Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 71: Hồi 71



Kể từ hôm ấy, trên đời này đã không còn ai gọi là An Tư công chúa hay Thoát Hoan vương tử, hai cái tên này ở trong sử sách là nhân vật nhạt nhòa, người lướt qua rồi không vấn vương ở lại, có chăng gặp vài kẻ hảo tâm thì dừng tại trang sách đôi ba giây phút tặc lưỡi cảm thán ít lời rồi cũng sang trang. Cùng với lịch sử, họ trở thành liệt nữ và tặc tử, người nhớ người quên, người không quan tâm để ý, cũng chẳng nổi danh đến mức trở thành truyền kỳ lưu truyền nhân gian để trong lúc trà dư tửu hậu còn được mang ra nhắc nhớ.

Họ cứ như vậy, chỉ còn là vài nét mực loang.

Chuyện của An Tư và Thoát Hoan là liên hôn chính trị, cùng với chiến sự đã kết thúc từ lâu, ai đúng ai sai đều hóa ra thiên cổ. Những người năm xưa ở trong câu chuyện ấy đã sớm luân hồi lưu lạc, ly loạn khắp nhân gian, chỉ có tiểu sử về họ là còn ở lại mặc cho hậu thế khen chê đàm luận.

Dù ai thắng ai bại đều chỉ là ván cờ lịch sử, ai đúng ai sai đều chỉ là con cờ thiên mệnh.

Trôi qua cả rồi...

Nhưng

Tình kiếp của An Tiểu Tư và Hoan nhi thì chưa bao giờ kết thúc.

...

Trong quán trà bên đường, có người nhi nữ nọ áo thô vải thường mà dung mạo tuyệt luân ngồi ở một góc nhỏ nâng chén khẽ thổi, làn khói mờ phất phơ qua chóp mũi tựa như bàn tay cố nhân đang ve vuốt khuôn nhan, mơ mơ hồ hồ không biết đã bao đêm rồi nàng ngóng trông vọng tưởng.

Nắng trên đầu cành chiếu xuyên qua tán lá rọi xuống trán nàng làm lấm tấm một tầng mồ hôi, long lanh như sương sa hoa hạnh. Chợt, từ sau lưng có tay ai cầm nón trúc nâng lên che cho nàng, lại khó lòng kiềm chế mà không nhìn một chút.

An Tư ngẩng lên trông thấy người nọ là Dương Độ thì cong nhẹ cánh môi nở ra nụ cười tư lương, hắn đứng ngược sáng nhìn chẳng ra biểu cảm, chỉ là dáng dấp điệu bộ này không khỏi khiến nàng hoài niệm ai kia. Nhận thấy khoảng cách gần kề, An Tư bèn đứng lên dời bước, nàng ngó ra xa mờ thấy thấp thoáng có bờ hồ xanh ngắt thì ý muốn dạo bước tới xem, nhưng không tiện đi cùng Dương Độ nên ra hiệu cho hắn ngồi lại tại quán.

Dương Độ không yên tâm, lắc đầu nguầy nguậy, An Tư lại ra hiệu trấn an rồi không chần chừ nữa, nàng ôm cún bông chậm bước hướng phía bờ hồ đi tới.

Trên cành chim chuyền ríu rít hót vang, kể từ khi men theo lối mòn vượt qua biên ải Đại Việt-Mông Nguyên, thành công tiến nhập Trung Nguyên dễ dàng một cách kỳ lạ thì An Tư càng thêm trầm mặc. Nàng hôm nay đã không còn là nàng của ngày ấy, mỹ mạo này đã trót phủ một lớp băng sương, cùng với trái tim cửa khóa then cài, chưa tìm được người cũ nguyện chẳng vì ai mà xua tan băng giá.

Đứng bên bờ hồ ngắm nhìn mặt nước xanh trong phẳng lặng, lòng An Tư diệu vợi mông lung không kiềm được lại bật ra hai tiếng "Hoan nhi" thành lời. Hơn nửa năm trường cách mặt nhau bặt vô âm tín, người phương xa có thấu chăng tình nhi nữ? Chút hương tàn khi xưa liệu còn tại vị ở lòng dạ ai chăng? Mà không thì cũng đành đoạn vậy...bởi người chẳng phụ mình mà mình lại phụ bạn tình chung, có đạo nghĩa nào dung thứ được? có nhân tình nào chịu nối duyên đây? An Tư không dám cầu một lời tha thứ, chỉ là nàng muốn kiếm tìm cho bằng được Thuyết Hoan, dù phải làm bất cứ thân phận nào cũng chẳng kể, nguyện đời kiếp này chỉ vì người ấy mà bù đắp tổn thương.

Không biết không hay hóa ra tình đã sâu không thấy đáy.

Giơ cún bông lên trước mặt, An Tư thầm thì tự thoại, tựa hồ là đang nói với người xưa.

