Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 138: Cáo mượn oai hùm



Chờ Tống Bạch nói chuyện điện thoại xong và quay lại, Đàm Hi đã ăn hết sạch đĩa tôm cay trên bàn, vỏ tôm chất thành núi ngay trước mặt.

Anh chàng chắt lưỡi, “Em ăn giỏi thật đấy.”

Đàm Hi nhìn anh ta kiểu như “giờ anh mới biết à” đầy vẻ khinh bỉ.

Tống Bạch bĩu môi, không hề tỏ vẻ tức giận gì, nghĩ cũng biết là đã quen với thái độ đả kích và ghét bỏ của thiếu nữ rồi.

Sờ mũi, duỗi tay gắp một gắp bắp cải xào, không ngờ quán ăn ven đường này mà cũng nấu ngon y như đầu bếp nhà hàng, môi trường hơi sập sệ một chút nhưng lại thắng ở không khí vui vẻ.

Đàm Hi đã tiêu diệt hết mấy đĩa đồ ăn cay xè trên bàn, lau tay, hé miệng nhấp một ngụm bia.

“Em thường xuyên tới những nơi như thế này à?” Tống Bạch đột nhiên hỏi, ánh đèn đường màu vàng làm cho mặt anh ta cũng sáng lên như ngọc.

Đàm Hi chớp mắt không cho ý kiến, còn hỏi ngược lại: “Đây là lần đầu tiên anh tới nơi như thế này à?”

“Ừm, nên cảm thấy rất mới lạ.”

“Thế xin hỏi cậu chủ Tống, cảm tưởng của anh lúc này là gì?”

Trầm ngâm trong giây lát, “Cảm giác đã gần với sinh hoạt đời thường hơn một bước.”

Đàm Hi gật đầu, búng tay một cái, “Không sai, người đi tu gọi cái này là --- khói lửa trần tục.”

“Chính là... “khói lửa” trong “Không dính khói lửa nhân gian” ấy hả?”

“Chính nó.”

“Sao lại cảm thấy nó cao thâm thế nhỉ?” Tống Bạch vò đầu, ngây thơ như trẻ con.

“Cuộc sống ấy mà, vốn dĩ chẳng hề đơn giản.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Đàm Hi phát hiện ra con thỏ trắng này rất hài hước, tâm cao khí ngạo là một chuyện, nhưng lại ngây thơ đến mức hơi ngốc nghếch, ví dụ như...

“Tại sao lúc nãy ở chỗ đường giao cắt, em không cho tôi chửi lại bọn kia chứ?”

“Có ích gì không?”

“Đương nhiên là có! Ông đây sẽ thấy thoải mái trong lòng.”

“...”

“Hơn nữa, xe của tôi là biển số quân đội, cảnh sát giao thông nào dám xen vào việc của người khác chứ hả? Nếu như bị bắt vào cục cảnh sát thật, ông đây sẽ lập tức nói là đang làm nhiệm vụ cho tổng tham mưu quân ủy, đảm bảo đám nhãi con kia phải cúi đầu hết!”

“Ba anh là Lý Cương à?”

“Sặc... Ông già nhà tôi còn trâu bò hơn Lý Cương ấy chứ.”

“Nên anh đang hố ba anh à?”

Đồng chí Tiểu Bạch tỏ vẻ không hiểu: “Đã có ba thì tội gì không hố chứ? Hơn nữa, tôi cũng có gây ra phiền phức gì lớn đâu, chưa đến mức hố tới ông ấy mà.”

“... Ờ.”

Đàm Hi hiểu ra.

Hai người ăn xong, Tống Bạch tính tiền, Đàm Hi đứng chờ anh ta ở cửa quán.

“Tổng cộng 275 tệ.” Thím béo ghi chép nguệch ngoạc trên giấy một hồi rồi báo ra con số cuối cùng.

Tống Bạch rút ra ba tờ tiền đưa cho thím béo, “Không cần trả lại.”

