Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 28: Sữa bột và đom đóm





Editor: Trâu lười (Bắt đầu từ chương này Trâu đổi cách xưng hô của Dao Dao khi nói chuyện với Tạ Ba nha, hai người thân thiết nhiều rồi nè ^.^)

Nghe thấy thanh âm của nhóm TNTT, Trình Dao Dao thét to: “Bên này bên này! Bọn họ bắt nạt TNTT! Lưu manh đùa giỡn!”

Tạ Ba lấy một địch sáu, trên mặt trên lưng mắt thấy bị đánh mấy cái, lòng Trình Dao Dao nóng như lửa đốt, tiếng nói khàn khàn.

Đúng lúc này, một thanh niên mặc quân trang đạp xe đi ngang qua nhảy xuống xe, xông vào cuộc chiến, một cước đá văng tiểu lưu manh đánh lén phía sau lưng Tạ Ba.

Nhóm TNTT trong chớp mắt cũng giết tới trước mặt, không nói gì cùng đám lưu manh hỗn chiến thành một đoàn. Lưu manh có sáu, bảy người, bị Tạ Ba quật ngã hai người, còn lại trong chớp mắt cũng được an bài rõ ràng.

Từ Tiểu Quân bị giẫm trên mặt đất gào khóc thét lên: “Móa nó, chúng mày dám bắt nạt trung nông nghèo khó chúng tao!”

“Phi! Dám bắt nạt thanh niên trí thức chúng tao, thật là mù mắt chó mày!” Một thanh niên trí thức mặc áo thủy thủ dùng sức đá Từ tiểu Quân.

Lại bị thanh niên mặc quân trang ngăn lại: “Giao hắn cho công an, không nên động tư hình (hình phạt riêng).”

Trình Dao Dao chỉ lo nhìn Tạ Ba. Thái dương Tạ Ba có vệt máu chảy xuôi xuống, tàn bạo ở hai đầu lông mày còn chưa tan đi, cực kì giống lần đầu Trình Dao Dao gặp hắn, bộ dáng đằng đằng sát khí.

Trình Dao Dao vô cùng lo sợ nhìn chằm chằm vào vết thương của Tạ Ba: “Có đau không?”

Vành mắt trắng nõn của Trình Dao Dao đỏ lên, bộ dáng sợ hãi không thôi, giống như một giây sau liền khóc.

Sự tàn bạo xung quanh người Tạ Ba dần dần lui xuống, thấp giọng nói: “Không sao.”

Lúc này, mấy nam thanh niên trí thức rối rít ân cần nói: “Vị đồng chí này, cô… cô không sao chứ?”

Đám người lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt Trình Dao Dao, hô hấp cũng vì đó trì trệ, nhóm thanh niên trí thức mới vừa rồi còn kêu đánh đánh giết giết trong nháy mắt giống như con ngựa bị nhốt lại, tiếng nói nhẹ xuống, chỉ sợ dọa Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao nhích lại gần người Tạ Ba, động tác theo bản năng này khiến lòng Tạ Ba dâng lên sóng to gió lớn. Cô không hề hay biết, chỉ dùng đôi mắt hoa đào mềm mại kia nhìn đám người: “Cảm ơn mọi người.”

“Nên làm nên làm.” Nhóm nam thanh niên trí thức cười ngây ngô, chủ động giới thiệu với Trình Dao Dao: “Tôi tên là Triệu Đại Dũng, chúng tôi là thanh niên trí thức ở thôn Đập Thượng!”

Một nam thanh niên trí thức khác nói: “Tôi tên là Chu Bân, chúng tôi ở thôn Đào Am!”

Trình Dao Dao nói: “Chúng tôi ở thôn Điềm Thủy.”

Triệu Đại Dũng tán thưởng nhìn Tạ Ba: “Cậu bạn này cũng là thanh niên trí thức? Thân thủ rất tốt!”

Đang nói, một đám người lại tới: “Ai bắt nạt nữ thanh niên trí thức ở chỗ chúng ta?!”

Thẩm Yến mang theo mấy nam thanh niên trí thức lao đến, Hàn Nhân và Trình Nặc Nặc đi theo phía sau thở không ra hơi.