"Nàng đang ở nơi nào vậy Hoan nhi? Nàng sống có tốt không? Có ai chăm sóc nàng những lúc nắng oi mưa ả hay không? Xin nàng gắng chờ thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi An Tiểu Tư của nàng sẽ đến cạnh bên nàng, quãng đời về sau để thiếp dùng hết thương yêu tín thác trao trọn cho nàng, vì nàng mà...trở thành thê tử nhân gia, vì nàng mà nâng khăn sửa túi, vì nàng mà thổi lửa nấu cơm, vì nàng mà..."

Đến đây, mắt mi nhi nữ tuôn rơi lệ ngọc, điều cả hai mơ ước bao đêm dù không dám tỏ nhưng ai cũng tận lòng đối phương nay sắp thành hiện thực, chỉ sợ rằng...dám vượt vạn lý đường xa nhưng đến ngày ước hẹn lại không thấy bóng dáng người thương, khi ấy An Tư biết phải kiếm tìm nơi đâu đây? Thiên hạ muôn trùng chôn vùi đi người xưa nghĩa cũ.

Nàng ôm cún bông trong vòng tay, hôn lên nó, cố gắng cảm nhận chút dư hương tháng năm mờ mịt đã sớm trôi qua. Năm xưa, nàng chỉ muốn mặc trộm một tấm áo nhưng rốt cuộc chính mình lại đánh mất trái tim.

...

Đâu đó trong một thôn nghèo thuộc địa phận Trung Nguyên.

"Kìa, xem kìa, ả điên ấy lại xuất hiện rồi."

Thôn dân xôn xao, ai nấy đề cao cảnh giác, kẻ cầm gậy gộc thủ sẵn, người lại ôm con nấp đi, dường như họ đang đối diện với thứ gì ghê gớm lắm.



Từ ngoài đầu thôn lê chân chậm bước, một dáng dấp nữ nhân đầu bù tóc rối, tàn y rách nát phất phơ trong gió lộng. Một tay nàng cầm bình rượu, chốc chốc lại ngửa cổ uống làm men nồng tràn ra loang ướt cả áo manh, gương mặt nàng lấm lem bụi cát, ẩn hiện trên chân mày còn có vệt sẹo hằn in, đôi mắt lờ đờ như người mất hồn đang lảo đảo bước đi, dưới mi mờ nhạt vệt đỏ au nặng trĩu.

Nàng đi tới đâu, thôn dân tránh xa tới đó, mà chính nàng cũng tỏ ra bất cần trước biểu hiện của họ, chỉ chăm chăm một đường đi tới quán rượu cuối thôn.

"Lão bản, một bình rượu."

Lão bản đang trốn dưới quầy nghe tiếng nàng khàn khàn kêu thì phát run, không dám hó hé.

"Lão bản, một bình rượu."

Nàng lặp lại.

"Lão bản, một bình rượu."

Đã gọi ba tiếng mà chẳng thấy đáp lời, nàng đi vào trong quầy vừa hay nhìn thấy lão bản đang co ro trốn, trực tiếp nắm cổ áo của hắn xách lên. Trước nữ nhân cao ráo như vậy, lão bản kia lùn thấp chỉ biết chới với chấp tay.

"C..cô nương tha mạng...cô nương tha mạng..."

"Một bình rượu."

"Cô nương...hôm nay...cô có ngân lượng không?"

Lão bản ấp úng hỏi, hắn rất sợ chết, nhưng bán không cho không thế này mãi thì cũng có ngày gia đình hắn sẽ chết vì đói mất thôi.

"Không có."

"C..cô...thế này là làm khó lão phu rồi, cô xem, ta còn phải kiếm sống nữa mà, đã mấy ngày rồi cô toàn uống không...nếu cứ tiếp tục thì quá khó cho ta, lão phu còn nuôi thê nhi nữa."

Thuyết Hoan hơi khựng lại, nàng buông cổ áo lão bản ra, đứng tần ngần một lúc. Ngẫm nghĩ phiêu bạt đến thôn này đã hơn mười ngày, đúng là suốt mười ngày qua chỉ toàn uống rượu thiếu ở quán, như vậy quả thật đã làm khó bách tính rồi.

Nàng là vương tử, là công chúa, nàng không thể hà hiếp bách tính được.

"Có nhận đổi thú rừng lấy rượu hay không?"

"Cái này? C..cái này cũng được!"

Thuyết Hoan gật đầu, lại cầm bình rượu của mình uống cạn một hơi rồi lảo đảo rời đi, thấy nàng vừa khuất bóng, không chỉ mỗi lão bản mà tất cả thôn dần đều đồng loạt thở phào.

Một thiếu phụ ngó nghiêng chạy tới chỗ lão bản nhiều chuyện, hỏi rằng.

"Này, ông không sao chứ? Ả điên ấy làm gì ông vậy? Có đánh ông không?"

Lão bản sợ muốn rớt tim, đứng thở hì hục đáp.

