia có phải mềm mại hồng hào không, ôi chao, làm sao có thể nhịn không yêu thương một phen?"
Lam Vong Cơ chỉ yên lặng nghe, hô hấp dần trở nên dồn dập, lông mi khẽ run.
"Ta lại hỏi tiểu lang quân, vòng eo hắn rất nhỏ có phải không? Tiểu lang quân ngươi trông dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, ở trên giường sẽ giống như thay đổi thành một người khác, cực kỳ hung hãn đúng không? Muốn thừa nhận ngọn dục hoả hừng hực này, sức mạnh thô bạo này của ngươi, vòng eo hẳn phải thon nhỏ một chút, nhưng không mỏng manh!"
"Nhân lúc hắn leo lên người ngươi, lúc cả người đều mềm mại, vô tình sờ vào đùi một cái? Sờ lên mịn màng, hay là gầy ốm? Nhưng khiến ngươi yêu thích không rời tay nhỉ?"
"Phần thịt non mềm ở cặp mông vểnh, xúc cảm như thế nào? Có phải bị ngươi véo đến đỏ bừng không? Véo đến mức hắn chịu không nổi kêu lên? Véo một cái, kêu một tiếng, ôi! Ca ca tốt, tha cho ta đi!"
"Lúc này nha, vạn lần không thể buông tha hắn, tàn nhẫn mà làm hắn vài lần như thế, khiến cho hắn dục tiên dục tử, lên trời xuống đất một phen! Từ đây nha, đối với ngươi thiên y bách thuận, dính da dán thịt, ngoại trừ ngươi, sẽ không bao giờ muốn người khác!"
"Ta xem kích cỡ này của tiểu lang quân, nếu mà thao hắn quá mức, tiểu huyệt kia của hắn, mà còn non, muốn một lần nuốt hết toàn bộ của ngươi vào, chắc phải kêu khổ kêu đau, ngươi có thương hương tiếc ngọc không đó?"
Lam Vong Cơ nghe thấy mi tâm nhíu chặt, hầu kết hơi lăn, vành tai lộ ra màu hồng nhạt, ngón tay dưới nước hơi cuộn lại.
"Ha! Ta đoán tiểu lang quân chắc chắn là nhịn không được, tuổi này của ngươi như hổ như sói, đã bắt đầu, thì đâu thèm biết đến nặng nhẹ? Ai da, hung hãn lao đến, giống như mãnh thú, ta đoán cái giường kia nha, sớm chịu không nổi, đừng nói là sụp đi! Nếu không phải loại giường lớn bốn cột chống bốn góc của gia đình giàu có, thì không chịu nổi cũng không đủ cho hai ngươi lăn lộn, rồi té xuống đất, quần áo cởi ra cùng với tấm màn buông xuống sợ là cuộn thành một nùi, chà, quả thực là mưa móc tràn trề, mặt đất bừa bộn!"

"Đúng không? Ta thấy sắc mặt này của tiểu lang quân, ái chà, chẳng lẽ ngay từ đầu là đã không có giường gì cả, cũng không biết đó là đâu, tâm huyết dâng trào, trực tiếp đè người ra đất thả neo vào cảng luôn à?"
"Ôi, hoá ra tiểu lang quân đối với người thương kia của ngươi, toàn bộ đều là bộc phát lên sao.

Đoán chừng người thương kia của ngươi, bị ngươi làm một hồi, đã sớm hồn vía lên mây, nhất định phải vừa thở dốc vừa xin tha..."
"Ca ca tốt, ngươi quá lợi hại, ta hưởng thụ không nổi, tha mạng nha!"
"Đủ rồi!" đôi tay Lam Vong Cơ siết chặt thành quyền, vỗ lên thành thùng gỗ, những thanh gỗ rung rung rinh rinh, gần như nứt ra.
Bên trong phòng chứa củi, Tị Trần rung lên kịch liệt, sợi dây phược tiên đứt phựt.
Nguỵ Vô Tiện trên nóc nhà xem đến hấp dẫn, âm thầm cười khúc khích, bản lĩnh mồm mép của nữ quỷ này thật tuyệt, người ta nghe thấy vạn phần xấu hổ nhưng muốn ngừng mà không được.