Thẩm Yến thong dong đến chậm gạt đám người ra, đi đến bên cạnh Trình Dao Dao: “Dao Dao, nghe Hàn Nhân nói cô bị lưu manh bắt nạt? Không sao chứ?”


Trình Dao Dao chỉ muốn trợn mắt trừng hắn.

Triệu Đại Dũng coi thường nói: “Các anh làm gì thế? Để nữ thanh niên trí thức một mình trên đường ? Nếu không có anh này và mà mấy người chúng tôi, nữ đồng chí đã bị bắt nạt rồi anh có biết không hả?”

Thẩm Yến bị trách mắng mặt tái lại, vô thức mở miệng giải thích: “Tôi…”

“Ai gây chuyện ở đây?” Một tiếng quát lớn uy nghiêm vang lên: “Tất cả nắm tay giơ lên cho tôi!”

Cục công an huyện thành Lâm An.

Huyện Lâm An trị an luôn luôn tốt, hôm nay lại đầy người chen chúc. Tạ Ba, Triệu Đại Dũng, Chu Bân và Thẩm Yến bị xem như người dẫn đầu tóm đi thẩm vấn, Trình Dao Dao cũng bị đưa đến một gian phòng một mình làm ghi chép.

Một nữ công an tầm 30 tuổi ngồi đối diện Trình Dao Dao, rót một cốc nước cho Trình Dao Dao, giải quyết việc chung: “Nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”

Trình Dao Dao cùng nữ công an này là người quen cũ. Nguyên chủ thật sự quá đẹp, mỗi lần vào thành đều thu hút nhiều người, dẫn tới một đám thanh niên đánh nhau vì cô. Nữ công an nhìn xem, Trình Dao Dao thật sự không an phận, không giống cô gái đứng đắn, sắc mặt tự nhiên cũng không tốt.

Trình Dao Dao hai tay bưng nước, không kịp chờ nói: “Đồng chí công an, mấy người vừa mới giúp tôi thực sự thấy việc nghĩa hăng hái làm! Là mấy tên lưu manh kia đùa giỡn tôi trước, họ mới…”

Nữ công an cắt ngang Trình Dao Dao: “Chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu. Cô chỉ cần nói rõ chuyện đã xảy ra cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Trình Dao Dao đành phải nhẫn nại, kể rõ chuyện đã xảy ra. Cô ăn nói lanh lợi, nhấn mạnh cường điệu Từ Tiểu Quân muốn đánh mình, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Tạ Ba giải cứu cô, bản thân còn quang vinh bị thương.

Nữ công an cũng là phụ nữ, tức giận nói: “Đám lưu manh này, ban ngày ban mặt phách lối như vậy, nhất định phải trị nghiêm!”

Trình Dao Dao rũ mắt xuống, lông mi dày che lại đôi mắt hoa đào, vành mắt đỏ đỏ, môi anh đào trắng bệch, vừa nhìn liền yêu: “Đồng chí công an, chuyện này đều tại tôi, tôi không nên chạy trên đường, nếu không phải do tôi sẽ không xảy ra những chuyện này. Vừa rồi mấy đồng chí kia là thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì tôi mới ra mặt đánh nhau, nếu liên lụy tới họ, trong lòng tôi làm sao chịu nổi?”

Nữ công an nghe thấy lời này, không khỏi nhìn thẳng Trình Dao Dao, giọng nói ôn hòa xuống: “Lời này của cô có thể không đúng. Công an chúng tôi làm gì? Chính là bảo hộ người dân. Chúng tôi muốn bắt chính là kẻ xấu, lưu manh đùa giỡn, mà không phải để cô gái xinh đẹp ở trong nhà, không cho các cô ra đường.”

Trong phòng thẩm vấn bên cạnh.

Trên mặt Tạ Ba bị thương, sắc mặt lạnh lùng, hung ác, nham hiểm ngồi đằng kia. Bọn Thẩm Yến đều được thả đi, chỉ có hắn lưu lại nơi này, bị xem như phạm nhân thẩm vấn gây khó dễ.

