Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi

Chương 52



Họ cuối cùng đã quyết định sau một lúc bàn bạc, sẽ cứu lấy Đào Nguyên khỏi tay tử thần dù có phải tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa.

Tiền đối với họ có thể mua được mọi thứ, nhưng một mạng người có thể được cứu lấy bằng tiền thì nó hoàn toàn còn hơn cả khối vật chất chỉ để thỏa mãn lòng tự cao.

Nhưng nói với mọi người về bệnh tình của cậu hay không, tạm thời không nhắc đến một chữ nào.

Zino dẫn Khoa Vũ tới bệnh viện cậu khám sức khỏe toàn thân, lại không thấy bóng dáng cậu đâu cả.

Đi tới chỗ tiếp tân tìm người, bảo là lượt của Đào Nguyên đã xong từ 4 phút trước, họ linh cảm có chuyện không hay xảy ra.

Zino: “Em ở lại đây, anh đi tìm người.”

Khoa Vũ: “Em sẽ hỏi thêm một chút ở đây, anh cứ đi tìm người đi.”

Zino vội vàng chạy ra ngoài tìm khắp bệnh viện, cô nhân lúc chồng đang đi ra liền lấy thẻ thân phận ra, y tá trực ban lâu năm để ý tới hội cung kính chào người.

“Phó chủ tịch, người tới đây là có việc gì không ạ?”

Cô cứng rắn bảo người: “Cái người tên là Đào Nguyên đó, photo thêm cho tôi một bản sao về kết quả kiểm tra toàn thân mới nhất của vị khách đấy, nội trong 10 phút.”

…----------------…

Chạy xung quanh bên ngoài, cuối cùng thấy bóng dáng cậu đang ngồi một mình cạnh hồ nước nuôi cá của bệnh viện, nhìn từ phía sau tỏa ra sự thê lương mấy ai thấu hiểu nổi.

“Đào Đào! Em kiểm tra xong hết chưa!”

“……”

“Này, không phải chứ, mình chỉ nghĩ đùa thôi mà….”

Zino không tin, yên lặng tiếp cận tới sau lưng cậu mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, vừa hay chỗ cậu ngồi là băng ghế dài nên cũng tiện ngồi xuống.

Chậm rãi xem cậu thế nào, lại chỉ thấy tờ giấy kết quả kiểm tra trên tay đã ướt đẫm bởi nước mắt của cậu, miệng cậu cứ cắn chặt đến nỗi chảy ra một dòng máu nhỏ, biểu cảm lúc này không khác gì một người đang bình thường đột nhiên lại nhận được ngày khuất của mình không còn bao lâu nữa sẽ diễn ra…

“Đào….Đào Nguyên….”

Anh gọi tên của cậu, cậu chậm rãi ngước đầu lên nhìn anh, đôi mắt cậu lại sưng húp vì rơi lệ quá nhiều, nhiều đến nỗi chưa từng được khóc tới mức này…

“Anh Tần……Em phải biết ăn nói sao với mọi người đây….”

Giọng cậu cũng khàn quá nhiều, tay chân bị muỗi cắn cậu cũng không quan tâm, tâm trạng cậu quá đau buồn tới nỗi chỉ cần hở một bước thôi là cậu đã có thể chìm vào một giấc ngủ mãn kiếp dưới cái hồ lạnh lẽo này……

Cậu đã nghe bác sĩ nói rằng, tuy nó đã không còn lan rộng về độ phù nề của khối u, nhưng phải khẩn trương cắt bỏ nó nội trong 3 tuần rưỡi.

Bằng không trước khi cậu bước ngưỡng 20, mọi chuyện sẽ hết cứu vãn….

Kể lại mọi chuyện trong khoảng thời gian kiểm tra toàn thân với Zino, có những lúc phải ngắt không thành lời vì tiếng nấc đã lấn át đi chính giọng nói của cậu.

