Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 495: Phong ba dịu xuống, vớt được chức đội trưởng (1)



“Hết giận rồi, nhưng vừa nghĩ đến tôi đã từng này tuổi rồi mà còn bị một con nhóc uy hiếp trong lòng lại thấy không mấy thoải mái.” Dạ Huy Nguyệt như cười như không.

“Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền*...”

*Trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền: Ý chỉ tấm lòng lớn có thể bao dung được những việc khó bao dung trong thiên hạ.

“Đừng! Tôi không dám nhận là tể tướng, cùng lắm cũng chỉ là một tên thương nhân nhuốm hơi tiền thôi.”

Đàm Hi chun mũi lại, ông ta đúng là không hề kiêng kỵ gì hết, nhưng mà giao tiếp với người như vậy rất thoải mái, một khi bạn chân thành với người ta thì cũng sẽ nhận được sự tin tưởng tương ứng.

“Chú Dạ, tôi là bạn cùng phòng thân thiết của An An đấy.” Câu nói này có hiềm nghi khoe mẽ rõ rệt.

“Chà, bắt đầu ra quân bài tình cảm rồi đấy à?”

“Đúng vậy, vậy chú có tiếp không?”

“Đương nhiên không... thể không tiếp được rồi.”

Đàm Hi thở một hơi thật dài, nói một câu mà cô giống như ngồi xe qua núi vậy.

Chuyện này có thể bỏ qua đương nhiên là tốt nhất, mục tiêu của cô chỉ là người quản lý giở trò sau lưng đó, không định vì thế mà chống đối với cả Tinh Huy, chọc giận Dạ Huy Nguyệt. Dù sao thì phía sau ông ta vẫn còn có hai nhân vật truyền kỳ giữ kín như bưng có thế lực ở thủ đô.

Cho nên, khi Đàm Hi ra tay tiết lộ bí mật của Bộ phận PR và tài liệu cơ mật mới nương tay như vậy, chọn những thứ không mấy quan trọng để tung lên mạng.

Phải biết rằng cô không chỉ phát hiện ra nhật ký ghi chép thù lao của các ngôi sao nữ, mà còn liên quan đến rất nhiều ông lớn trong giới chính trị và thương nhân khác, trong số những người này không hề thiếu những thanh niên tài năng tuấn tú danh tiếng tốt bên ngoài và những người chồng tốt thập nhị tứ hiếu.

“Được rồi, không đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”

Đàm Hi thu lại nụ cười, “Chú nói đi.”

“Chuyện này là do Tinh Huy có lỗi trước, nên cô mới ra tay cảnh cáo, tôi không còn gì để nói. Tin tức liên quan đến sự kiện giới tính thật công ty tôi đã ra tay xử lý, thông tin cá nhân của cô cũng sẽ bị xóa sạch, muộn nhất ngày mai sẽ nhìn thấy kết quả. Nhưng mà...”

Đầu mày nhíu chặt lại.

“Cô phải hủy tất cả những tài liệu cơ mật lấy được từ máy tính của bộ phận PR.” Dạ Huy Nguyệt không truy hỏi xem làm thế nào cô lại vượt được hết lớp tường lửa này đến lớp tường lửa khác mà trực tiếp đưa ra yêu cầu đó.

Thẳng thắn dứt khoát, mạnh mẽ vang dội.

Không hổ là nhân vật số một trong ngành giải trí trong nước, nói năng gãy gọn, không mấy người bình thường làm được như vậy.

“Được. Tôi đồng ý với chú.”

“Nhóc con, nếu rảnh nhớ đến nhà tôi chơi.”

“Nếu có cơ hội.”

“Hoan nghênh.”

Đúng 17 giờ chiều, website chính thức của tập đoàn Tinh Huy đã có câu trả lời công khai về hành vi hàng loạt thông tin bị tiết lộ trên website giải trí trực thuộc tập đoàn, nói rằng nhân viên vận hành website đã thao tác ác ý, mục đích là quấy nhiễu nhận thức của khán giả, hợp đồng thuê comment và bản gốc các bài viết tuyên truyền đã được công bố hoàn toàn không có thật. Công ty đã báo cảnh sát, cũng không loại trừ khả năng công ty sẽ bắt đầu điều tra và khởi kiện để trừng phạt người đã gây ra chuyện này.