Lúc này, một người công an khoảng 40 tuổi gõ cửa đi đến, sau lưng còn có Trình Dao Dao. Công an trẻ tuổi thẩm vấn Tạ Ba vội vàng đứng lên: “Lưu Phó.”

Sắc mặt Tạ Ba khẽ nhúc nhích, chăm chú nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cho hắn một cái mắt gió, quay đầu nhỏ giọng nói mấy câu với công an thẩm vấn Tạ Ba.

Sắc mặt công an thay đổi, cuối cùng có chút lúng túng ho một cái: “Hóa ra là hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm, vừa rồi sao không nói sớm?”

Sắc mặt Tạ Ba hờ hững. Hắn chưa nói à? Chỉ là từ lúc bắt đầu hắn nói xuất thân của mình, liền bị gắn nhãn mác lên thôi.

Lưu Phó tán thưởng Tạ Ba: “Không nghĩ tới anh thành phần cao như vậy, nhưng thấy việc nghĩa hăng hái làm, là thanh niên tốt!”

Trình Dao Dao vội vàng nói với Lưu Phó: “Ngài có thể cho anh ấy một giấy chứng nhận không ạ?”

Lưu đồn trưởng sửng sốt một chút: “Chứng minh cái gì?”

Trình Dao Dao chỉ vào cánh tay Tạ Ba: “Vừa rồi anh ấy bị đám lưu manh dùng gậy đập mấy lần, ngài nhìn cánh tay anh ấy xem, còn có đầu, đều bị thương. Như này không thể xuống ruộng làm việc lấy công điểm được đâu.”

“Ngài giúp anh ấy viết một giấy chứng minh, chứng minh anh ấy thấy việc nghĩa hăng hái làm bị thương, mấy ngày tới không có cách nào xuống ruộng làm việc.”

Lưu Phó trông thấy vết thương dữ tợn trên tay Tạ Ba, cau mày.

Mặt Tạ Ba lạnh đi, giấu cánh tay về phía sau: “Không cần.”

Trình Dao Dao từ phía sau bấm hắn một cái, luôn miệng nói với Lưu Phó: “Ngài nhìn xem, đồng chí tốt cỡ nào a! Quang vinh bị thương còn nhớ kỹ làm việc!”

Sắc mặt Lưu Phó nghiêm túc: “Đánh thành bộ dạng này, không biết có bị thương tới gân cốt hay không, có điều kiện vẫn nên đi bệnh viện khám, mấy ngày nay không cần làm việc nặng tốn sức. Người trẻ tuổi lưu lại mầm bệnh cũng không tốt.”

Sở trưởng lập tức lấy bút máy trong túi ra, xé một trang giấy trên bàn viết xoát xoát mấy dòng chữ chứng minh, còn đóng thêm dấu đỏ chót.

Sở trưởng đem giấy chứng minh đưa cho Tạ Ba, còn thấm thía nói: “Hiện tại mặc dù coi trọng thành phần, nhưng không phải chỉ để ý mỗi về thành phần. Các anh có thể dạy dỗ cải tạo con cái cho tốt, hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm của anh hôm nay cũng cho tôi thấy anh là một thanh niên tốt có tinh thần chính nghĩa. Làm rất tốt, biểu hiện tốt!”

Ngực Tạ Ba phun trào nóng hổi, giống như phiền muộn vắt ngang ngực nhiều năm rốt cuộc có chỗ buông lỏng. Hai tay hắn tiếp nhận tờ giấy này, gửi lời cảm ơn tới sở trưởng, sau đó quay đầu bước nhanh ra khỏi cục công an.

Trình Dao Dao vội vàng đuổi theo phía sau hắn: “Anh Tạ Ba, anh chờ em một chút!”

Nhóm thanh niên trí thức đều canh giữ ở bên ngoài cục công an, thấy Trình Dao Dao và Tạ Ba, lập tiến tiến lên đón.

Nhóm thanh niên trí thức giới thiệu họ tên, bọn họ là nhóm ở thôn Điềm Thủy, một nhóm ở thôn Đập Thượng, một nhóm ở thôn Đào Am, đều ở xung quanh thành Lâm An, cách nhau không xa.