Thím béo cảm thấy hơi ngượng, thấy anh ta có vẻ thích bánh trôi nước nhân mật nên lại đóng gói thêm hai phần, “Cầm về nhà, bỏ vào lò vi sóng là có thể ăn được.”

Tống Bạch cảm ơn, cầm túi đi ra ngoài, vừa lúc gặp thoáng qua ba người đi vào.

“Cậu Hoán tới à, ngồi đây đi...” Giọng thím béo đầy nhiệt tình lẫn mấy phần kính sợ vang lên ở phía sau.

Tống Bạch vô thức ngẩng đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là một gương mặt đẹp đẽ gần như yêu dã, khóe miệng cười cợt, nhưng khuôn mặt này lại thuộc về một người đàn ông, lúc này mắt nhìn thẳng đi lướt qua người anh ta.

“Thím béo, ba cân tôm, thêm nhiều cay...”

Tống Bạch thu lại ánh mắt, lập tức đi tới gần Đàm Hi, quơ quơ hai phần bánh trôi lên, “Cho này.”

Sau đó ném chìa khóa cho Đàm Hi, “Tôi uống nhiều hơn em.”

Cô nhướng mày, “Tôi cũng uống mà.”

“Yên tâm đi, không có cảnh sát giao thông nào dám cản đường đâu.”

“Lỡ vào cục cảnh sát thật thì sao?”

“Ông đây vớt em ra là được chứ gì.”

Đàm Hi nhún vai, lái thì lái, có ông thần này hộ mệnh, cộng thêm biển số quân đội trâu bò kia, việc gì cô phải sợ chứ?

Chờ ngồi lên xe rồi, “A...”

Tống Bạch nhíu mày, nhìn sang cô: “Sao thế?”

Đàm Hi tỏ vẻ xấu hổ: “Hình như tôi quên điện thoại trên bàn rồi.”

“Tôi đi lấy giúp em.” Nói xong, đẩy cửa xuống xe.

Ân Hoán đang chạm cốc với A Phi và Nhất Sơn, chuẩn bị ngửa cổ uống thì lại thấy một cái bóng phủ lên.

“Ở đây có một cái điện thoại.” Tống Bạch nói, “Ba anh có nhìn thấy nó không?”

“Không.” Ân Hoán nói, hai người kia thì lắc đầu phụ họa.

Tống Bạch nhìn ba người với vẻ nghi ngờ.

“Chúng tôi vừa mới ngồi xuống, đồ ăn còn chưa kịp gọi, quả thực không thấy cái điện thoại nào cả. Hay là anh tìm lại trên người đi, có khi nhớ nhầm rồi.”

Tống Bạch gật đầu với ba người rồi lại quay trở về xe.

Vừa lúc gặp phải Đàm Hi đẩy cửa xe xuống, “Xin lỗi, tôi tìm thấy ở trong túi xách rồi.”

Tống Bạch bĩu môi, có hơi bất đắc dĩ.

“Vừa rồi anh hỏi người ta à?”

“Ừ.”

“Đi nói một câu đi, dù sao cũng đã làm phiền tới người ta rồi.”

Tỗng Bạch nghĩ thấy cũng đúng.

“Cái này anh cầm tặng người ta luôn đi, dù sao tôi cũng chẳng dùng được.” Đàm Hi đưa cho anh ta.

Là một thẻ mua sắm trị giá 500 tệ của siêu thị.

“Ờ.”

Đàm Hi ngồi lại vào trong xe, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ân Hoán, “Giữ người lại, ít nhất 10 phút.”

Bên kia, trong quán.

A Phi khẽ nói: “Anh Hoán, hai bàn sau lưng chúng ta đều có người theo dõi.”

“Ừm.”

Nhất Sơn thấy hắn lấy điện thoại ra thì hỏi: “Là chị Đàm ạ?”

Ân Hoán gật đầu.

“Chị ấy nói sao?”

“Bảo chúng ta giữ người kia lại mười phút.”

Ba người liếc nhau, A Phi lại gọi thím béo mang lên thêm ít đá nữa.

Đàm Hi ngồi ở trong xe, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ quỷ quyệt, tay nghịch điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười như có như không.