Càng nghe càng đau xót hơn so với việc trực tiếp nhìn vào đống hồ sơ, anh cũng vỗ về phía lưng cậu ít nhiều, một mình vẫn phải yên lặng lắng nghe cậu nói.

Lúc này, Khoa Vũ chạy ra tới bệnh viện sau khi lấy được thứ cần thiết, cũng thấy họ ở cách đó không xa nhưng không lên tiếng.

Cậu muốn có một thời gian sắp xếp lại tinh thần bị đả kích một lúc lâu, đó chính là điều hiển nhiên.….

Chờ đợi mọi thứ đã ổn thoả, cậu mới có thể miễn cưỡng quay trở về nhà với Zino, giờ mới để ý rằng Khoa Vũ cũng ở đây từ lúc nào.

“Chào chị Vũ….”

“Chào nhóc, hôm nay tới đây làm gì vậy?”

Cậu cố đẩy giọng lên cao một chút: “Em….bị sốt, nên đi mua thuốc hạ sốt……”

“Đừng nói dối……”

Cô biết, đó là một lời nói dối….

Nhưng cô không muốn vạch trần ra, không muốn làm tổn thương cậu ngay giữa nơi đông người thế này, chỉ đành ngỏ ý muốn về gaming house với hai người để kiểm tra chất lượng cuộc sống bây giờ của mấy người kia thế nào.

Còn hiện tin, vẫn là nên tìm cách để cậu có thể nở nụ cười……

…----------------…

Viễn Phong bỏ tai nghe xuống, kết thúc livestream cả một buổi gần 2 tiếng trời, vươn vai giãn cốt nhìn về phía Bản Triều đang chơi Kuro Mujou.

“Coi chừng bị Yuki đóng băng kìa, né ra xa chút để tránh phạm vi đi.”

Mãn Hạnh gãi đầu thể hiện sự bức bối: “Đại thần, em đâu phải là Crazy Toper như anh Doanh đâu, em đang thử tập đường khác nên cũng không thuận lợi mấy….”

“Vậy thì cứ cố lên, chỗ nào không biết được bước đi liền hỏi; tôi chỉ.”

Anh còn phải xuống hầm lại nồi cháo và xem Đào Nguyên nằm yên trong phòng thế nào, tuy biết là vẫn còn giận anh vì việc cù lét ấy.

Nhưng cậu đang bệnh, mọi người cũng lo lắm nhưng cũng không làm phiền cậu vào mấy lúc thế này, phải cho hậu phương một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa chứ.

Đi lên phòng gõ cửa ba lần, không thấy hồi âm nào đáp lại, đoán là cậu đang làm tổ bên trong luôn rồi, nên không mở cửa ra.

Vừa lúc anh đi xuống phòng bếp, cậu cũng đã quay trở về với hai người kia, còn muốn lén lút đi lên phòng lại, không nói cũng biết hai người đã chạm mặt nhau….

Viễn Phong: “Vợ mới đi đâu về vậy? Sao không nói cho anh biết, còn túi thuốc phía sau….”

Cậu đảo mắt nhìn anh một lúc lâu, sau đó chậm rãi ôm lấy anh đáp: “Em thèm ngọt, cũng tiện đi mua thuốc hạ sốt nên mới đi với anh Zino.”

“Anh có thể làm bánh cho em, ăn trưa xong liền có phần tráng miệng.”

“Vậy em cung kính không bằng tuân lệnh.”

Cậu buông anh ra và chạy nhảy trên cầu thang trở về phòng một cách quang minh chính đại, anh cũng đi xuống thấy cặp vợ chồng quản lý đang đứng dưới đấy như có chuyện muốn nói.

“Tiểu Phong….”

“Chị chủ, hôm nay có chuyện gì chị tới đây vậy?”

Cô không nói, chỉ đưa tờ giấy bệnh án của Đào Nguyên ra.

“Đọc đi, cũng gọi mọi người xuống đây để nói chuyện luôn, chuyện này….liên quan đến “thời gian” của Tiểu Nguyên….”