Cùng lúc đó, tất cả thông tin liên quan đến scandal “giới tính thật của Hàn Sóc” cũng dần lắng xuống.

17 giờ 15 phút, tài khoản chính của Hàn Sóc phát biểu động thái mới nhất.

Cảm ơn sự quan tâm mọi người giành cho tôi trong mấy ngày gần đây, Hàn Sóc, giới tính: nữ, tính cách: nam, xu hướng: Bình thường! (gạch trọng tâm).

Sau khi xuống dòng, PS: Đi dạo phố với bạn thân nắm tay nhau, cùng chia sẻ một cây kem thì có gì là không bình thường? [nhún vai] vậy nên tại tôi chắc?

Khu vực bình luận đều là bình luận tích cực, những fan cứng lần lượt công bố cũng bức ảnh nắm tay bạn thân. Nhất thời, đề tài đi dạo phố bạn gái có nên nắm tay nhau không trở thành đề tài hot, và ba tiếng đồng hồ sau thành công lên thẳng top 20 hot search.

Hàn Sóc lại một lần nữa được tăng cao cảm giác tồn tại.

Sự việc được giải quyết viên mãn, Đàm Hi vừa quay lại ký túc xá đã bị ai đó ôm chặt một cái, “Bảo bối à, vẫn là cậu có cách... anh đây yêu cậu chết mất...”

Sến súa đến mức Đàm Hi nổi cả da gà, “Cút!”

“He he he, trên đời này còn có chuyện gì cậu không giải quyết được nữa không? Mèo máy phiên bản nữ, mau biến ra đây cho anh một mỹ nam ** nào!”

“...”

An An tháo tai nghe ra đứng dậy: “Đi thôi, tớ mời các cậu ăn cơm.”

Bốn người tưng bừng ra khỏi phòng đi ăn.

Vừa đến cổng trường Đàm Hi đã khựng lại.

Còn mấy người An An cười chào hỏi: “Chào giáo sư Phạm.”

Bữa cơm này, đương nhiên cô không được ăn nữa rồi.

Tòa nhà hành chính, văn phòng.

Phạm Trung Dương dựa người vào ghế, tay cầm một ấm trà, rõ ràng là tư thế ung dung nhàn nhã nhưng gương mặt già nua lại nghiêm lại.

Đàm Hi đứng trước mặt ông, hai tay cho vào túi quần, cúi đầu dùng đầu ngón chân vẽ hình tròn.

“... Sự việc chính là như vậy.”

“Giáo sư Khương bảo em đứng ngoài cửa chịu phạt, em thì giỏi rồi, không nói lời nào đi thẳng. Đàm Hi, em ngông cuồng quá rồi đấy.”

Bĩu môi, không lên tiếng đáp lại.

Chuyện này đúng là cô đã quá tùy tiện. Nhớ lại những tin tức kia, cô liền tức giận đùng đùng, Giáo sư Khương lại đúng lúc đâm đầu vào họng súng.

“Tôi thừa nhận em là một đứa trẻ có tài năng bẩm sinh, nhưng thái độ của em rất có vấn đề!”

Đây là lần đầu tiên Đàm Hi thấy Phạm Trung Dương tức giận đến thế, cốc trà được đặt xuống mặt bàn như bị ném, nắp trà chạm vào tách trà phát ra âm thanh chói tai.

Đàm Hi vẫn không nói gì, cúi đầy, thần sắc khó đoán.

“Sao em không nói gì? Cố tình ra vẻ thâm trầm với tôi đúng không?”

Khóe miệng khẽ giật, sức tưởng tượng của ông già này thật là phong phú.

“Chiều nay tôi nhờ giáo sư Vương chuyển lời, sao em lại không đến văn phòng tìm tôi?”

“...”

Phạm Trung Dương nổi trận lôi đình, “Đàm Hi!”

“Được rồi, thầy từng này tuổi rồi thì đừng có nổi giận nữa, đừng để mắc bệnh.”

“Tôi đang nói chuyện chính sự với em đấy!” Nhưng sắc mặt đã hòa hoãn lại không ít, dù sao thì đồ đệ nhỏ của ông cũng vẫn rất quan tâm đến ông.

“Thưa thầy.” Đàm Hi ngẩng lên, đôi mắt đen láy sáng trong: “Thầy có thật sự cảm thấy học khóa đào tạo là cần thiết không?”