Tất cả mọi người từ trời nam biển bắc tụ tập lại một chỗ, giới thiệu họ tên lai lịch cho nhau, còn có mấy người là đồng hương, thậm chí cùng trường, đều có cảm giác thân thiết tha hương nơi đất khách.

Nhóm cô gái cao hứng tự nhiên không cần nói, nhóm nam thanh niên trí thức càng kề vai sát cánh, xưng anh gọi em.

Tình hữu nghị giữa các chàng trai có thể thông qua ba thứ: uống rượu, chém gió, đánh nhau. Cuộc chiến vừa rồi đánh sảng khoái vui vẻ, biểu hiện của Tạ Ba làm cho nhóm con trai trời sinh tôn sùng sức mạnh khâm phục không thôi, cũng mặc kệ hắn mặt lạnh, xưng anh gọi em như thường.

Triệu Đại Dũng vội vàng hỏi Tạ Ba: “Người anh em, thân thủ của anh làm sao luyện được vậy? Một đạp vừa rồi quá đẹp mắt!”

Trình Dao Dao vụng trộm đảo mắt nhìn Tạ Ba, sắc mặt hắn nhàn nhạt, lông mày giãn ra, hiển nhiên cũng không có không kiên nhẫn. Phần lớn thời gian đều là Triệu Đại Dũng và Chu Bân nói chuyện, Tạ Ba ngẫu nhiên đáp đôi lời, thế mà chung đụng hòa hợp.

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong một trái một phải chăm chú kéo tay Trình Dao Dao, hỏi han ân cần: “Vừa rồi thật sự làm tôi sợ muốn chết, cô không chịu thiệt chứ?”

“Vừa rồi tên lưu manh kia muốn đánh tôi đấy!” Trình Dao Dao thích làm nũng, có người quan tâm lập tức thuận cột trèo lên.

Nữ thanh niên trí thức khác nói: “Nam thanh niên trí thức ở chỗ các cô làm gì vậy? Làm sao có thể để các cô tự mình ra ngoài? Quá nguy hiểm!”


“Đúng vậy. Nhóm thanh niên trí thức chỗ chúng tôi đều hành động tập thể.”

Mọi người cô một câu tôi một câu, truyền vào tai Thẩm Yến, đánh hắn mặt đỏ tía tai.

Thẩm Yến luôn luôn là tiêu điểm của mọi người, việc nở mày nở mặt hôm nay đều để Tạ Ba làm. Nhìn nhóm nam thanh niên trí thức khác xưng anh gọi em với Tạ Ba, nhóm nữ thanh niên trí thức châm chọc giống như đâm vào lòng tự tôn của hắn.

Thẩm Yến rất muốn giải thích mình không mặc kệ Trình Dao Dao các cô, nhưng… nhưng chuyện lại như vậy.

Lúc này, Trình Nặc Nặc sợ hãi mềm mại dựa vào cạnh hắn, nói khẽ: “A Yến, đêm nay…”

Đây là ám hiệu của bọn họ. Thẩm Yến nhìn Trình Nặc Nặc, trời chiều bao phủ mặt Trình Nặc Nặc, màu da trắng muốt bị nhiễm đỏ, nổi bật ra ngũ quan bình thản.

Thẩm Yến giật nảy mình, chăm chú nhìn lại, mặt Trình Nặc Nặc vẫn trắng nõn không tì vết, đôi mắt ngập nước nhìn mình, bên trong chứa đựng sùng bái và mềm mại.

Thẩm Yến nuốt nước bọt, **của hắn kích thích hắn, làm tâm tình uể oải của hắn phấn chấn.

Thôn Đập Thượng, thôn Đào Am và thôn Điềm Thủy cùng một đoạn đường, sau đó nhóm thanh niên trí thức lần lượt tách ra. Chờ Trình Dao Dao các cô trở lại thôn Điềm Thủy, sắc trời đã hoàng hôn.

Tạ Ba cõng giỏ lớn, cũng không quay đầu đi luôn. Trình Dao Dao trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, bẹp miệng.

Hàn Nhân nói: “Cô sao thế?”

“Chân tôi đau!” Trình Dao Dao hầm hừ.