Bạn học Tiểu Bạch à, mượn uy phong của bạn dùng một chút, đừng trách nhau nha...

Dù sao, cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô làm chuyện cáo mượn oai hùm mà...

Mười lăm phút sau, Tống Bạch quay lại, hai má hơi ửng hồng.

“Đưa chưa?”

“Rồi.”

“Sao anh lại uống bia rồi?”

“Mấy người đó nhiệt tình quá, lần lượt mời tôi.”

“Chậc, không ngờ anh còn có thể chơi được với cả mấy tên thổ phỉ ấy nhỉ?”

Tống Bạch hơi khựng lại, “Thổ phỉ á? Em biết ba người đó à?”

Đàm Hi gật đầu: “Lúc anh đi trả tiền, tôi thấy ba người đó ngồi vào bàn chỗ chúng ta mà.”

“Ồ.”

“Anh lo lắng gì chứ?” Đàm Hi nhìn anh ta, mắt sáng quắc.

Tống Bạch ngẩn ra, sau đó hơi nhếch miệng, để lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Không có gì, tiện miệng hỏi thăm thôi.”

Đàm Hi cười, không nói gì, lập tức nổ máy.

Xem ra, tên là “Bạch” nhưng cũng có những lúc chẳng ngây thơ lắm đâu, ít ra lúc này còn rất có tinh thần cảnh giác...

Lúc này, ở trong quán.

A Phi cầm thẻ từ, thần thái sáng láng: “Anh Hoán, cậu Ba đối xử với chúng ta tốt thật! Tùy tay ném một cái cũng là 500 vạn.”

“Cuối cùng chúng ta cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc!” Hứa Nhất Sơn vỗ bàn, cười to vui sướng, khí chất lỗ mãng thể hiện hết ra ngoài.

Ân Hoán ho khẽ hai tiếng, duỗi tay, A Phi đưa lại thẻ cho hắn, “Sau này mạng của chúng ta chính là của cậu Ba, dù là núi đao biển lửa cũng không chối từ.”

“Dzô!”

“Dzô!”

Ba người cầm cốc bia, ngửa cổ uống cạn.

Mà người ở hai bàn sau lưng bọn họ có thể nghe rõ ràng rành mạch.

“Xem ra thằng du côn Ân Hoán đã tìm được chủ nhân tốt thật rồi.”

“Tôi thì thấy bọn nó đang khoác lác ấy!”

“Đủ rồi! Có thấy người đàn ông mặc vest màu trắng vừa rồi lái xe gì không? Porsche 911 đấy!”

“Có... có khi chỉ là bọn nhà giàu mới nổi...”

“Ngu ngốc! Trọng điểm là biển xe của hắn kìa, bắt đầu là “Kinh V0”, có biết là gì không hả?”

“Không... biết...”

“Đó là biển số của cơ quan tổng tham mưu quân ủy, người đứng cao nhất!”

“Quân... quân ủy?”

“Được rồi, A Kiệt đi trả tiền đi, hôm nay tạm thời tan trước, ngày mai chúng mày chuẩn bị ít quà cáp tốt nhất đi bái phỏng người ta, cái đùi to như thế, sao để bọn Ân Hoán đó ôm độc quyền được...”

“Anh, vậy chúng ta tặng quà cho ai được? Người mặc vest trắng đó à?”

“Mày đúng là ngu không tả được! Người đó là người mày muốn gặp là gặp được à? Mượn sức Ân Hoán đã rồi hãy nói.”

“Vâng.”

...

Xe Porsche dừng ở quảng trường trung tâm, Đàm Hi xuống xe.

Tống Bạch ngồi lại vào ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra, vẫn không từ bỏ ý định, “Thật sự không cần tôi đưa em tới dưới nhà đấy chứ?”

“Ở đây là gần lắm rồi, đi mấy bước là về tới nơi.”

“Hình như em rất đề phòng tôi?”

“Không phải “hình như” mà là “chắc chắn“.”