Phạm Trung Dương thở dài, chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi đi.”

“Ồ.”

“Tôi biết em đang nghĩ gì.” Chính là cảm thấy vẽ tranh phải dựa vào tính cảm ngộ và tích lũy lúc bình thường.

Phạm Trung Dương không phủ nhận quan điểm này, “Nhưng mà, em đã hiểu sai mục đích của lần đào tạo này.”

Đàm Hi nhíu mày.

“Chỉ một thời gian ngắn chưa đến một tháng, nếu muốn nâng cao nhiều kỹ năng mới, tôi có thể nói một cách rất có trách nhiệm là – nói suông!”

“Vậy thì tại sao...”

“Tôi hỏi em, thi đấu và vẽ tranh bình thường có gì khác nhau?”

“Quy định thời gian, chỉ định chủ đề.”

“Không sai. Chỉ cần là thi đấu thì đều có những quy định hạn chế cứng nhắc. Rất nhiều khi, người có thực lực mạnh nhất chưa chắc đã giành được phần thưởng, chủ yếu là thua ở chỗ không nắm vững được quy tắc. Giáo sư Khương đã từng dẫn dắt sinh viên tham gia cuộc thi vẽ tranh sáu lần, có thể nói là trong toàn bộ Đại học T cũng không có ai hiểu biết về vấn đề này được như bà ta.”

Đàm Hi dường như có điều gì suy nghĩ.

“Nhóc con, tôi hiểu tính cách của em, nói dễ nghe thì là không chịu bó buộc, nói không dễ nghe thì là ngang bướng khó bảo. Đối với một nhà nghệ thuật, có cá tính là tốt, nhưng cũng không thể thiếu được giới hạn cơ bản nhất. Ví dụ như tôn sư trọng đạo.”

Trầm mặc hồi lâu, Đàm Hi ung dung nở một nụ cười, còn chưa đạt đến độ cong ngựa phi vút bay không kìm lại được, nhưng mang theo sự ương ngạnh độc nhất vô nhị kiểu Đàm Hi: “Nếu như Giáo sư Khương đúng như lời thầy nói, là một người thầy tốt có phẩm hạnh và năng lực đều tốt thì em không ngại xin lỗi cô ấy, nhưng nếu không phải thì em sẽ xin rút khỏi lớp đào tạo một lần nữa, thầy đừng khuyên em nữa, có được không?”

“... Được.”

Bảy giờ tối, Đàm Hi đến giảng đường báo danh.

Lần này không còn là một quyển vở một cái bút nữa, dù sao cũng phải mang theo bảng vẽ đến.

“Hi Hi, ngồi đây đi?” Thời Nguyệt vẫy tay với cô.

Trịnh Thiến nghe vậy vô thức nhìn về phía Đàm Hi, trong mắt hiện lên thần sắc mỉa mai.

“Em ngồi hàng hai được rồi.”

Thời Nguyệt cười nhưng không tức giận, chỉ thấy hơi tiếc.

“Haizzz, bọn tôi đều tưởng em không đến nữa.” Dương Duy đến trước mặt cô, vừa mở miệng đã khiến người khác không vui vẻ gì.

Đàm Hi liếc nhìn hắn một cái, “Đúng là ngại quá, lại khiến mọi người thất vọng rồi.”

Dương Duy nhíu mày, “Tôi không có ý đó.”

“... Ờ.”

Rất nhanh sau đó, Khương Mi cầm theo một tập tài liệu đi vào, mái tóc được búi gọn lên, tuy vẫn nhìn thấy tóc đen, nhưng vẫn mơ hồ ẩn hiện thấy ánh bạc. Có lẽ bà ta cũng hơn năm mươi tuổi rồi.

Đứng trên bục giảng, ánh mắt lãnh đạm quét qua phía dưới, khoảnh khắc nhìn lướt qua Đàm Hi có hơi ngưng lại đôi chút.

“Tôi đã xem qua bản phác họa của các em hoàn thành trong giờ, năng lực của các em đều rất chắc chắn, cũng có phong cách hội họa độc đáo của riêng mình, điều này rất đáng mừng, thế nhưng...” Bà hơi ngưng lại, ánh mắt người phụ nữ dần trở nên nghiêm khắc, “Không một bức nào có thể đạt được đến tiêu chuẩn tham gia thi đấu.”