Hôm nay Hàn Nhân chạy đi tìm người giúp, mặc dù là Trình Dao Dao ám hiệu cho cô, Hàn Nhân vẫn rất áy náy, cảm thấy mình bỏ một mình Trình Dao Dao thật không có nghĩa khí. Hiện tại vô cùng nhẫn nại với Trình Dao Dao: “Được rồi, ai bảo chúng ta không gặp được xe để đi nhờ. Trở về tôi giúp cô gánh nước tắm, được không?”

“Đây chính là cô nói.” Lúc đầu Trình Dao Dao cũng không tức giận Hàn Nhân, lập tức cười nói.

Trở lại chỗ thanh niên trí thức, Hàn Nhân bận rộn mang đồ mình mua bày trên giường sắp xếp lại. Trình Dao Dao lấy một túi sữa bột cùng bánh Sa Kỳ Mã bỏ vào trong bọc, thừa dịp không ai chú ý vụng trộm ra cửa.

Nhà bí thư chi bộ còn chưa ăn cơm. Bàn ăn để ở bên trong nhà chính, mùi thịt xào ớt bay ra, xem ra hôm nay có khách quý.

Trình Dao Dao không ngờ bọn họ còn chưa ăn cơm chiều, có chút lúng túng : « Nhà bác có khách ạ, hôm nào cháu lại đến. »

Vương Thúy Bình kéo tay Trình Dao Dao, thân thiết nói : « Không sao ! Đến, vào nhà chính rồi nói. »

Trình Dao Dao không chịu, cuối cùng đi phòng phía tây.

Cháu trai lớn của Vương Thúy Bình mới 2 tháng, cả phòng toàn mùi sữa, nằm trong nôi phun bọt. Trình Dao Dao cẩn thận từng li từng tí ôm trong chốc lát, đứa bé kia nhìn Trình Dao Dao cười không ngừng.

Vương Thúy Bình vui mừng nói : « Bé cũng biết đẹp xấu đấy. Để nó nhìn cô nhiều một chút, về sau hắn giống cô đẹp một chút thì tốt ! Có phải hay không a tiểu quai quai, nhìn dì này nhiều một chút. »

Trình Dao Dao mím môi cười một tiếng, nói: “Nếu đã gọi cháu là dì, lúc đầy tháng bé cháu cũng không đưa cái gì, hôm nay cháu vào thành, mau túi sữa bột, coi như cháu tặng cháu trai quà đầy tháng. »

Trình Dao Dao nói, lấy một túi sữa bột và một bao giấy đỏ đựng bánh Sa Kỳ Mã ra. Vương Thúy Bình liên tục nói không cần, thấy Trình Dao Dao để đồ ở trên giường, mặt hùng hổ nói : « Cháu xem cháu đi, khách khí như vậy, về sau thím cũng không dám để cháu tới cửa ! »

Giọng nói này đã thân thiết hơn nhiều, tự xưng là thím.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao cười ngọt ngào làm người yêu thích : «Cháu lại đến ! Cháu còn muốn thường thường đến xem bé nhỏ nhà cháu đó. Có phải hay không bé ? »

Bé cười khanh khách, duôi tay không đến bắt tóc đen rũ xuống của Trình Dao Dao.

Vương Thúy Bình cũng bị cháu trai chọc cười, vội vàng bắt lấy tay nhỏ của bé : « Nhìn tiểu tử này cao hứng này. Ai, mẹ nó mùa hè giảm cân, sinh nó xong liền không có sữa, liên tục uống cháo gạo. Nhìn nó xem, nhìn không giống đứa trẻ đã hơn tháng. »

Trình Dao Dao nghe vậy, nói: “Trẻ con cũng không thể bị đói! Túi sữa bột này là bố cháu gửi cho cháu. Cháu viết thư hỏi bố một chút, có thể gửi mấy phiếu sữa bột tới không. »

« Thật sao ?! Cháu có cách lấy phiếu sữa bột ? » Vương Thúy Bình lúc này kích động : « Thanh niên trí thức Trình, cháu có thể lấy được phiếu sữa bột, thím đổi với cháu, nhiều hơn mấy đồng cũng được ! »

Trình Dao Dao đáp ứng: “Dạ, cháu nhất định hỗ trợ nghe ngóng bên trên.”