Hoá ra điểm yếu của Lam Vong Cơ là không chịu nổi những lời dâm loạn như vậy.
Nữ tử nhìn vẻ mặt của y, không biết là phẫn nộ hay là động tình, "Vậy...!vị công tử đó bây giờ ở đâu? Còn tốt đẹp cùng với ngươi không?" Thấy Lam Vong Cơ rũ hàng lông mi xuống, nói tiếp: "Không ở bên cạnh à?...!Chà, thật là: Người thương ham chơi nơi đâu, Để tình lang trông chờ mỏi mắt."
Thấy vẻ ưu buồn trên mặt Lam Vong Cơ càng nhiều, nghi hoặc nói: "Hắn ở cùng với người khác à? Ai da, ta nói nha, nhân vật thần tiên như ngươi đây, hắn coi thường ngươi là đầu óc hắn có bệnh, ngươi cần gì phải treo cổ chết ở một gốc cây? Sớm quên sạch hắn đi, trời đất bao la, ngày tháng sung sướng còn ở phía trước chờ ngươi đó...."
Thấy y không trả lời, nữ tử thở một hơi dài, xoay người nói mới đám tỷ muội, "Ta nghĩ chúng ta tan hàng thôi, vị ca ca này, ngây thơ vô cùng, đối với người trong mòng nhớ mãi không quên".
Các cô nương lại lưu luyến nhìn y thêm vài lần, rồi bay đi mất.
"Nè?!" Nguỵ Vô Tiện vừa định nói, y làm gì có người trong lòng, ta còn xem chưa đủ mà, cứ thế tan cuộc à?
Ai ngờ, tiếng kêu cảm thán kinh ngạc này làm như bật ra khỏi miệng hắn, nghe thấy động tĩnh Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ hỏng bét, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một tiếng rít sắc bén từ bên dưới truyền lên, dưới chỗ đặt chân nhất thời nứt toác ra, hắn kêu thảm một tiếng, rồi rơi thẳng xuống.
Có thứ gì đó sụp xuống và bể ra, nước văng tung toé, Nguỵ Vô Tiện rớt xuống một cái da thịt tan nát, kêu gào thảm thiết, từ dưới mặt đất ướt đẫm ngẩng đầu lên, liền thấy Lam Vong Cơ trần truồng đứng trước mặt hắn.
Kiếp trước tuy rằng hắn và Lam Vong Cơ từng có tình sự, nhưng lúc ấy y không cởi quần áo, giờ phút này, đối mặt với toàn thân trần như nhộng của Lam Vong Cơ, tác động thị giác bất thình lình khiến hắn cứng đờ ngay tại chỗ.

Dưới ánh nến, hình dáng của khối thân thể này được những nét vẽ sáng tối phác hoạ tỉ mỉ, một lớp nước mỏng dưới ánh sáng lay động ám muội biến thành thứ ánh sáng khó miêu tả, lồng ngực rắn rỏi, eo bụng săn chắc, ánh mắt hắn lướt từ trên xuống dưới theo những đường cong cơ bắp nhấp nhô cao thấp kia, trượt lên trượt xuống, đầu ngón tay không khỏi hơi cuộn lên, tựa như có thể tưởng tượng ra xúc cảm mềm cứng khi chính tay mình nhấn chạm xoa bóp lên trên đó.
Hoá ra lúc ấy, người đè lên bản thân mình, là một thân thể như thế này...
Nguỵ Vô Tiện nhìn đến nỗi sững sờ thất thần, không hề phát giác vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Lam Vong Cơ khi nhìn thấy ánh mắt hắn, mũi kiếm Tị Trần chĩa thẳng vào cổ họng hắn.
Gằn từng chữ một nói: "Quay đầu".
Mắt điếc tai ngơ, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện ma xui quỷ khiến, lại cứ tự nhiên mà rơi xuống thứ đang rũ xuống giữa hai chân y, như hắn dự đoán, kích cỡ thứ đó cho dù vào lúc này vẫn là kinh người, quả thực không thể tưởng tượng uy lực tăng vọt khi nó căng trướng đứng thẳng lên.

Chính là thứ đó, năm ấy chính là cái thứ đó, tuỳ ý chà đạp trong cơ thể mình, tra tấn mình đến thừa sống thiếu chết...
Nuốt xuống một cái, đầu trái tim của Nguỵ Vô Tiện xẹt qua một tia cảm giác bối rối, khó tả chậm rãi di chuyển dọc theo mạch máu.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm thứ kia, lại cắn cắn môi, không nên trêu chọc cái thứ này, hắn thầm nghĩ, chỉ có thể tự trách mình không biết trời cao đất dày, gieo gió gặt bão...
"Ta nói...!quay đầu".