Xì xào...

“Sao lại thế được chứ?”

“Tôi đã hoàn thành rất nghiêm chỉnh rồi cơ mà.”

“Suỵt! Đừng ồn nữa, nghe giáo sư nói tiếp đã.”

“...”

Đàm Hi không khỏi ngồi thẳng người lên, xem ra lão Phạm không hề tâng bốc bà ta lên quá, đúng là muốn phổ cập quy tắc tham gia thi đấu.

“Đầu tiên là vòng thi đấu theo nhóm, đơn vị là trường học, sẽ có một chủ đề được đưa ra, cùng sáng tạo nên một nhóm vẽ phác thảo. Sau khi vượt qua mới bước vào vòng thi đấu cá nhân tranh giải vàng bạc đồng. Hay nói cách khác, muốn giành giải thì đầu tiên phải qua được cửa ải thi đấu đồng đội đã.”

“Nhưng toàn bộ tác phẩm các em nộp lên đều chỉ phát huy được bản thân, tuy vẫn xoay quanh chủ đề đã định, nhưng trong lúc thực hiện không hề giao lưu với nhau mà chỉ lấy bản thân làm trọng.”

“Giáo sư, cô không nói trước với bọn em.” Tên nhiều lời Dương Duy không nhịn được lên tiếng.

Khương Mi liếc nhìn anh ta, không có nhiều tâm trạng dư thừa, “Đúng vậy, đúng là tôi không nói rõ trước với các em, nhưng từ mặt khác cũng có thể nói lên được một sự thật là, giữa các em không có sự giao lưu với nhau. Là một tập thể, các em thấy như vậy có được không?”

Không ai nói gì.

Quan hệ giữa họ đúng là vô cùng rõ ràng. Dương Duy với ai cũng nhiều lời, người như vậy sẽ không bị cô lập, nhưng rất khó thật lòng, bởi vì điều hòa trung tâm làm ấm cho tất cả mọi người. Trịnh Thiến và Thời Nguyệt là một đôi. Cuối cùng chỉ còn lại Đàm Hi và Cao Văn, hai người vốn ghét nhau.

“Trạng thái của các em sao có thể tham gia thi đấu nhóm được sao?!” Khương Mi tức giận giơ tay đập xuống bàn.

Trịnh Thiến, “Giáo sư, chúng em có thể dần dần bồi dưỡng sự ăn ý.”

“Dần dần bồi dưỡng? Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tháng là đến thời gian thi đấu chính thức, cái dần dần của em là mười ngày, hay là mười năm?”

Trịnh Thiến mím môi không nói gì.

Mọi người nghe vậy đều bắt đầu lâm vào trầm mặc, một lúc sau, Khương Mi lại nói tiếp: “Cho nên tôi quyết định chọn ra một người đội trưởng trong năm người các em, toàn quyền phụ trách dẫn dắt cả đội.”

“Đội trưởng?”

“Có cần không? CHúng ta chỉ có năm người thôi mà...”

“Nghe nói trước đây đều là giảng viên chuyên nghiệp dẫn dắt đội, năm nay sao lại khác rồi?”

“Ai làm đội trưởng?”

Khương Mi cười, tiếp tục ném ra một quả lựu đạn hạng nặng, “Tôi thấy em Đàm Hi rất thích hợp.”

Dương Duy ngẩn người. Thời Nguyệt kinh ngạc. Trong mắt Trịnh Thiến lóe lên ánh sáng lạnh lùng, nhưng chỉ phút chốc đã mất hết đi.

Cái giề?

Đàm Hi suýt nữa thì rơi từ trên ghế xuống. Cô không nghe lầm đấy chứ?

Nếu không phải lần thi đấu này vô cùng quan trọng, không được để xảy ra sai sót gì thì Đàm Hi suýt nữa đã nghi ngờ rằng Khương Mi đang cố tình báo thù cô.

Cao Văn giận dữ không kiềm chế nổi nữa, hung dữ đứng dậy: “Giáo sư Khương, tại sao chứ?”

Đàm Hi cũng muốn đứng dậy nói mấy câu, nghe vậy lại từ từ nuốt lại ngồi xuống.

Đúng vậy, dựa vào đâu mà bắt cô làm cái chức vụ “đội trưởng” này chứ?