Vẻ mặt Trình Dao Dao rất chân thành, để người ta không tự chủ tin tưởng cô. Cảm tình của Vương Thúy Bình đối với cô cũng thật hơn mấy phần, trên dưới nhìn cô : « Cô gái từ trong thành phố tới chính là không giống, nhìn da thịt mềm mịn này, mỗi ngày phơi trong ruộng, chịu được không ? »

Trình Dao Dao ngượng ngùng cắn môi dưới: “Cháu làm việc không tốt lắm, gây cản trở cho mọi người. »

Vương Thúy Bình « Này » một tiếng : «Thím nói a, là lão già chết tiệt nhà thím vùng Lâm Đại Phú không biết thương người, cháu một cô gái mềm mại từ thành phố xuống có thể làm chút gì ? »

Trình Dao Dao nói: “Cháu…”

Vương Thúy Bình cắt ngang : « Đừng nói nữa, thím biết cháu vì sao tới. Mấy ngày mùa bận rộn, cháu trước chịu một chút. Chờ qua mấy ngày này, thím bảo đảm đổi công việc thoải mái khác cho cháu. »

Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, cùng người thông minh nói chuyện thật đơn giản.

Mắt thấy nhà bí thư chi bộ muốn ăn cơm, Trình Dao Dao không ở lại thêm, xin phép về. Vương Thúy Bình đưa cô ra ngoài, còn nói : « Cháu ở lại ăn một bữa cơm, đều là bữa cơm bình thường… »

Trình Dao Dao vừa ra khỏi cửa, suýt chút nữa đụng vào nam thanh niên, ngẩng đầu nhìn : « Là anh ! »

Nam thanh niên mặc áo quân trang ngắn tay, người cao cao, rất đẹp trai. Chính là người đạp xe qua chiều nay, là người thứ nhất xông vào cuộc chiến.

Vương Thúy Bình vui mừng nói : « Đây là Gia Kỳ, con trai thứ hai nhà thím, mới chuyển từ bộ đội về. Sao thế, hai người gặp qua rồi ? »

Lâm Gia Kỳ nhìn Trình Dao Dao tiếp lời : « Lúc trở về ở gặp ở cửa thôn một lần. »

Trình Dao Dao thấy ánh mắt của hắn, cũng vội vàng trả lời mơ hồ, xin phép vội vàng rời đi. Lâm Gia Kỳ còn quay đầu nhìn, đến khi bóng lưng duyên dáng kia biến mất trước ngõ.

Trình Dao Dao lúc đến trời còn sáng mờ mờ, lúc trở về tia sáng cuối chân trời cũng biến mất. Sắc trời lập tức tối sầm.


Nông thôn không có đèn điện, lúc này lại yên tĩnh lờ mờ. Lúc đi qua ngõ nhỏ, còn có thôn dân bưng bát đứng ở cửa vừa ăn vừa tám chuyện. Lại đi tiếp, thế mà cũng không có một người.

Từ trong thôn đến chỗ thanh niên trí thức là một đoạn đường dài dài. Ban ngày không cảm thấy sao, lúc này Trình Dao Dao bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Cô chần chờ đi một lúc, sắc trời hoàn toàn đen.

Lúc này, quay lại trong thôn tìm người đưa mình về, cũng một đoạn xa. Trình Dao Dao nhìn về phía trước, đường đen như mực, nhặt được cây gỗ ở dưới đất, kiên trì đi về phía trước.

Dù sao còn hai ba trăm nữa thôi, rất nhanh liền đến. Trình Dao Dao âm thầm cổ vũ, đi về phía trước mấy bước. Đi qua một khóm chuối, trước mắt thình lình xuất hiện một bóng người.

« !!! » Trình Dao Dao nhắm mắt hét lên, cây gậy không đầu không đuôi đánh xuống.

Cây gập đập vào người, lập tức bị bắt lại : « Là tôi ! »

Tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp, thanh âm vững vàng.