Không thể nhịn được nữa, mũi kiếm thế mà rạch một đường chảy máu đáng sợ trên cổ Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên rụt cổ lại, cố ý run rẩy khóc lóc kêu oan nói: "Hu hu đau quá à...!Hàm Quang Quân ngươi giận cái gì chứ, chuyện này cũng phải giận, ta chẳng qua vì cảm thấy đẹp nên mới nhìn nhiều một chút, đều là nam tử, thưởng thức hâm mộ thể trạng của ngươi không được sao, đây là ánh mắt thưởng thức, thưởng thức á! Chứ không phải là ánh mắt dâm tục.

Ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng...!Lại nói, ngươi không phải cũng đã nhìn qua ta rồi sao..."
Giận dữ ngắt lời, lớn tiếng: "Quần áo".
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhớ ra quần áo của y còn ở trong tay mình, hiện giờ chọc giận Lam Vong Cơ, chỉ sợ y đâm chết mình ngay tại chỗ, bất đắc dĩ đành ngoan ngoãn nói: "Ồ".
Huýt vài tiếng sáo, lát sau, một con tiêu quỷ từ phòng chứa củi đem quần áo Lam Vong Cơ tới.
Lam Vong Cơ đi tới trước một bước, vỗ một chưởng khiến cả người hắn cứng đờ, sau đó ném hắn ra bên ngoài tấm bình phong, rồi mới quay vào trong mặc quần áo.
Tiếng quần áo ma sát vào nhau sột sột soạt soạt vang lên, Nguỵ Vô Tiện dựng lỗ tai, không biết vì sao lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Trong lúc suy nghĩ miên man, lại bị đẩy mạnh vào bức tường.
Phản đối bằng một tiếng kêu oán trách, trên mặt cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Lam Vong Cơ, "Ngươi cho rằng, ta thật sự sẽ không giết ngươi sao?"
Cổ họng bị siết chặt, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng túm lấy cổ tay Lam Vong Cơ, hắn không phải chưa từng ăn khổ vì lực tay kinh người của Lam Vong Cơ, trong lúc giãy giụa tuyệt vọng, đối diện với cặp mắt nhạt màu kia, thầm nghĩ sắp chết rồi, làm quá đáng rồi.
Lam Vong Cơ nhìn vào hai mắt Nguỵ Vô Tiện, nổi lên một cơn lửa giận không thể khống chế.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nguỵ Vô Tiện như là muốn nói gì đó, nhưng không cách nào mở miệng được.
"Chơi đủ chưa?"
Nguỵ Vô Tiện liều mạng vặn vẹo trong tay y, như là muốn gật đầu.
Nhịn rồi lại nhịn, không thể nhịn được nữa.
Người trước mắt này, hay là cảm thấy việc bị y đuổi giết là một chuyện vui vẻ?
Không những không sợ hãi, ngược lại còn thích thú?
Chẳng lẽ, đối với hắn mà nói, Nguỵ Anh chết cũng là một chuyện vui vẻ?
Mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, khí quản bị nghẹt, sức lực cả người bị rút đi hết cùng với không khí trong phổi, ngay khi ý thức của Nguỵ Vô Tiện bắt đầu mê man, tay Lam Vong Cơ rốt cuộc hơi nới lỏng ra.
Ho khan liên tục, nghẹn ngào hít thở không khí.
"Cho ta một lý do để không giết ngươi".
Cổ họng đau đớn giống như bị xé rách, khoé mắt ứa lệ, Nguỵ Vô Tiện gian nan nói ra mấy chữ: "Ta biết cách...!giải cứu phú thương nổi điên kia".
Lam Vong Cơ hơi kinh ngạc, do dự một lát, buông lỏng tay ra.
Nguỵ Vô Tiện quỳ rạp trên mặt đất thở dốc hồi lâu, rốt cuộc khôi phục lại một chút sinh khí, trong lòng đem tám đời tổ tông của Lam Vong Cơ ra mắng nhiếc không hề trùng lắp, ngoài miệng lại cò kè mặc cả: "Tin tức này của ta không hề rẻ, chúng ta hãy thoả thuận đi, ngươi cũng phải làm cho ta một việc".
Lam Vong Cơ không ngẩng đầu lên, "Để ngươi sống mấy ngày, đó chính là thoả thuận"..