Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 731: Thanh Xuân Anh Yêu Em 1





Tim Tô Chi Niệm lộp bộp một chút, bất giác quay đầu đi về phía cầu thang.

Tô Chi Niệm luôn không có lưu ý đến động tĩnh trong phòng, cầm điện thoại di động lặng im một lát, giống như là nhận biết được cái gì, bỗng nhiên bước bước chân, sải bước chân vọt về phía cầu thang.

Tô Chi Niệm giẫm cầu thang, vừa mới đi qua khúc quanh, liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân ngã ngồi ở trên hành lang cầu thang.

Trên mặt trắng nõn của cô gái bị nước mắt làm ướt đẫm, ánh mắt tan rã, màu môi tái nhợt, dáng dấp kia yếu ớt giống như đã nhận phải đả kích rất lớn...!
Bước chân của Tô Chi Niệm, chậm rãi ngừng lại.

Điện thoại di động nắm trong tay anh còn chưa cắt đứt, nhân viên phục vụ khách của công ty hàng không đang thúc giục hỏi: “Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài còn ở đó không? Tiên sinh, xin hỏi vé máy của ngài còn muốn tiếp tục đặt không? Tiên sinh? Tiên sinh?”
Tô Chi Niệm hơi hơi kéo thần trí về một chút, hạ điện thoại di động vẫn còn đang cứng đờ giơ ở bên tai xuống, không nhìn màn hình, trực tiếp nhấn cắt đứt.


Trong nháy mắt, cả căn biệt thự rơi vào trong một mảnh yên tĩnh kỳ lạ, ngoại trừ tiếng nức nở của Tống Thanh Xuân, lại không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Thời gian tí tách chảy xuôi qua, mặt trời chiều ngoài cửa sổ ngã về tây, bóng đêm dần dần tiến đến, khi đèn đuốc vạn nhà đều sáng lên, Tô Chi Niệm mới bước bước chân rất cứng đờ đi về phía Tống Thanh Xuân trên lầu.

Chín bậc thềm, Tô Chi Niệm lại đi tròn năm phút.

Anh đứng ở trước mặt Tống Thanh Xuân, nhìn chăm chú xuống từ trên cao cô vẫn đang còn khóc một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xổm người xuống.

Cô đều nghe hết rồi đi? Cô nhất định là đều nghe hết rồi, nếu không sao cô sẽ khóc thành bộ dạng như vậy? Những năm gần đây, ác mộng mà anh luôn nỗ lực che giấu, thà rằng cô hận anh, cũng không bằng lòng cho cô biết, cuối cùng vẫn là để cho cô biết...!Một loại thất kinh không có cách nào hình dung liền bất ngờ không kịp chuẩn bị cuốn qua toàn thân Tô Chi Niệm, con ngươi anh chật vật kích động chuyển một hồi lâu, mới dùng sức nuốt ngụm nước miếng, hơi hơi động môi, mở miệng giọng nói khàn khàn mà lại khô khốc: “Thanh Xuân...”
Anh chỉ là gọi tên cô, liền không biết nên nói như thế nào nữa.


Cô nghe đến tiếng của anh, khóc càng lợi hại, anh chần chờ rất lâu, nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nước mắt trên mặt cô.

Anh muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng đụng chạm của anh, khiến cho thân thể cô đột nhiên run rẩy một chút, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Đáy mắt cô nhìn chằm chằm anh, có sợ hãi, có luống cuống, có chấn kinh, có tuyệt vọng, còn có hoang đường...!Đến cuối cùng, đáy mắt đen nhánh ướt át, bị một ánh sáng mong mỏi che giấu tất cả, cô giống như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, bỗng nhiên giơ tay lên, nắm chặt cánh tay anh, ngửa đầu, hỏi: “Tô Chi Niệm, vừa rồi những gì em nghe được đều là lừa người, đúng không?”
Đầu ngón tay của Tô Chi Niệm, liền cứng ngắc dừng lại như vậy, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi của cô, cảm giác trái tim mình giống như là bị người hung hăng đâm một dao, tùy ý đau đớn gào thét.

“Tô Chi Niệm, vừa rồi anh nói đùa với mẹ anh, đúng không?” Tống Thanh Xuân giống như là con thú nhỏ bị thương, đáy mắt đen nhánh, lóe lên ánh sáng bất lực.

Tô Chi Niệm vội vàng quay đầu đi, có chút không nhẫn tâm nhìn thẳng mắt cô.

“Tô Chi Niệm, anh không phải là con trai của ba em, có đúng không?”
“Tô Chi Niệm?”
“Tô Chi Niệm...?”
“Tô Chi Niệm, anh thật là con trai của ba em sao?”.