Lòng Trình Dao Dao lập tức trở về chỗ cũ, dùng giọng nói ủy khuất bản thân cũng không ý thức được nói: “Làm em sợ muốn chết! Trời tối quá, em cũng không dám về nhà. »

Trong giọng nói của Tạ Ba có chút mơ hồ không vui: “Cô chạy đi đâu?”

« Em đến nhà bí thư chi bộ thôn. » Trình Dao Dao một chút cũng không giấu diếm hắn, một năm một mười nói : « Em đưa một túi sữa bột và một túi bánh Sa Kỳ Mã, đủ không ? Vợ bí thư chi bộ nhìn rất cao hứng. »

Hào phóng quá mức, quả nhiên là đại tiểu thư không ăn khó khăn nhân gian. Tạ Ba nghĩ đến, giọng nói khó được nhu hòa : « Cô làm rất tốt. »

Trình Dao Dao lập tức vui trở lại. Cô nói cho Tạ Ba, nam thanh niên giúp bọn họ đánh nhau sớm biến mất không thấy nữa hóa ra là con trai thứ hai nhà bí thư chi bộ.

Tạ Ba trầm mặc chớp mắt : « Tôi biết. »

Tiếng nói của Tạ Ba lạnh xuống, Trình Dao Dao không nghe ra, lại hỏi Tạ Ba : « Sao anh ở đây ? »

« Đồ của cô ở chỗ tôi. » Tạ Ba trả lời.

Trình Dao Dao nói: “ Đúng rồi. Trước để ở chỗ của anh. »

Tạ Ba « Ừ », đưa chuôi dao cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao mò tới, đẩy ra, đưa tay kéo vạt áo choàng ngắn của Tạ Ba.

Cô thông minh chưa, trong bóng tối thấy không rõ có thể té ngã.

Tạ Ba im lặng một lúc, Trình Dao Dao khoát khoát tay : « Nhanh đi thôi, em còn vội về tắm rửa nữa. »

Da thịt cách bàn tay qua vải vóc, nóng bỏng. Tạ Ba nhấc chân, dẫn về chỗ thanh niên trí thức.

Từ trong thôn đến chỗ thanh niên trí thức tầm hai ba trăm mét, hai bên đường toàn bụi cỏ và bụi cây, Trình Dao Dao nhất định không dám đi một mình. Tạ Ba vừa mới kìm nén lửa nóng, lúc này lại bị cái tay nhỏ bé bên eo lắc lắc, biến thành cảm thụ khó khăn làm máu người nóng rực.

Có Tạ Ba ở bên, thần kinh căng cứng của Trình Dao Dao thả lỏng, ánh mắt dần thích ứng với bóng tối, phát hiện trời tối ở nông thôn cũng đặc biệt đẹp.

Trên trời có ngôi sao sáng, trong bụi cỏ cũng có đốm sáng —

Trình Dao Dao ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, trên lá cây có một con đom đóm. Đom đóm có đốm sáng vàng nhẹ nhàng bay múa, lóe lên lướt qua trước mắt Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao dừng lại không đi, nhỏ giọng nói cho Tạ Ba nghe : « Mau nhìn, đom đóm ! »

Trong bóng tối, tiếng nói mềm mại của Trình Dao Dao chui vào tai, giống như mèo con cào vào lòng, mềm mềm ngứa ngứa khó nói lên lời. Cô cố gắng đè thấp giọng, giống như nhìn thấy bảo bối hiếm lạ gì đó, thanh âm hơi lớn sẽ kinh sợ mộng đẹp.

Tạ Ba rút dao bổ củi ra, gõ vào bên trên bụi cỏ, đom đóm sợ hãi bay ra.

Trình Dao Dao trách mắng : « Anh làm gì… Trời ạ!”

Trong bụi cỏ đom đóm bay lên nhiều vô cùng, bay lượn khắp nơi, giống như ngôi sao trên trời, chiếu sáng lẫn nhau, vây quanh Trình Dao Dao và Tạ Ba.

Đẹp như mơ.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tạ Ba có tiến bộ, không bóp chết đom đóm đưa cho Dao Dao.

Dao Dao, lửa hôm nay con trêu chọc, đều phải trả nợ về sau. Mẹ không cho phép!