Tống Bạch nhếch miệng cười, bốn phần ngả ngớn, sáu phần phong lưu, đèn đường phủ xuống làm cho người ta có một loại ảo giác mê muội.

Mắt Đàm Hi hơi lóe lên, thảo nào đám con gái cứ hay nói--- Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.

Cậu ấm phong lưu, phóng khoáng như thế này, liệu có mấy cô có thể tránh được cạm bẫy của hắn chứ?

Cho dù không điên đảo thần hồn vì khuôn mặt của hắn ta thì cũng phải nhìn bối cảnh gia đình người ta bằng con mắt khác.

Con thỏ trắng này quả nhiên là được trời ưu ái.

“Cũng đúng, con gái thì phải biết tự bảo vệ mình.”

Đàm Hi cười, không nói gì, một con sói xám lại đi dạy một con thỏ cách tự bảo vệ mình, đúng là vô nghĩa không chịu nổi.

Tống Bạch chẳng biết làm sao, anh ta đã gần như sắp dùng hết các chiêu trò rồi mà sao cô nàng này lại chẳng đáp lại chút nào thế chứ?

Chẳng lẽ... dùng sai cách rồi?

Trước kia đều rất hiệu quả mà! Giống như cô ả Kiko kia, lúc đầu luôn hếch mặt kiêu ngạo, nhưng sau mấy lần hẹn hò thì chẳng phải cũng quỳ luôn dưới quần của anh ta sao chứ?

Nghĩ lại xem anh ta đã làm những gì nhỉ...

Ừm, tặng hoa, tặng túi xách, tặng kim cương, sau đó hẹn ăn cơm năm lần, đưa ra biển chơi một lần, cũng chẳng có gì khác...

Khoan đã... Tống Bạch đột nhiên sững ra, hình như anh ta chưa làm bất kỳ chuyện gì với Đàm Hi theo danh sách trên thì phải.

Lúc đầu, anh ta cũng định tiến hành từng bước, nhưng tới đoạn ra biển bị đảo loạn tiết tấu thì anh ta như bị lọt vào trong sương mù, rồi bị cô nàng này dắt mũi dẫn đi.

Trời ạ! Rõ ràng anh ta là người hẹn, nhưng cuối cùng chẳng có cái gì nằm trong kế hoạch hết, hoàn toàn mất khống chế.

Đua xe, ăn bụi...

Hết thảy đều do cô ấy định đoạt!

Tống Bạch chỉ cảm thấy như bị giáng một đòn khiến cho trong đầu đầy sao xẹt.

Đàm Hi vẫy tay: “Đi nhé, cảm ơn bữa khuya của anh.”

Xoay người, bóng dáng đi xa dần.

Gió đêm làm tóc của thiếu nữ bay bay, ánh đèn đường ấm áp phủ lên người cô, Tống Bạch vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò trên cửa xe nhìn theo, vẻ mặt dại ra.

Sau một lúc lâu mới mở miệng hét lên, “Nhóc con, lần sau tôi có thể mời em tiếp không?”

Đáng tiếc, âm thanh bị gió thổi tán đi, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

Tống Bạch ngơ ngác ngồi lại vị trí, nhìn xuyên qua kính chắn gió trước mặt về phía trước, hai mắt dần tràn ngập sương mù, mông lung.

Tim đập nhanh, từng tiếng, từng tiếng cực kỳ không có quy luật.

Đột nhiên, trong đầu anh ta bùng lên ánh sáng khiếp người---

Thú vị!

Thật là quá thú vị!

Đã lâu lắm rồi không có cảm giác như thế này, lần trước hình như là khi anh ta mê bắn súng.

Mà lần này, là vì mê một... cô gái?

Tiếng xe gầm rú, Porsche lao vút vào màn đêm.

Đàm Hi về tới Bồng Lai thì đã gần mười giờ tối rồi, khi vừa mở cửa ra, bóng tối liền ập tới, cô ấn công tắc, lạch cạch---

Tức khắc, đèn điện sáng bừng.

Lục Chinh còn chưa về sao? Không phải chứ.

Cô ợ một hơi đầy bia, sau đó lấy điện thoại ra...