"Không có đánh, chỉ là ta bị dọa sợ sắp ngất đến nơi rồi đây này."



"Không biết ả ta là người phương nào, đúng là điên quá mà. Có nhớ nhiều ngày trước lần đầu ả xuất hiện ở đây không? Đã đánh cho Đại Ngưu nằm liệt giường đến nay còn chưa tỉnh."

"Vẫn chưa tỉnh sao? Ai cha...mà thôi thì cũng đáng tội hắn, có ai đời làm phụ thân lại đi bán con gái đổi ngân lượng cờ bạc bao giờ, ta cảm thấy nữ nhân kia trông qua điên dại nhưng hành động lại rất chí khí, không nhờ nàng ta thì A Muội bị bán đi mất rồi."

Nói tới đây, thiếu phụ mới gật gù suy xét.

"Ừ thì hơi đáng sợ nhưng cũng là nhờ ả."

Đoạn, thiếu phụ chợt nhớ ra còn phải về nhà nấu cơm cho phu quân nên bèn xua tay tạm biệt rời đi, lão bản cũng thở dài tiếp tục quét dọn quán xá buôn bán, cầu mong hôm nay đừng gặp lại nữ nhân kỳ lạ đó nữa.

Nhưng không, đến tầm chiều thì nàng lại xuất hiện, một lần nữa gây náo động cho thôn dân.

Dáng hình Thuyết Hoan dong dỏng, chỉ thua nhường khi đứng cạnh trai tráng Mông Cổ, còn bằng như người Trung Nguyên thì trông nàng vô cùng dũng mãnh. Lúc này bước dưới ánh tịch dương, trên vai vác con hổ lớn đã há miệng chết tươi, thẳng một đường đi tới quán rượu hất con hổ lên quầy, lại gọi.

"Lão bản, một bình rượu."

Nghe giọng điệu nhừa nhựa quen tai, lão bản đang ở trong nhà bèn hớt hải chạy ra, vừa thấy xác con hổ to bự nằm vắt vẻo trên quầy thì tim như vỡ toang, khụy chân sụp xuống.

"Trời ơi..."

"Ngươi nói có thể đổi thú rừng."

Lão bản kia mất hồn mất vía nhìn con hổ rồi lại nuốt xuống ngụm khí lạnh nhìn lên Thuyết Hoan, trả lời.

"Nữ hiệp, cô muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi, cứ lấy đi..."

Với hoàn cảnh này, đừng nói một bình rượu, dù Thuyết Hoan có dọn sạch tài sản nhà hắn thì lão bản cũng không ý kiến. Giữ mạng được là mừng rồi, là rất rất mừng rồi.

Nhưng Thuyết Hoan chỉ đi tới lấy duy nhất một bình rượu rồi rời đi.

Nàng lần nữa rời thôn trong sự ngỡ ngàng bàng hoàng của tất cả, nhìn xác con hổ bị gãy cổ nằm đó, ai nấy đều cảm thấy lạnh sóng lưng.

...

Thuyết Hoan vừa uống rượu vừa lang thang trở về túp lều tranh mà nàng tìm thấy ở bìa rừng, vật vờ đi vào ngã người nằm bệt xuống manh chiếu rách, tầm mắt mịt mùng ngó lên trần nhà mà không rõ tư tâm.

Vén ống tay áo lên, cánh tay nàng in đậm vết thương do bị hổ vồ, tuy không tổn hại xương cốt nhưng thịt da tứa máu, rõ ràng rất đau đớn nhưng nàng lại vô cùng dửng dưng, cũng chẳng lo liệu chuyện băng bó cho mình.

Đã qua bao lâu rồi kể từ ngày Hạnh cô cô qua đời nhỉ? Nàng không nhớ rõ nữa, mọi thứ thật mơ hồ, chỉ là hãn phụ của nàng nhất định giữ lại thân xác Hạnh cô cô, nhưng thiết nghĩ như vậy cũng tốt, cô ấy sẽ được tẩn liệm an táng đàng hoàng, đỡ hơn phải lạnh lẽo dầm sương dãi nắng cùng nàng mà không có mộ phần an yên.

Thuyết Hoan tự hỏi vì sao mình vẫn còn sống lay lắt ở đây, vì Hạnh cô cô đã bảo nàng phải sống ư? Hay vì cái gì nhỉ? Vì...còn một chút tia hy vọng le lói? Nhưng nàng hy vọng cái gì? Nàng không nhớ, không biết, không muốn tìm lại nữa, nàng thực sự rất mệt mỏi.

Đêm dần buông, bên cạnh Thuyết Hoan chỉ có mỗi men cay bầu bạn, trong cơn chếch choáng hồn nàng phiêu lãng về bên một bóng hình xa xăm, ngỡ xa lạ nhưng lại rất thân quen, người đã đi và sẽ không bao giờ gặp lại.

Người con gái kiêu hãnh như đóa hồng liên đã giết chết nàng bằng lưỡi gươm tình sắc bén.